Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả giá

Tiểu thuyết gốc · 1631 chữ

—Lưu hương lâu—

Sáng hôm sau, Tú Nương chờ mãi vẫn không thấy Ngưu Thân Vương ra ngoài, nàng ta bắt đầu nghi hoặc cho thuộc hạ đi gõ cửa. Sau ba hồi không thấy người đáp lại liền phá cửa xông vào.

“Aaaa!!! Người đâu, gọi đại phu, gọi đại phu.” Chỉ thấy Tú nương hét lên, mặt nàng ta tái mét run rẩy chạy từ bên trong Trích hương lầu ra ngoài, miệng không ngừng thét kêu đại phu. Rất nhanh mọi người đều bị tiếng kêu của bà ta hấp dẫn tụ tập ở chỗ này.

Có người không nhịn được tò mò ngó đầu vào bên trong, chỉ thấy trên nền đất là ba người đàn ông nằm la liệt không biết sống chết. Một trong số đó có người nhận ra, chính là Ngưu thân vương tối qua làm náo loạn.

“Mấy người kia…chết rồi sao?” Có người không khỏi run rẩy nói.

“Tên béo kia, sao ta nhìn lại giống Ngưu Thân Vương vậy?”

“Để ta nhìn xem… đúng là hắn kìa!”

“Cái gì, Ngưu Thân Vương chết ở chỗ chúng ta sao?” có người sợ sệt nói.

“Ngươi mù à, hắn ta không phải vẫn đang thở đều kia à?” Người này mắt khá tinh, có thể chú ý đến ngực hắn ta vẫn đang phập phồng.

“May quá hắn ta không chết ở đây, nếu không thì chúng ta một người cũng đừng hòng toàn mạng.” Có người thở phào.

“Nhưng đây không phải là phòng của Kiều Kiều, cái người vũ công bán nghệ không bán thân kia sao? Sao Ngưu thân vương lại ở đây?”

Nói đến đây, mấy người này cũng dần hiểu ra vấn đề.

Trong góc, duy nhất có một người từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn im lặng không nói một câu, mặt nàng ta trắng bệch lộ vẻ sợ hãi. Không ai khác đó là Uyển Nhi.

Uyển Nhi sợ hãi đứng trong góc, nàng cả đêm không ngủ đợi Đường Xuyên trở lại nhưng ngồi một mạch đến sáng vẫn không thấy hắn xuất hiện. Nàng lo lắng hắn bị người ta phát hiện, lại càng lo lắng cho bản thân. Nàng thật sự hối hận về chuyện bồng bột tối qua của mình, đáng lẽ ra nàng không nên nhờ Đường Xuyên. Nếu như chuyện này bị phát hiện, cái chờ đợi nàng trước mắt chỉ có chết không toàn thây. Nhưng chuyện đến nước này lo lắng cũng vô dụng, Uyển Nhi bây giờ cũng chỉ biết cầu nguyện.

Tú nương rất nhanh đã mang đại phu tới sau đó còn đuổi hết những người đang vây xem đi. Ngưu Thân Vương được ba người khiêng lên trên giường. Đại phu đến bắt mạch cho hắn, trên trái lấm tấm mồ hôi, sau khi xem xét kỹ lưỡng cuối cùng cũng thở phào một hơi.

“Thân Vương không có gì đáng ngại, chỉ là…” hắn dừng lại một lúc rồi nói “ hình như có dùng thuốc quá liều nên rơi vào hôn mê sâu.”

“Vậy liệu có để lại di chứng nào không?”

“Cái này không đáng ngại, lượng xuân dược đại nhân hít vào vẫn còn tồn đọng trong thân thể, chỉ cần sau khi tỉnh lại bà tìm cho người mấy cô nương đến chăm sóc là sẽ không còn chuyện gì phải lo lắng nữa.”

Tú nương cuối cùng cũng thở phào. Nếu hôm nay hắn ta xảy ra mệnh hệ gì, cả nhà bà ta chắc chắn chạy không thoát. Tuy là đã yên tâm phần nào, nhưng Tú nương trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập.

“Tú nương, không hay rồi, Kiều Kiều cô nương quay lại tìm chúng ta rồi!!!”

Quả nhiên sợ cái gì thì cái đấy tới. Nàng ta vã mồ hôi đi theo thuộc hạ ra đại sảnh, trên đường đi còn tập hợp hết thuộc hạ theo. Quả nhiên vừa đến đại sảnh đã thấy một bóng váy trắng lạnh lùng đứng đó, xung quanh khách nhân đang bàn tán xôn xao.

“Tiên…tiên nữ a! Lưu hương lâu từ bao giờ lại có người xinh đẹp như thế này , sao bây giờ ta mới được nhìn thấy.”

“Đây… đây liệu có phải là vũ nữ Kiều Kiều mấy hôm nay không?”

“Hình như chính là nàng ấy!”

Kiều Kiều không hề quan tâm đến mấy lời bàn tán xung quanh, mặt nàng vẫn lạnh tanh. Cho đến khi Tú nương xuất hiện trong tầm mắt của nàng, ánh mắt Kiều Kiều như con dao phóng về phía bà ta. Tú Nương bị nhìn đến nổi da gà, nhưng bà ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Kiều cô nương sao vậy, sáng nay ta đến tìm cô nương mà không thấy cô nương ở trong phòng.”

