Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Mai Chúng Ta Đến Cục Dân Chính Ly Hôn Đi

Phiên bản Dịch · 1980 chữ

Hứa Vi tưởng là Trình Ninh vào gọi cô dậy ăn cơm nên khàn giọng nói: “Tớ thật sự không có tâm trạng, cậu ăn cơm tối một mình đi.”

Thế nhưng người đó vẫn không dừng chân, ngược lại còn bước đến ngồi bên cạnh giường rồi cúi xuống.

Mùi thuốc lá xen lẫn nước hoa nam nhẹ nhàng bay tới.

Hứa Vi lập tức mở mắt, còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt đối phương thì môi mềm đã bị hôn lên.

Cô giật mình, vội vàng đưa tay đẩy người đàn ông kia ra.

Không ngờ Bạch Kình Dục nắm chặt lấy cổ tay cô, đè lên phía trên đầu. Sau đó anh cúi xuống cắn vào vành tai Hứa Vi: “Vậy thì tôi ăn em nhé.”

Giọng nói trầm khàn, ám muội vang bên tai khiến toàn thân cô sởn gai ốc, vội vàng lùi về phía sau để trốn tránh: “Anh đến đây làm gì?”

Bạch Kình Dục không những không buông tay mà còn nhìn chăm chú vào mắt cô, giọng điệu xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Tạo sao lại block tôi? Chỉ vì tôi không nghe điện thoại à?”

“Tôi nhìn anh cảm thấy chướng mắt.”

“Hôm nay em rất lạ.”

“Đây có phải là ngày đầu tiên anh quen biết tôi đâu, trước giờ tôi vẫn luôn như vậy.” nói xong, Hứa Vi muốn thoát khỏi sự khống chế của Bạch Kình Dục nhưng giãy dụa vô vọng. Đối diện với một người đàn ông khỏe mạnh, cô căn bản không thể đủ sức phản kháng.

Bạch Kình Dục nhìn thấy vậy thì khóe miệng cong lên, cố ý cạy từng ngón tay đang nắm chặt của cô ra, dùng bàn tay mình đan chặt vào bàn tay của cô.

Sự ấm áp từ lòng bàn tay lan tỏa đến con tim, nhấc lên từng gợn sóng lăn tăn khiến chóp mũi Hứa Vi có chút chua xót.

Lúc này, giọng nói thấp trầm nhẹ nhàng xen lẫn ý cười truyền: “Tôi biết rồi, em giận dỗi vì hôm nay, lúc ở trong thang máy không làm tới bến với em luôn.”

Hứa Vi bị logic quỷ quái của anh làm cho tức đến trợn mắt: “Anh đừng đụng vào tôi, tôi chê anh bẩn đấy. Bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ đang xếp hàng, cướp chỗ sinh con cho anh kìa. Thiếu một mình tôi cũng chẳng sao.”

Bạch Kình Dục thấy cuối cùng đối phương cũng chịu lên tiếng nên sắc mặt dịu hơn một chút, chỉ cần cô bằng lòng nói ra thì dù bị mắng mỏ vẫn dễ giải quyết hơn là chiến tranh lạnh.

“Có vẻ như Vân Sa Sa đã tìm em, nói nhảm cái gì rồi đúng không?” Anh từng bước từng bước dẫn dắt Hứa Vi nói ra nỗi lòng, nói ra nguyên nhân thật sự khiến cô nổi giận.

Hứa Vi cũng không nghi ngờ tại sao Bạch Kình Dục lại biết được chuyện này. Trong tiềm thức, cô cho rằng Vân Sa Sa đã chủ động nói cho anh biết: “Đương nhiên là đến nói cho tôi nghe về chuyện cô ta đã mang thai con của anh.”

Bạch Kình Dục ngớ người, nụ cười ở khóe miệng trở nên lạnh lùng, sau đó hỏi ngược lại cô: “Em tin à?”

Hứa Vi thấy anh ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy thì càng tức giận hơn: “Tôi còn phải nghi ngờ gì nữa? Có phải là anh chưa từng động vào cô ta đâu.”

Hai đầu lông mày người đàn ông cau lại thật chặt, chóp mũi phát ra tiếng hừ giễu cợt, tiếp tục dùng giọng điệu khiêu khích hỏi Hứa Vi: “Ai nói với em là tôi đã động vào cô ta?”

“Bị chụp nhiều ảnh thân mật như thế, chẳng lẽ anh định nói chỉ là chụp ảnh chân dung thôi à?”

