Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2 - Thất Tinh Bảo Tháp, Song Khí Vận.

Tiểu thuyết gốc · 1341 chữ

Chương 2 - Thất Tinh Bảo Tháp, Song Khí Vận.

Đan dược này quý báu như vậy không thể cho tu sĩ dùng, mà sẽ lựa chọn ra một người bình thường có tố chất cứng cỏi. Đối với thiên hạ không sợ hãi, gặp nguy hiểm không chùn bước. Tối thiểu nhất vẫn là tính cách trung can nghĩa hiệp, không mang lòng xấu, như vậy mới xứng đáng làm đồ đệ hắn, thể chất phải càng là phàm phẩm bậc cuối.

Đáng tiếc một người bình thường rất hiếm khi tìm được người như thế, phàm nhân bình thường toàn bộ đều sở hữu phàm phẩm bậc một hoặc bậc hai. Trong hàng tỷ tỷ người ở đại lục, muốn tìm ra phàm phẩm bậc không thì đúng là khó như lên trời.

Điều này mới là thứ đáng để hắn đau đầu!

"Tạm thời ra ngoài thôi, thời gian qua trăm vạn năm rồi, không biết thế giới này đã thay đổi như thế nào."

Lâm Thiên Vân lắc đầu nghĩ, trăm vạn năm qua, hắn đem mình ẩn cư bên trong một ngọn tháp, một mực luyện chế Đoạt Đạo Đan, bây giờ đã đạt thành, cũng nên bước ra thế giới bên ngoài.

Năm xưa sau khi lên kế hoạch ẩn cư, đã tranh thủ chế tạo ra tháp bảo, tiếp đó đem nó ẩn sâu dưới lòng đất hơn một ngàn mét. Sau khi hoàn thành, đặt tên cho nó là Thất Tinh Bảo Tháp, bảo tháp vừa sinh ra liền trở thành Tiên Khí bậc chín. Tòa tháp tổng cộng có bảy tầng, mỗi tầng chứa lượng lớn không gian lực, công dụng của nó là lưu trữ tất cả đồ vật năm xưa của hắn. Những thứ hắn không dùng đến, trực tiếp phân ra từng mảng, ném đến các tầng còn lại. Bên trong đó, hắn cũng ném không ít loại Yêu thú, Ma thú cùng Linh thú lớn nhỏ, ngoài việc bảo vệ đồ vật, cũng là nơi thích hợp dùng để khảo nghiệm chiến đấu cho các đời sau của hắn.

Đồ vật Lâm Thiên Vân từng ném vào, hắn cũng không nhớ rõ được, trước kia đã ném vào đó bao nhiêu, chỉ biết tổng hợp lại dung tích, có thể bằng một ngàn ngọn núi cao một hơn ngàn mét xếp chồng lên nhau. Linh dược, thảo dược, đan dược, pháp bảo, binh khí, công pháp hoặc bí tịch, toàn bộ hắn đều tiện tay ném vào bên trong.

Dĩ nhiên những thứ này Lâm Thiên Vân không còn dùng đến, nói cho chính xác, hiện tại trên người hắn không còn mang bất cứ vật dụng nào, ngoại trừ Đoạt Đạo Đan trong tay.

"Hy sinh đời sư, củng cố đời tôn a."

Lâm Thiên Vũ tấm tắc lưỡi thầm nói.

Ầm! Ầm!!!

Trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài bảo tháp ầm ầm vang lên, khiến mặt đất lắc lư một hồi lâu, sau đó liền trở nên yên tĩnh lại.

Lâm Thiên Vân nghe vậy, trong lòng buồn bực thở dài nói.

"Đã là lần thứ một vạn chín trăm bảy mươi tám lần rồi a."

Đối với tình cảnh này, Lâm Thiên Vân tựa hồ không thấy kinh ngạc bao nhiêu. Mà là đã rất quen thuộc, ba vạn năm về trước, Thất Tinh Bảo Tháp lần đầu xuất hiện dấu hiệu rung lắc. Cũng là lần đầu tiên khiến tâm thần hắn chịu một chút ảnh hưởng, xém chút nữa hủy bỏ luyện chế đan dược. Qua nhiều lần liên tiếp như vậy, hắn cũng đã quen thuộc.

Hiển nhiên cái này không phải do địa chất ảnh hưởng đến, mà là do ngoại lực tác động vào. Thất Tinh Bảo Tháp định trụ cực kỳ rắn chắc, cho dù đại lục nổ toang, nó vẫn đứng im bất động giữa năm tháng, động đất tất nhiên sẽ không làm rung chuyển được.

