Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5 - Trên Người Hắn Có Bảo Vật?

Tiểu thuyết gốc · 1193 chữ

Chương 5 - Bảo Vật Trong Người Hắn?

Nhìn Lâm Thiên Vân vừa bước ra, tất cả mọi người đều không nhìn thấy tu vi cảnh giới của hắn. Điều này khiến mọi người vô cùng nghi hoặc.

"Lần đầu bước ra ngoài, không ngờ có nhiều vị nhớ đến ta, đến để tiễn ta ra ngoài a."

Lâm Thiên Vân nhìn một lúc sau đó cười nói.

"Tiểu tử, người từ bên trong đi ra?"

Bỗng nhiên một vị tu sĩ Không Minh cảnh hướng Lâm Thiên Vân hỏi.

"Tiểu tử?"

Lâm Thiên Vân lấy làm kinh ngạc, trợn mắt nhìn người nọ.

"Là ngươi đó!"

Người này lại ngẩng đầu nói.

Đám cao thủ Đế Binh im lặng không nói, bọn họ muốn xem phản ứng của thiếu niên lạ mặt như thế nào, có phải là cao thủ trong lòng bọn họ đã nhận định hay không.

"Ách! Huynh đệ ngươi bao nhiêu niên, mà hướng ta gọi tiểu tử a?"

Lâm Thiên Vân lắc đầu cười khổ, nhìn đối phương hỏi lại.

"Ta năm mươi niên."

Tên tu sĩ cũng không dấu diếm liền nói ra, tuy hắn năm mươi tuổi, nhưng da dẻ chỉ dừng lại ở tuổi hai mươi hai mươi mốt.

"Mới năm mươi a."

Lâm Thiên Vân tấm tắc lưỡi, sau đó lại nói.

"Nể tình các vị đến đông đảo chào mừng ta ra ngoài, ta sẽ không làm phiền chư vị a..."

Vừa dứt lời, Lâm Thiên Vân liền muốn đóng cửa bảo tháp, sau đó rời đi.

Đột nhiên người kia nhanh chân chặn lại trước người Lâm Thiên Vân, mở miệng cười lạnh nói.

"Ngươi người này không thể đi. Tiểu tử từ bên trong đi ra, biết đâu trên người ngươi lại mang theo không ít bảo tàng đồ vật? Muốn định trốn đi sao? Bọn ta cũng không có ngu ngốc như vậy."

"Đúng vậy! Mau để bọn ta lục soát, ngươi muốn ôm bảo tàng chạy là không thể nào."

"Trên người hắn biết đâu có trữ vật không gian, toàn bộ bị hắn thu sạch? Mọi người không được để cho hắn đi."

"..."

Vô số tiếng động không ngừng vang lên, khiến Lâm Thiên Vân cảm thấy phiền muộn, trên người hắn không có lấy một xu dính túi, có cái gì bảo tàng bí pháp? Chưa kể tất cả đồ đạc, hắn đã ném vào bên trong Thất Tinh Bảo Tháp rồi.

Đám người Đế Binh cũng bắt đầu có chút lung lay, bảo tàng hấp dẫn không phải là việc đùa, cũng không chỉ là một cọng cỏ dại, có khi cầu còn không được. Bọn hắn một mực cẩn trọng quan sát Lâm Thiên Vân, nhưng không phải có thể cho thiếu niên trước mặt dễ dàng rời đi.

Ở Đại lục này, bọn họ đã đạt tới đỉnh cao cấp bậc, trừ Đế Binh cảnh ra sẽ không có cấp bậc nào cao hơn nào tồn tại. Dù thiếu niên có là Đế Binh viên mãn, cũng không thể một mình chống lại hơn năm trăm cao thủ Đế Binh cùng một lúc tấn công.

"Tiểu tử, ngoan ngoãn khai ra bên trong ngươi mang những thứ gì ra ngoài, biết đâu sẽ cho ngươi một con đường sống?"

Một vị Đế Binh áp sát lại gần, khí thế mạnh mẽ phóng xuất ra, ý định muốn thấy Lâm Thiên Vân sợ hãi.