Kiều Kiều không trả lời, chỉ là trong nháy mắt, khi mọi người vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì không biết từ khi nào, Kiều Kiều đã đứng ngay trước mặt Tú nương. Còn chưa cho bà ta kịp phản ứng, cổ họng đã bị bóp lấy nhấc lên không trung.

“Bây giờ bà tự nói, hay để ta là thuật sưu hồn?”

Mấy người vây quanh bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi há hốc miệng, mọi người không hẹn mà cùng lùi về sau một bước. Rõ ràng cô nương xinh đẹp này nhìn thân hình còn mỏng manh hơn Tú nương tất nhiều. Thế mà nàng ấy chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhấc được bà ta lên.

“Nàng ta… nàng ta dùng cách nào mà xuất hiện trước mắt Tú nương nhanh vậy?” Có người kinh sợ thốt lên.

Cổ họng Tú nương bị siết chặt làm bà ta không thể phát ra tiếng kêu, bà ta vô lực vùng vẫy tay chân nhưng bàn tay Kiều Kiều tuy nhỏ bé mà lại như một chiếc kìm sắt siết chặt lấy cổ họng bà ta, Tú nương dù nghe thấy câu hỏi của Kiều Kiều nhưng cũng khó có thể mở miệng. Cảm giác dưỡng khí trong cơ thể ngày càng bị rút cạn làm bà ta vô cùng sợ hãi. Kiều Kiều đúng là không cho bà ta một chút hi vọng vào, vừa đến đã hỏi tội khiến bà ta không thể phản ứng kịp. Đến khi Tú nương cảm thấy mình sắp ngạt chết đến nơi thì cũng là lúc Kiều Kiều nới lỏng tay.

Tú nương mất đà ngã ra đất, ôm cổ họng ho khù khụ. Trên cổ bà ta hằn lên vết bàn tay đỏ như máu, nhìn là biết Kiều Kiều đã dùng lực mạnh như thế nào. Kiều Kiều cũng không có ý muốn buông tha cho bà ta, nàng ngồi xuống quan sát Tú nương, ánh mắt như nhìn một con kiến. Tú nương nhìn thấy mặt nàng thì như nhìn thấy quỷ, bà ta khóc lóc lùi về phía sau, mồm liên tục xin lỗi.

“Kiều Kiều cô đừng giết ta, ta cũng chỉ là bị ép mà thôi hu hu hu đừng giết ta, đừng giết ta!” Bà ta có lẽ bị dọa sợ thật rồi. Kiều Kiều trong mắt vẫn không có một chút thương hại, chỉ chậm rãi tiến về phía bà ta.

Mọi người xung quanh không ai dám thở mạnh, cả đại sảnh chìm trong tĩnh lặng quỷ dị lại càng làm bật lên tiếng kêu tuyệt vọng của bà ta. Thấy Kiều Kiều vẫn không muốn tha cho mình, Tú nương túng quá hóa liều. Bà ta hét lên lệnh cho đám thuộc hạ xông lên định giành thời gian để chạy trốn, đám thuộc hạ tuy đều là những người thô to lực lưỡng nhưng cũng không phải đồ ngốc. Tất cả bọn hắn xông lên cũng chưa chắc có thể làm tổn hại đến một góc áo của Kiều Kiều. Tú nương thấy không có tên thuộc hạ nào dám xông lên trước lại càng quát to, Nhưng lần này bà ta lại không nhắm vào đám thuộc hạ.

“Kiều Kiều, ngươi đừng quên tại sao ngươi lại vào Lưu hương lâu!”

“Ồn ào!”

Kiều Kiều mặt không đổi sắc nói ra hai chữ, sau đó mọi chuyện ấy xảy ra chỉ như một cơn gió, Mọi người lại một lần nữa chứng kiến nàng biến mất tại chỗ, cơn gió nhẹ thổi qua làm tung một lọn tóc của Tú nương sau đó là tiếng hét thảm thiết. Tú nương hai tay ôm miệng, nét mặt vừa đau đớn vừa hoảng sợ. Từ kẽ tay bà ta chảy ra chất lỏng màu đỏ nhuộm đỏ tay áo. Trên mặt đất cách đó không xa, một thứ vật mềm đỏ tươi nằm dưới đất, vẫn còn hơi ấm.

Kiều Kiều biến mất ở đại sảnh.

Sau khi nàng rời đi, đại sảnh trực tiếp náo loạn. Không ai nhìn thấy nàng biến mất như thế nào, chỉ có duy nhất một người nãy giờ vẫn âm thầm quan sát. Không ai khác là Đường Xuyên, lúc Kiều Kiều vừa rời đi hắn đã theo sau nàng.

Trên hành lang hậu viện, một tên tạp dịch đang làm việc chợt thâý bóng trắng lướt qua. Hắn lúc đầu còn nghĩ mình hoa mắt, chỉ là sau đó vài phút, từ trong phòng Ngưu thân vương vang lên tiếng hét thảm thiết.

“Giết người rôi, giết người rồi!” tên tạp dịch hét lên.

Sau bức bình phong, tên đại phu hôn mê nằm dưới đất. Còn Ngưu thân vương thì hai mắt trợn ngược, trên cổ có một vết cứa sắc lẹm, không còn hơi thở.

Bạn đang đọc Dục Sắc Chi Lộ sáng tác bởi linhphong99
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhphong99
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.