"Năm trăm vị Đế Binh hợp lực đánh bạo, quả nhiên đại thủ bút."

Thần hồn phóng xuất ra bên ngoài bảo tháp, Lâm Thiên Vân liền nhìn rõ mồn một, ở cổng tầng thứ nhất, xuất hiện dày đặc tu sĩ, tính sơ sơ cũng hơn năm vạn người, hơi thở yếu nhất đều là Không Minh Cảnh.

Cánh cửa tầng thứ nhất bảo tháp liên tục chịu đựng hơn năm trăm vị Đế Binh đánh lên, toàn bộ đều là dùng toàn lực. Cho nên mới khiến tòa tháp rung lắc dữ dội, bên ngoài cánh cửa rung động đường sóng lưu chuyển, hiển nhiên đã được gia cố bằng trận pháp.

"Ha ha… Muốn phá vỡ cửa tầng một, cho dù cộng thêm mười ngàn cao thủ Đế Binh cũng không làm gì được."

Lâm Thiên Vân không nhịn được cười lớn, hắn là ai? Tà Đế biệt hiệu, lão quái sống hai trăm vạn năm, tòa tháp này do chính tay hắn tạo thành, trận pháp cũng là hắn gia cố. Những tôm tép Đế Binh cũng muốn phá vỡ nó? Hiển nhiên đều là mơ tưởng viễn vông mà thôi. Nếu có thể nhẹ nhàng phá vỡ thì hắn liền đem biệt hiệu Tà Đế ném cho cá ăn.

Trừ khi hắn nguyện ý, hoặc gặp người có tu vi vượt qua hắn, nhưng cả đại lục này có ai mạnh hơn? Nếu không phải hắn cố ý áp chế tu vi, một hơi thở liền khiến Đại Lục này tan tành trong nháy mắt.

Lâm Thiên Vân chỉ cười nhẹ, hiện tại hắn cũng sắp đi ra ngoài, cũng nên đem Thất Tinh Bảo Tháp thu hồi lại, sau đó rời đi đại lục này, truy tìm truyền nhân thích hợp rồi tiến hành khảo nghiệm nó.

"Hửm?"

Lúc này Lâm Thiên Vân đột nhiên cảm giác đến, cách đó không xa, phương hướng tiến về phía tây năm vạn dặm. Một luồng ánh sáng cực kỳ bắt mắt đột nhiên lao đến với tốc độ cực nhanh, toàn bộ đại lục này không ai thấy, duy chỉ có Lâm Thiên Vân là nhìn rõ mồn một.

Hắn thấy được bên trong tia sáng này ẩn chứa một linh hồn đang ngủ say, linh hồn này không ngờ lại là một tiểu thiếu niên, trên người hắn còn mặc một bộ y phục quái dị, tựa không phải là người bản xứ, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, khác xa với hình tượng ở đại lục.

Ánh sáng lao rất nhanh, chỉ trong tích tắc liền biến mất. Lâm Thiên Vân thần thức mạnh mẽ nên thấy rõ ràng, hắn thấy được tia sáng này xác nhập vào bên trong một ngôi nhà, tiến thẳng vào một cỗ thi thể. Thi thể này cũng là một thiếu niên, dáng người anh tuấn không kém cạnh, mái tóc cũng tương đồng với Lâm Thiên Vân, cũng là một màu trắng bạch.

Thiếu niên nằm trong phòng, sau khi bị một linh hồn màu vàng tiến nhập vào, từ một cỗ thi thể không còn sức sống, trên khuôn mặt liền trở nên hồng nhuận phơn phớt, nhịp mạch cũng bắt đầu vận chuyển trở lại.

Lâm Thiên Vân một bên quan sát cũng kinh hãi không thôi, sự kiện này cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy được.

"Song Linh Nhất Thể? Chuyện này không thể nào xảy ra a."

Ánh mắt hắn chợt trở nên trầm mặc, hắn cảm giác được người này khí vận cùng mình có chút tương đồng, nhưng cũng chỉ là tương đồng thôi. Hắn biết hai người tuy mang khí vận với nhau, nhưng dĩ nhiên lại không thể song song tồn tại một đại lục.

"Song Khí Vận ắt sẽ có người tử, đã người này thân mang khí vận, ta tự nhiên sẽ không thể ở cùng hắn. Thật đáng tiếc, nếu song khí vận bắt tay, toàn bộ vũ trụ không ai địch lại."

Lâm Thiên Vân lắc đầu cười khổ.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Thiên Vân sáng tác bởi Vuphong95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vuphong95
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.