Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai Là Người Chủ Động

Phiên bản Dịch · 1967 chữ

Tối chủ nhật.

Hứa Vi và Bạch Kình Dục bị gọi về nhà ăn cơm.

Hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt vừa đúng mực vừa ngoan ngoãn, cố gắng đóng vai con dâu tốt trước mặt bố mẹ chồng.

Bạch Chí Nghị cùng vợ là Vân Uyển Tú rất hài lòng với nàng dâu mới xinh đẹp đoan trang này, liên tục gắp thức ăn cho cô.

“Con ăn nhiều vào. Vi Vi, nhìn con gầy quá, gầy thế này thì về sau mang thai sẽ vất vả lắm đấy. Chăm sóc cơ thể cho mập lên một chút mới tốt.”

“Con cám ơn mẹ.”

“Bố nghe người làm nói hôm qua hai đứa ở ngoài cả đêm không về nhà, phải không?”

Hứa Vi nhíu mày không lên tiếng.

Bạch Kình Dục thản nhiên “ừ” một tiếng: “Bệnh viện bận quá ạ.”

Bạch Chí Nghị đập bàn, sắc mặt giận dữ:

“Bận quá? Bận ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm hả? Bạch Kình Dục, bây giờ anh đã kết hôn rồi đấy! Tranh thủ thời gian nghĩ lại, trở về thừa kế công ty đi, đừng ở ngoài gây ra một đống nợ phong lưu nữa!”

Sắc mặt Vân Uyển Tú cũng không quá tốt, chỉ vào con trai mắng cho một trận:

“Bố mẹ sắp xếp cho con cuộc hôn nhân này chính là hy vọng con an phận, không ra ngoài làm loạn nữa. A Dục, Vi Vi là một cô gái tốt, con đừng phụ lòng nó, làm tổn thương trái tim con bé.”

Bạch Kình Dục liếc Hứa Vi ở bên cạnh.

Khuôn mặt trẻ con khiến cô nhìn rất là vô tội, cộng thêm việc hôm nay cố tình chọn trang phục nên càng lộ vẻ non nớt. Khác hẳn với vẻ quyến rũ chọc người, lẩm bẩm hờn giận trong ký ức của anh hôm đó, cứ như là hai người khác nhau.

Lúc này cô lộ ra vẻ rất nặng nề nhưng vết tích của việc nén cười vẫn bị anh bắt được.

“Cô gái tốt à? Ha, biết nói đùa thật đấy.”

Vân Uyển Tú thấy con trai lộ ra thái độ khinh thường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Đêm nay hai đứa ở lại nhà này, đừng nghĩ đến chuyện đi đâu hết. Bồi dưỡng tình cảm cho tốt vào, tranh thủ cuối năm có em bé.”

Sắc mặt Hứa Vi cứng đờ: “Mẹ, không cần như vậy đâu…”

“Vi Vi, con đừng nghĩ thay cho A Dục, sau này nếu nó không đối xử tốt với con thì cứ nói cho mẹ biết. Mẹ dùng gậy đánh gẫy chân nó, xem nó còn dám đi ra ngoài tìm nư nhân chơi bời nữa hay không.”

Hứa Vi không dám nói nhiều. Cô sợ bản thân nói sai, để mẹ chồng biết cô chơi còn buông thả hơn cả con trai bà thì không biết chừng cô mới là người mới bị đánh gãy chân.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Vi ở lại phòng khác xem tivi cùng hai vị phụ huynh, còn Bạch Kình Dục thì trở về phòng.

Vân Uyển Tú lôi kéo cô, nhẹ giọng dặn dò: “Vừa rồi mẹ lén bỏ vào trong bát canh của A Dục chút đồ, lát nữa con phải nắm chắc cơ hội, bắt được cả trái tim lẫn thân thể nó.”

Hứa Vi khiếp sợ nhìn mẹ chồng: “Cho thêm thứ gì ạ?”

“Chính là cái đó đó… con hiểu mà. Đêm hôm trước, không phải là các con cũng uống à…”

Hứa Vi nghe như sấm sét giữa trời quang.

Đêm hôm lĩnh giấy kết hôn, sau khi liên hoan gia tộc xong, lúc trở về biệt thự không hiểu sao người lại nóng lên.

Về sau Hứa Vi còn tự trách bản thân uống rượu vào mất hết cả lý trí, bây giờ mới biết là do mẹ chồng giở trò quỷ!