“Đưa cho tôi xem nào.”

Hứa Vi chợt phát hiện, sau khi nói ra những lời này thì bản thân cô lại ấm ức thở hổn hển như người tình đang hờn dỗi. Cô cắn môi, không chịu khuất phục mắng chửi: “Dù sao cũng là loại đàn ông cặn bã có thâm niên, động vào cô ta mấy lần thì có gì mà không dám nhận chứ? Anh thế này càng khiến tôi xem thường hơn đấy.”

Bạch Kình Dục cau mày, đang suy nghĩ nên giải thích thế nào thì Hứa Vi đã cướp lời: “Ngày mai chúng ta đến cục Dân Chính ly hôn đi. Bên phía ba mẹ, tôi sẽ giải thích rõ ràng với họ. Đứa con trong bụng Vân Sa Sa không thể không có cha được. Sau này anh đối xử với cô ta cho tốt vào.”

Lúc trước Hứa Vi còn mạnh miệng, nói anh có thể mang con riêng bên ngoài về làm người thừa kế dưới danh nghĩa con ruột của hai vợ chồng, giờ thì lại chua chát nói lời chúc phúc.

Cái gì mà thành toàn cho người khác là một phẩm đức tốt đẹp chứ.

Dẹp mẹ nó đi!

Nếu không phải giết người là phạm pháp thì cô chỉ ước gì có thể băm Bạch Kình Dục và Vân Sa Sa thành thịt vụn.

“Tôi chưa từng chạm vào cô ta.” Đột nhiên, âm thanh nghiêm túc nặng nề của Bạch Kình Dục vang lên.

Hứa Vi sửng sốt, cau mày nhìn anh.

Trong đôi mắt đào hoa đó không hề có ý đùa cợt, mà lúc này, mười ngón tay đang đan vào nhau của cô và anh lại càng siết chặt hơn.

Trong không khí lan tỏa một cảm xúc khó diễn đạt thành lời, giống như muốn nhấn chìm cô trong đó.

Hứa Vi rất muốn phản bác, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn vào mắt đối phương lại không thể nói ra được.

Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Bạch Kình Dục lên tiếng, cố gắng giải thích cho cô: “Đứa trẻ đó không thể nào là của tôi được, tôi không hề chạm vào Vân Sa Sa.”

Trình Ninh không biết trong phòng ngủ đang xảy ra chuyện gì.

Cô nàng muốn dành cho Bạch Kình Dục và Hứa Vi chút không gian riêng để thương lượng thế nên rất có ý thức, kéo ghế ngồi trước cửa nhà bắt đầu nhấm nuốt đống đồ ăn mới gọi về.

Vẻ ngoài đáng thương của Trình Ninh đã thu hút rất nhiều ánh mắt kỳ lạ từ hàng xóm láng giềng.

Họ còn tưởng là cô nàng bị ai đó đuổi ra khỏi nhà, thế nhưng mà Trình Ninh chẳng hề quan tâm, say sưa gặm chân gà của mình.

Nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào của hai người, cô nàng cũng dần mất kiên nhẫn.

"Lâu thế rồi mà còn chưa chịu ra, không phải là nhịn hết nổi, trực tiếp làm việc đó ở trong luôn rồi chứ? Ôi mẹ ơi, con ranh Hứa Vi chết tiệt này! Làm chị em bao nhiêu năm, thế mà lại ngược một đứa cẩu độc thân như mình... " Trình Ninh không nén nổi mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu.

Đúng lúc này,

Ting…

Cửa thang máy bên kia bật mở.

Một bóng người cao ráo, khí chất kiêu ngạo bước ra từ bên trong, không chần chừ đi thẳng về phía Trình Ninh, bước chân vừa thận trọng vừa vững vàng, tạo cho người nhìn cảm giác đáng tin cậy.

Chiếc quần âu thẳng tắp của đối phương đã thu hút sự chú ý của cô ta.

Chân vừa thẳng vừa dài, trông có vẻ ngon đấy!

Hố hố hố…

Thế nhưng khi Trình Ninh theo đôi chân ngon nghẻ kia nhìn lên, thấy rõ là ai đang đến thì vẻ hưng phấn trong đáy mắt giống như bị dội cho một gáo nước lạnh, lập tức tắt ngúm.

Tim Trình Ninh suýt nữa ngừng đập, lúng ta túng túng.

