Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dùng độc

Phiên bản Dịch · 1559 chữ

:((( sr ạ. Mấy ngày nay hết cách ly, mình liền phải đi làm, thực bận. Nên edit lâu. Mong mọi người thông cảm .

-------------------------------------------------

Hách Liên Sở thấy Hách Liên Hiên chậm chạp không có động tác tiếp nhận, sắc mặt thoáng chốc trở lên khó coi " Ngũ đệ, chẳng lẽ còn đợi ta đến giúp?"

Trừ bỏ Lãnh Ly thì những người còn lại ai nấy đều vui sướng khi người gặp họa, thậm chí ai đó còn phát ra tiếng cười nhè nhẹ, Hách Liên Trần cũng câu môi cười lạnh, đối với hành động quá phận của Hách Liên Sở như không thấy.

"Ngũ ca nhanh nhanh lên a, tiện đây giày ta cũng đồng dạng ô uế, còn đang muốn phiền toái Ngũ ca đó" Lại một thanh âm khác vang lên, người này tướng mạo so với những vị vương gia khác có phần non nớt hơn, là Duyên quốc Lục Vương gia Hách Liên Thiệu.

Hách Liên Thiệu so với các vị Hoàng tử có thể coi là nhỏ nhất, ham chơi có thừa, mẫu phi hắn là Thanh Phi được nhận vô vàn thánh sủng, dựa vào đó mà trong cung luôn tận sức đem người khác ra trêu đùa, thấy các vị huynh trưởng thường xuyên khinh nhục Hách Liên Hiên liền theo đó mà a dua, đối Hách Liên Trần nói gì nghe nấy.

Hách Liên Hiên đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, gương mặt bình thường toát ra vẻ sợ hãi hoảng loạn cực độ, đáy mắt không ai phát hiện ra có một tia tàn nhẫn lạnh lùng, đối Hách Liên Sở chưa tạo ra thêm bất kỳ phản ứng gì.

Hách Liên Sở thấy y cố tình giả mắt điếc tai ngơ, đáy mắt tức giận ngày càng tăng, sắc mặt cũng trở lên âm trầm dọa người. Gã thu hồi chân, lạnh lùng cười một tiếng, chưa đợi Hách Liên Hiên phản ứng lại liền duỗi chân hướng lưng y hung hăng đá.

Nháy mắt vừa thấy hành động của gã, Hách Liên Hiên vốn định phòng bị nhưng đột nhiên nghĩ tới Hách Liên Trần cùng Liễu Quý Phi đang ở đây, nếu phản kích lại sẽ khiến hai người họ hoài nghi chính mình, đành hơi nghiêng cơ thể, Hách Liên Sở một chân đạp qua phía ngực y, nhưng không chạm tới nơi yếu hại, Hách Liên Hiên vẫn như cũ giả vờ đau đớn té ngã trên mặt đất, biểu cảm thập phần chịu đựng.

Một đạo này của Hách Liên Sở cũng không tính toán lưu tình, đối với động tác trốn tránh vừa rồi của y có phát hiện, nhưng bây giờ trông thấy bộ dáng đau khổ này của đối phương không phải làm bộ, thầm nghĩ do mình đa nghi, tên ngu ngốc này sao có thể trùng hợp thế được, sau đó là một tràng cười đắc ý khinh bỉ.

Mọi người tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng không ai tiến tới khuyên can, toàn bộ nhìn về phía Hách Liên Trần cùng Liễu Quý Phi, chỉ thấy hai người vẻ mặt một mực điềm nhiên, như sự việc này vốn chẳng liên quan đến mình, không có ý thứ gì để ý tới, đã như vậy, những người khác còn quan tâm nhiều lời làm gì.

Mà Lãnh Ly lúc này đứng một bên, tức giận dưới đáy lòng đã không thể kiềm chế, sắc mặt trở nên âm hàn, nàng đối Hách Liên Hiên tuy không có tình cảm nam nữ, nhưng không phải vì thế có thể chấp nhận nhìn người khác như vậy nhục nhã y!

Mọi người đôi mắt tập trung lên hai người, Lãnh Ly lúc này đang đỡ Hách Liên Hiên dậy, vỗ vỗ tro bụi trên áo y, ngữ khí cực kỳ đau lòng :" Đau không? "

Hách Liên Hiên thấy nàng quan tâm, mặt lại si ngốc cười, đỡ lấy ngực cố nén chịu đựng : " Không đau, Ly nhi đừng lo lắng "

Thấy y kiên cường như thế nàng càng không đành lòng, đối y cười an tâm, sau đó quay mặt hướng Hách Liên Sở thần sắc nháy mắt lạnh lùng áp đảo, gã thấy Lãnh Ly liền biết khó đối phó, thân mình không tự giác phát run, trong lòng có chút sợ hãi.

Nàng lần nữa nâng lên ly trà vừa nãy, độ ấm đã không còn, đổi lại thành nhiệt độ lạnh băng, không khác gì tâm trạng Lãnh Ly bây giờ, cái lạnh đến bức người, tiến đến trước mặt Hách Liên Sở dừng lại, đem nước trà trong tay hướng mặt gã hất, chân cũng hung hăng đá trả lại một cái. Hách Liên Sở chưa kịp phản ứng đã thấy trên mặt một loạt cảm giác bỏng rát, chân trái liên tiếp nhận một đạp, đau đớn không kịp trở tay, té ngã trên mặt đất.