“Mẹ, đột nhiên con nhớ ra công ty còn ít giấy tờ cần xử lý…”

Vân Uyển Tú lập tức níu Hứa Vi lại, kêu người giúp việc chung tay hợp sức đẩy cô lên lầu.

“Đã kết hôn rồi con giả vờ rụt rè cái gì chứ? Mau ngủ với A Dục đi! Dáng người con trai mẹ đẹp lắm, ngày nào cũng rèn luyện cơ thể, vòng ngực nảy nở, cơ bụng sáu múi, vòng eo rắn chắc nữa…con đừng để bọn đàn bà bên ngoài chiếm lời. Đi đi đi! Ép khô nó, đừng để nó còn sức ra ngoài tìm những người khác.”

Rầm!

Hứa Vi cứ vậy mà bị đẩy vào phòng ngủ, cả người đều mơ mơ hồ hồ.

Còn có kiểu mẹ chồng như vậy à???

Bạch Kình Dục thảnh thơi, nhàn nhã ngồi trên sofa lướt điện thoại di động, hờ hững ngước nhìn Hứa Vi một cái.

“Nghe nói là cô muốn ép khô tôi à?”

“Đấy là mẹ anh nói. Tôi không hứng thú với loại chim non như anh.”

“Chim non?”

“Ừ, đúng là dùng để nói anh. Tuỳ tiện gọi một em trai bao bên ngoài cũng lợi hại hơn anh gấp trăm lần.”

Người đàn ông khinh thường, cười châm chọc:

“Thật à? Không biết là ai nửa đêm bò lên người tôi, ẩn ẩn đưa tình hỏi tôi có thể tới thêm lần nữa không?”

Sắc mặt Hứa Vi cứng đờ, lập tức rút dép lê dưới chân ném thẳng về phía đối phương.

Lúc vào trong phòng tắm rửa mặt, Hứa Vi liền cảm thấy cơ thể mình hơi thay đổi . Đáy lòng cô chợt lạnh ngắt.

Mẹ chồng ác thật đấy, không những bỏ thuốc vào canh của Bạch Kình Dục mà còn tiện tay bỏ vào trong canh của cô luôn. Không ai có thể trốn thoát, một lưới tóm gọn.

Hứa Vi đã thề rằng tuyệt đối không ngủ cùng Bạch Kình Dục nữa. Thế nên ra khỏi phòng tắm, cô lấy khăn tắm cuốn thành dải rồi đặt ở giữa giường:

“Đây là ranh giới Hán – Sở. Anh nhìn kỹ vào, vi phạm là tôi đạp chết anh ngay.”

“Cô có thể đảm bảo cái tuyến 38 này ngăn cản được bản thân à?”

Tuyến 38: năm 1945, trong quá trình Mỹ tiếp nhận bán đảo Triều Tiên từ tay đế quốc Nhật, theo nguyên tắc thổ địa lớn nên bằng nhau, bọn họ xuôi theo vĩ độ 38 trên bản đồ, tiện tay xác định đường ranh giới đầu hàng.

“Anh cứ yên tâm, tôi dị ứng với đàn ông cặn bã.”

Bạch Kình Dục khẽ “Ồ!” một tiếng rồi với tay tắt đèn.

Hứa Vi suýt nữa thì bị cửa ải đèn đóm này doạ cho hồn phi phách tán.

Trần phòng ngủ thế mà lại dán đầy trái tim huỳnh quang. Ánh sáng xanh lè phát ra trong đêm tối làm cô phát hoảng.

“Nhuộm xanh đầu tôi chưa đủ, còn dán mấy thứ này lên trần nhà để chế giễu tôi nữa hả?”

Nhuộm xanh: TQ thường gọi ngoại tình, cắm sừng là bị đội nón xanh.

Hứa Vi tức giận đến mức nhấc chân đạp đối phương.

Nam nhân bắt lấy cổ chân cô, bàn chân nho nhỏ bị anh giữ chặt.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Bạch Kình Dục chọc cho da đầu Hứa Vi tê dại một trận.

Giọng nói nam tính trầm thấp, gợi cảm mang theo mấy phần trêu tức:

“Nói cho rõ, ai nhuộm xanh đầu ai trước?”

“Buông ra.”

“Đừng nhúc nhíc.”

Hứa Vi cứng đờ.

Cơ thể Bạch Kình Dục hơi ngả về phía trước, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên người anh.

Hứa Vi nổi giận nói: “Biến.”

Trong bóng tối, Bạch Kình Dục bật ra một tiếng cười nhạo.

