Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày đưa tang

Tiểu thuyết gốc · 1061 chữ

Sau khi nói chuyện với bác Mộc xong, ông Tuấn ngày càng ít nói, thậm chí có hôm ông còn chẳng nói câu nào.

Đức thấy ông mình cứ hay tự nhốt mình ở trong phòng, hình như ông đang suy nghĩ việc gì hệ trọng lắm.

Ngày qua ngày, rồi cái gì cần đến thì cũng sẽ đến, chẳng ai thay đổi được dòng chảy của thời gian, ngày đưa ma thằng Thủy ra đồng đã tới.

Lúc này ông Tuấn cũng xuất hiện trong buổi đưa tang, vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng lặng im.

Mọi người đều tập trung tại nhà ông Bình trưởng thôn, chuẩn bị đưa quan tài của thằng Thủy ra đồng chôn cất. Mặc dù có vài người nhát gan cũng cảm thấy hơi sợ, khi mà thấy cái quang cảnh u ám ở sân đình và tiếng Quạ cứ kêu réo suốt mấy ngày qua trong làng.

Nhưng âu, nghĩa tử là nghĩa tận, người ta lúc sống cho nhau được tình cảm. Chứ khi chết đi rồi, cho dù có để lại vật chất hay tài sản gì chăng nữa, thì qua một đoạn thời gian, những thứ đó rồi cũng biến mất theo tuế nguyệt, chẳng còn ai nhớ tới.

Chỉ có cái tình, người ta sẽ nói cho nhau nghe mãi về sau, kể cả khi người đó đã không còn, bóng khuất sau núi...

Dân làng bu đông nghẹt tại nhà của ông Bình, tiếng kèn đám ma, tiếng chiêng, tiếng trống kèm theo lẫn tiếng khóc thảm thương của gia đình, khiến ai lấy đều đau thương, khung cảnh mang theo nét buồn rười rượi. Lúc ở đó vì bầu không khí tác động, mấy đứa trẻ con cũng rơm rớm nước mắt mà khóc theo.

- Thùng, thùng, thùng, cheeng!

Tiếng trống chiêng vang lên.

Mấy anh thanh niên xúm lại, bê chiếc quan tài lên, đưa dần dần ra phía ngoài cổng, ở đó đã có chiếc xe tang của làng chờ sẵn.

Ông Bình ôm di ảnh thằng Thủy, ngậm ngùi, vẻ, đôi mắt ông đỏ hoe, cái miệng hơi mếu, dãn đầu đi về phía trước. Còn mẹ nó hình như mấy hôm nay vì khóc lóc nhiều quá, nên giờ đây đã không còn sức để khóc nổi nữa, mất sức mà lịm đi, mấy thím ở gần đấy phải dìu lấy cô ta, cố lê lết mấy bước chân đi theo chiếc quan tài.

Mọi việc chẳng có gì đáng nói, đơn thuần đây chính là một đám ma đúng nghĩa, nếu không có tiếng Quạ kêu lên inh ỏi ở cây Xoan trước nhà ông Bình.

Thấy người ta đem quan tài thằng Thủy ra, chúng như bị kích thích bởi một điều gì đó, bay tán loạn rồi kêu lên liên hồi:

- Quạ, quạ ,quạ,....

- Quạ, Quạ, quạ.....

Mọi người đều biến sắc, vì ai cũng biết rằng, tiếng Quạ kêu luôn mang lại điềm rủi, có mấy chú gần đấy cố lấy đá ném bọn nó, nhưng những hành động đó là vô ích, vì bọn chúng bay quá cao so với tầm ném của mọi người.

Cảm thấy không làm được gì cả, tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ đã bó tay rồi.

Thế là đành mặc kệ cho lũ quạ kêu réo, tất cả đành tiến hành nghi thức như bình thường.

Nhưng ai ngờ đâu bốn anh thanh niên đang vác quan tài trên vai, mới ra tới phía ngoài cổng, đang chuẩn bị đưa lên xe tang, thì hai anh đi trước tự nhiên chúi đầu xuống, tí nữa thì ngã ra đất.

Mọi người xung quanh mới hết hồn, ông Bình hoảng quá quát lớn:

- Ấy, này, này, mấy chú làm ăn cho cẩn thận, coi chừng, coi chừng, đừng có để làm rơi con tôi, nếu không đừng có trách!

Hai anh thanh niên sau khi lấy lại thăng bằng, giữ chặt lại quan tài, tức giận chửi:

- Con mẹ thằng chó nào nghịch ngu thế, kéo chân tao, suýt rơi quan tài đây này.

Mấy người xung quanh đấy mới ngạc nhiên, dáo dác nhìn khắp nơi.

Lúc này ông Bình cũng thấy lạ hỏi ngược lại:

- Hai chú nói gì thế? Tôi ở đây nãy giờ, làm gì có thấy ai kéo chân hai chú?

Hai anh thanh niên quả quyết:

- Hai bọn cháu thề, là có đứa nào đó vừa mới kéo chân chúng cháu, nó giật mạnh lắm, may mà cháu co chân lại kịp bác ạ, không là rơi quan tài rồi.

Nghe hai anh thanh niên nói chắc nịch như vậy, mọi người mới xì xào bàn tán, ai mà thất đức như vậy, đám ma con nhà người ta mà còn quấy phá.

Lúc này từ giữa đám đông, ông Tuấn mới dùng tay gạt mọi người ra, đi đến chỗ hai anh thanh niên.

Thấy ông Tuấn, mọi người đều chủ động nhường đường, dù gì thì trong làng, ông Tuấn cũng là một hương sắc, rất có tiếng nói.

Đến nơi, ông chẳng nói chẳng rằng, ngồi xổm xuống, kéo ống quần của một anh thanh niên lên.

Anh kia la lên oai oái, ông Tuấn mới trừng mắt quát:

- Đứng im, muốn rơi quan tài hả? Trật tự giữ quan tài cho chắc vào.

Anh thanh niên với vẻ mặt vô tội khi bị ông Tuấn quát, không biết mình làm gì sai, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đứng im.

Ông Tuấn hành động rất nhanh, kéo ống quần lên rồi hạ xuống.

Chẳng ai thấy được gì vì góc đó đã bị che bởi tấm lưng của ông.

Ông Tuấn cau mày đứng dậy, lại gần ghé vào tai ông Bình thì thầm điều gì đấy.

Ông Bình nghe xong đầy hoảng sợ, gật đầu lia lịa, quay lại nói nhỏ với người nhà.

Còn ông Tuấn tiếp tục ra hiệu cho mấy anh thanh niên giữ nguyên ở vị trí.

Người nhà ông Bình đi lấy giấy tiền vàng mã, đốt ở trước cổng nhà, rồi ông Tuấn đến chỗ người nhà ông Bình rồi lấy gạo muối, bắt đầu rải một vòng xung quanh chiếc xe tang.

Xong việc, ông ra hiệu cho mấy anh thanh niên bắt đầu đưa quan tài thằng Thủy lên xe tang.

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.