Cung điện không khí nháy mắt trở nên im lặng, vốn dĩ đứng một bên xem kịch vui, bây giờ ai nấy đều đổi thành một dạng khiếp sợ, ai có thể đoán được Lãnh Ly này lại to gan như thế?

Hách Liên Hiên đứng sau Lãnh Ly đồng dạng trấn động, y cũng không đoán được nàng vì hắn làm ra hành động đối nghịch công khai, khóe miệng lặng lẽ kéo lên, chỉ là mọi người tầm mắt đều tập trung trên người Lãnh Ly, không ai phát hiện ra biến hóa nhỏ của y.

Phản ứng nhanh nhất là Liễu Quý Phi, nàng ngốc lăng một lát, vỗ bàn đứng lên, chỉ Lãnh Ly quát lớn: " To gan! Ngươi dám trước mặt bổn cung ngay trong cung điện này làm càn, ngươi biết đã phạm tội gì, người tới! Mau kéo tiện tì này xuống!"

Liễu Quý Phi dường như tức giận quá độ, gương mặt đoan trang mỹ lệ vừa rồi vỡ nát, đôi mắt trợn lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, chăm chú nhìn thẳng Lãnh Ly.

Thị vệ nghe thấy ý chỉ Quý Phi sôi nổi tiến lên đem Lãnh Ly vây lại, một bên Hách Liên Thiệu hướng Hách Liên Sở đỡ lên, nhìn đến khuôn mặt gã bất giác lui về sau mấy bước.

"Tứ ca….mặt...mặt ngươi" Hách Liên Thiệu thét lên một tiếng kinh hãi, đem tầm mắt mọi người trở về, chỉ là sau đói đều đồng dạng giống hắn trợn mắt, kinh sợ!

Chỉ thấy Hách Liên Sở sắc mặt trắng bệch, làn da phía trên xuất hiện những vết bỏng rộp lồi lõm, huyết hồng từng đợt từng đợt hiện ra, có vài cái còn chảy ra huyết dịch, thật sự khiếp người!

"Tiện nhân, yêu nữ! Đem nàng bắt lại cho ta! Dùng cực hình bắt nàng tra ra giải dược!" Hách Liên Sở thấy chính mình biến thành bộ dáng quỷ dị rợn người, lòng đầy căm phẫn, lớn tiếng quát lên.

Hách Liên Trần cùng Liễu Quý Phi, Vân Toàn ba người tránh ra xa nhất, lại cũng xem đến rõ ràng. Liễu Quý Phi chưa hết bàng hoàng, nhìn đến gã người nháy mắt xụi lơ, bị dọa đến sắp ngất xỉu. Hách Liên Trần chưa phát một lời, ánh mắt gắt gao nhìn Lãnh Ly, trong mắt cảm xúc khó hiểu, Vân Toàn bên cạnh Liễu Quý Phi đã sớm bị dọa không nói lên lời, lức mắt nhìn Hách Liên Sở một cái sau cũng không dám nhìn lại.

Hách Liên Hiên đối với bộ dáng Hách Liên Sở bây giờ không chút nào để ý, chỉ là trong lòng nghi hoặc, nước trà sớm lạnh, theo lẽ hất lên người cũng không làm sao, nhưng nhìn gã lúc này thật sự kì quái! Như nhớ tới cái gì, Hách Liên Hiên bỗng dưng nhìn về phía Lãnh Ly, vừa rồi nàng bưng trà không khỏi có một vài động tác nhỏ, chẳng lẽ….

Mọi người ở đây tâm tư khác nhau nhưng ai cũng đều khiếp sợ, thời điểm thị vệ vây quanh Lãnh Ly, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Quý Phi, biểu tình lãnh đạm, không lộ ra chút hoảng sợ.

"Quý Phi nương nương, rõ là Tứ Vương gia vừa rồi nói Vương gia nhà ta không chịu uống trà Tam vương gia kính, ta cũng chắc Tứ vương gia chưa từng được uống liền đem ly trà đưa qua, nhưng không cẩn thận liền hắt lên người, vốn do không cẩn thận. Nhưng một màn vừa rồi, thần thiếp thật sự không rõ sao lại thành như vậy, mong Quý Phi hỏi lại Tam vương gia rồi. Trà là của ngài uống qua, Tam vương gia đem lại đây, ta bất quá mượn hoa hiến phật, nếu thật muốn truy cứu, sợ là ngài cùng Tam vương gia không thoát được liên hệ!"

Lời này của nàng vừa nói ra Hách Liên Trần cùng Liễu Quý Phi lập tức cả kinh, đây là trắng trợn đối với Tứ vương gia bất kính, mọi người đều thấy, nhưng hiện tại lại đem trách nhiệm phủi sạch sẽ còn đẩy đến người Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần. Đáng giận nhất chính là bọn hắn không nói lại được câu nào.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Độc Nữ của Tâm Tĩnh Như Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 465

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.