“Không phải là lần trước chúng ta đã rất vui vẻ sao? Bây giờ còn giả vờ đuổi tôi đi nữa. Trước kia thì mở miệng nói không có hứng thú, nhưng ngày hôm đó ai là người chủ động? Làm sao, cô tự vả mặt thì được, tôi không trở mặt được chắc?”

“Lúc ấy tôi chỉ hôn thôi nhé.”

“Cô còn lý luận à?”

Bạch Kình Dục cúi người, dựa trán mình lên trán Hứa Vi. Trong đôi mắt đào hoa đầy ý cười giễu cợt.

“Nếu cô không nhớ rõ chuyện đêm đó, tôi không ngại ôn lại cho cô nghe đâu.”

“Tôi không nghe.”

“Ngày đó là cô câu dẫn tôi.”

“Anh nói bậy, không bao giờ có chuyện đó! Là anh đè tôi lên giường trước.”

“Lúc đó biểu hiện của cô y hệt như bây giờ. Liên tục liếc trộm, mong đợi tôi đến gần thêm một chút.”

Hứa Vi còn đang muốn mắng chửi đối phương là đồ tự tin thái quá thì đã nghe Bạch Kình Dục nói tiếp: “Thế nên hôm nay tôi sẽ hoàn thành ước nguyện của cô thêm một lần nữa.”

Hứa Vi nén giận.

Cô muốn đưa tay đánh người đàn ông trước mắt, nhưng thuốc của mẹ chồng không phải loại lợi hại bình thường thôi đâu. Cái đánh như gãi ngứa này trong mắt Bạch Kình Dục chính là hành động mời gọi hoan nghênh, đã nghiện còn ngại.

Anh biết đâu là nhược điểm của cô, chỉ trong chốc lát đã khiến đối phương sắp chống đỡ không nổi, hô hấp dồn dập.

Nhưng tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hứa Vi nhân cơ hội nhấc chân đạp người anh.

Bạch Kình Dục tránh khỏi tấn công của đối phương, lưu loát xoay người xuống giường, tiện tay cầm di động trên bàn lên, đi ra ngoài ban công nghe máy.

Hứa Vi có thể nghe loáng thoáng thấy âm thanh nũng nịu từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Anh Kình Dục…em sợ lắm…anh đang ở đâu?”

Tiếp theo, cửa sổ ban công bị đóng lại nên cô không nghe được nội dung cuộc trò chuyện nữa.

Đến khi Bạch Kình Dục nói chuyện xong, quay về phòng thì Hứa Vi cũng từ phòng tắm đi ra. Cô đi đánh răng lại, sau đó cầm khăn tay điên cuồng lau miệng, chỗ vừa bị anh hôn.

Lửa nóng trên người cả hai đều đã tắt ngúm.

Trên mặt cô chỉ còn đầy vẻ ghét bỏ.

Bạch Kình Dục không nói gì, lướt qua Hứa Vi, nhấc chân về phía phòng tắm để tắm rửa lại rồi thay quần áo, sau đó rảo bước đi khỏi nhà.

Hứa Vi hoàn toàn không thèm liếc mắt đến đối phương, nằm trên giường lướt điện thoại ngắm trai đẹp. Toàn bộ quá trình chưa từng hỏi Bạch Kình Dục đi đâu, gặp ai. Mà thời điểm anh đi, bước chân cũng không hề dừng lại, rõ ràng không chủ động giải thích mình muốn làm gì.

Hôm bọn họ kết hôn cũng là thế này.

Hai người dày vò nhau đến tận nửa đêm, sáng sớm anh nhận được điện thoại của một người phụ nữ thì vội vàng đi ngay.

Hứa Vi biết rất rõ, trong cuộc hôn nhân ép buộc này, nếu cô muốn đạt được thứ tình cảm chân thật gì đó thì bản thân chắc chắn sẽ là người thua.

Thế nên cô rất tự mình biết mình, không hề ôm ấp bất kỳ hy vọng nào với Bạch Kình Dục.

Làm người phải thực tế, ngóng trông lãng tử quay đầu còn khó hơn chuyện kiếm được một tỷ đô.

Mấy tiểu thịt tươi bên ngoài kia tỉ mỉ quan tâm, mở miệng đều là chị ơi chị à mềm đến tận xương. Có ai mà không thơm ngon ngọt nước hơn Bạch Kình Dục chứ?

Bạn đang đọc Dục Liêu của Hồng Mạo Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MotQuaCaChua
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.