Lâm Thiên Vân nhìn đám người cử động, trong lòng càng phiền muộn, vừa mới bước ra không lâu đã gặp phải phiền phức. Lâm Thiên Vân thu hồi chiếc quạt trong tay, mắt nhìn đám người này nhún vai nói.

"Ta không có mang gì bên trong ra cả!"

"Lời nói của ngươi bọn ta sẽ tin sao?"

Nhiều người dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, đối với Lâm Thiên Vân lời nói, bọn họ dĩ nhiên là sẽ không tin.

"Ngươi tốt nhất để bọn ta tra xét!"

Năm vị Đế Binh không nhịn được, muốn đem Lâm Thiên Vân bắt lại, từng cánh tay chộp lên người hắn. Lâm Thiên Vân con ngươi đột nhiên lạnh, lập tức muốn phản công.

Cảm giác năm người áo bào sắp sửa bắt được, ngay lúc này dị biến phát sinh, năm vị Đế Binh y phục màu hường nhanh chóng lao đến, đánh ra pháp quyết, mạnh mẽ đem năm người bọn họ đẩy lùi ra xa ba bước.

Bành!!! Bành!!!

"Năm vị Đạo Phái Tông, các ngươi muốn độc chiếm hắn, nào dễ như thế a?"

"Hừ! Tịnh Thất Lâu, chả lẽ các ngươi không có ý này?"

Năm người vừa bị chấn lui, cảm giác lòng bàn tay còn tê rần, tức giận hừ lạnh nói.

Lúc này Lâm Thiên Vân ý thức được có nhiều khí tức tập trung lên hắn, hiển nhiên từng ánh mắt mọi người đều muốn đem hắn độc chiếm.

"Hoắc gia, các ngươi cũng muốn độc chiếm sao?"

"Lưu gia các ngươi cũng vậy mà thôi."

Hai bên Hoắc, Lưu đối mặt với nhau, từng ánh mắt dè chừng nhìn chằm chằm đối phương, nếu bên nào động tay trước bọn hắn cũng sẽ động.

"Xem ra thật thú vị."

Đám người mặc y phục màu xanh, trên vai trái có khắc chữ Thiên, chỉ thấy người cầm đầu là một trung niên, hắn nhìn tất cả mọi người đều đề phòng lẫn nhau mà cười nhạt

"Các vị cứ tranh giành một tiểu bối như thế này thì không hay lắm, cửa bảo tàng đã mở, vì sao không tranh thủ đi vào bên trong? Biết đâu trong đó còn nhận được lợi nhuận gấp đôi hơn, chúng ta cứ đem tiểu tử trước mặt trói lại là được, đợi sau khi ra ngoài cùng nhau tính bước tiếp theo a."

"Kim môn chủ nói đúng, chúng ta không nên vì một tiểu bối mà tranh giành, trước tiên đi vào bảo tháp, sau đó xử lý việc này cũng không muộn."

Vô số ánh mắt đều đồng tình với ý kiến của Kim môn chủ Thiên Đạo Môn, Hoắc gia, Lưu gia, cùng hai tông môn Tịnh Thất, Đạo Phái cũng không có ý kiến nào, bọn họ đúng là nóng nảy làm cho lu mờ đi tâm trí.

"Khụ khụ! Chư vị, ta hiện tại có việc gấp trong người, các ngươi thấy đấy, ta trên người nghèo xác nghèo sơ, cho nên đừng để ý đến ta a."

Lâm Thiên Vân vội vàng ho khan nói.

"Hừ! Tiểu tử bớt miệng lưỡi, đợi trói ngươi xong sẽ xử sau."

Đám tu sĩ mở miệng hừ lạnh nói.

"Để ta đến trói hắn!"

Kim môn chủ hướng mọi người cười hòa nhã, bước chân nhẹ nhàng đi đến.

Lâm Thiên Vân nhìn thấy, trong lòng không khỏi sởn gai ốc, người này tâm tư không như vẻ ngoài của hắn.

"Kim môn chủ! Ta thấy ngươi hao lực quá nhiều, nên để ta thì tốt hơn."

Một người tinh mắt phát hiện ra vấn đề, đi tới trước một bước chặn Kim môn chủ lại, cười nói.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Thiên Vân sáng tác bởi Vuphong95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vuphong95
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.