Chỉ là cô ta đã nhanh chóng dùng vẻ mặt bình thản để che dấu cảm xúc khẩn trương, sợ hãi của mình lại.

"Là anh à, đến đây làm gì?"

Tần Dân Tránh cho tay vào trong túi quần âu, từ trên cao nhìn xuống đống đồ ăn ngoài đối phương đang ăn dở, hơi cau mày.

“Sao toàn cho vào bụng mấy thứ không tốt cho sức khoẻ thế này?”

Trình Ninh thỏa mãn bấu bấu đầu ngón tay: "Sao nào, bây giờ ngay cả bà chủ của mình cũng muốn quản luôn rồi à?"

"Sau này ăn mấy thứ lành mạnh hơn đi. Nếu không được, hàng ngày tôi sẽ sắp xếp người giao đồ ăn cho cô."

Không thể không nói Tần Dân Tránh là một người rất chu đáo hiểu lòng người.

Gia đình anh ta sở hữu một chuỗi nhà hàng, từ nhỏ đã thích xuống bếp nấu ăn nên hay có thói quen lo lắng vấn đề ăn uống của người khác.

Chỉ là, kiểu quan tâm này quá thân thiết, thường dễ khiến người ta lầm tưởng là bản thân được anh ta thích.

Trình Ninh đã từng chịu thiệt một lần.

Sau đó mới phát hiện ra, Tần Dân Tránh chỉ đơn giản là người chú ý đến việc ăn uống lành mạnh mà thôi.

Lúc đó cô ta mới không còn tự mình đa tình nữa.

"Anh tới tìm Vi Vi à?"

Trình Ninh vô thức cho rằng Tần Dân Tránh là do Hứa Vi gọi điện đến, hợp diễn chọc điên Bạch Kình Dục.

Tần Dân Tránh đang định nói “không phải” thì lại nghe thấy tiếng lách cách…có người đang mở cửa.

Khi bốn người đối diện với nhau, bầu không khí cực kỳ xấu hổ.

Một vở kịch câm rắc rối phức tạp bắt đầu trình diễn...

Hứa Vi thì nghĩ là Trình Ninh cố tình gọi Tần Dân Tránh đến, giúp cô chọc giận Bạch Kình Dục.

Còn Bạch Kình Dục, lúc nhìn thấy Tần Dân Tránh thì sắc mặt tối sầm lại. Khó khăn lắm anh mới dỗ dành được Hứa Vi, chuẩn bị đưa cô về nhà. Tại sao nửa chừng lại nhảy ra một tên phá đám thế này?

Trình Ninh thấy vẻ mặt sững sờ của Hứa Vi, lập tức hiểu ra Tần Dân Tránh không phải do đối phương gọi đến.

Sau mấy giây bối rối, Trình Ninh vội vàng nháy mắt với Hứa Vi, ra hiệu cho chị em tốt không được lỡ miệng, nói ra chuyện cái thai.

Tần Dân Tránh vốn tưởng bản thân là người ngoài cuộc nên đặc biệt nghi hoặc.

Tại sao Trình Ninh lại ngồi trước cửa nhà mình ăn gà rán?

Mà khách khứa như Bạch Kình Dục và Hứa Vi lại mặt mũi đỏ bừng, bước ra khỏi căn hộ của Trình Ninh?

Tiếp theo, mấy người này vừa nhìn thấy anh ta, trên mặt lập tức trưng ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ là sao chứ?

Bây giờ anh ta nên phối hợp với Hứa Vi diễn một vở tình tay ba hay lờ đi, làm bộ không nhìn thấy?

Sau nửa phút duy trì, rốt cuộc thì hiện tượng im lặng kỳ quái này cũng bị Hứa Vi phá vỡ.

Hứa Vi kéo Bạch Kình Dục lại, để giữ anh một khoảng cách với Tần Dân Tránh.

Bạch Kình Dục thấy thế thì nheo mắt lại, cảm thấy không vui.

Anh cố ý nhìn Tần Dân Tránh bằng ánh mắt thù địch:

"Lại gặp nhau rồi nhỉ."

Tần Dân Tránh nở nụ cười.

“Trùng hợp thật đấy.”

"Đến tìm người phụ nữ của tôi à?"

"Là đến tìm người phụ nữ của tôi."

Hai người phụ nữ bên cạnh: "..."

Bạn đang đọc Dục Liêu của Hồng Mạo Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MotQuaCaChua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.