Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm giông tố bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 1407 chữ

Thấy cứ mãi im lặng như vậy, cũng chẳng có thể giải quyết được việc gì.

Cuối cùng bác Mộc đành phải khó khăn lên tiếng:

- "Nào, bây giờ ai có ý kiến gì không? Nói ra xem nào? Mọi người đều nghe thấy lời thầy Quân nói rồi đấy, bây giờ phải giải quyết ra sao?

Mọi người cứ nói ra đi, nhiều cái đầu thì vẫn hơn một cái đầu cơ mà."

Lời bác Mộc vừa nói xong, thì lão Phong là người đầu tiên cất lời:

- "Theo tôi nghĩ, trước tiên anh Mộc phải gọi điện qua cho nhà thằng Bình trưởng thôn.

Để nó thông báo cho bà con, chứ bây giờ...

À mà bây giờ là mấy giờ rồi ấy nhỉ?"

Cậu Cải quay sang nhìn cái đồng hồ treo tường rồi đáp lời lão Phong:

- Vâng, bây giờ hơn 9h đêm rồi chú ạ.

- Đã hơn 9h rồi cơ à, muộn quá.

Nghe lời cậu Cải nói xong, lão Phong cũng ngoái đầu mà nhìn cái đồng hồ như để xác định lại một lần nữa.

Xác nhận được đúng giờ giấc, lão Phong nói ngay:

- Này anh Mộc, anh gọi điện cho thằng Bình nhanh đi, chứ sợ không kịp, bà con sắp đi ngủ hết đến nơi rồi.

Bác Mộc thấy lão Phong nói có lý, liền lấy điện thoại gọi qua nhà ông Bình.

Được vài hồi chuông điện thoại thì ông Bình nhấc máy, sự việc gấp gáp nên bác Mộc chẳng thèm hỏi han gì mà vào thẳng vấn đề luôn, nói cho ông Bình nghe tất cả mọi chuyện mà thầy Quân đã dặn dò.

Bác bảo ông Bình phải mau mau thông báo cho toàn bộ các gia đình trong thôn.

Nghe bác Mộc nói xong, lão Bình mếu máo, khó xử nói:

- "Khó quá bác Mộc ơi, cháu không dám nói điêu nửa lời, nhưng cháu làm sao mà thông báo hết ngay được bây giờ cơ chứ.

Cháu không có được hết số điện thoại của mọi người trong làng..."

Bác Mộc nghe được như vậy thì ngẩn người ra, đang không biết phải làm sao, thì lão Phong ở kế bên đã vội chen lời, nói oang oang vào trong điện thoại:

- Này, sao nhà anh ngu thế hả anh Bình, thì anh cứ điện nhà này báo, bảo họ thông báo cho người quen của họ trong làng, nhà này sẽ điện cho nhà kia để báo chuyện.

Có như vậy thôi mà anh không nghĩ ra được à?

Ông Bình cũng nghe được những lời mà lão Phong nói, cũng mừng rỡ mà thốt lên:

- Ừ nhỉ, cháu quên mất, mà giọng ai đấy ạ? Giọng chú Phong ạ? Chú tỉnh rồi à?

Bác Mộc thấy việc gấp như cháy nhà mà ông Bình còn nhiều chuyện, gắt lên:

- Quên cái mả mẹ nhà anh, việc đã gấp, anh còn nói nhiều, anh muốn mất cái chức trưởng thôn phỏng? Còn không nhanh mà đi làm đi.

Bên đầu dây bên kia là tiếng vâng dạ, xin lỗi rối rít của ông Bình.

Xong việc bác Mộc mới đỡ lo được một tí, quay sang chỗ cậu Cải mà nhìn chằm chằm...

Tự nhiên thấy bác Mộc nhìn mình, cậu Cải ngơ ngác khó hiểu, lắp bắp:

- Ơ, ơ, gì thế bác, sao bác nhìn cháu ghê thế?

Bác Mộc quát lên:

- Anh bị ngu à, quên lời dặn của thầy Quân hay sao? Còn không mau đi thắp hương? Muốn bọn nó ùa hết vào đây cả sao!?

Nghe được câu "bọn nó ùa vào", cậu Cải mặt cắt không còn giọt máu, ba chân bốn cẳng chạy lên bàn thờ tổ mà thắp nhang...

Nhang đã được thắp...

Mùi hương phảng phất theo gió mà ngập tràn trong không khí, khói nhang uốn lượn vòng quanh, phiêu đãng trong không gian.

Khiến cho con người ta có một cảm giác an yên đến lạ...

Nhưng đối với tình hình hiện tại của cái làng này đêm nay, thì chẳng ai còn hơi sức đâu mà đi cảm nhận an với chẳng yên nữa.

Vì chỉ cần nhang tắt, là sẽ có người chết...!

Cuối cùng, vì không thể để nhang trên bàn thờ tắt, bác Mộc nói với cậu Cải:

- Đêm nay anh thức trắng cho tôi, túc trực bên bàn thờ, không được ngủ.

Cậu Cải khổ sở gật đầu, nhưng lại hỏi lại:

- Mà sao chỉ mình cháu phải thắp? Ai thắp mà chẳng được hả Bác?

Bác Mộc tức đến nỗi thở phì phò, kìm lại một hơi, bác mới lên tiếng:

- Nếu anh mà không phải con chú Tuấn, thì tôi đã cho anh vài cái bạt tai rồi. Bàn thờ nhà anh, tổ tiên nhà anh, tôi với lão Phong thắp thì ai chứng cho? Có vậy mà anh cũng không nghĩ ra được à? Hay anh tính để thằng Đức thức thắp? Nó là trẻ con đấy!

Thấy bác Mộc giải thích như vậy, cậu Cải chẳng dám cãi lời mà vâng dạ rối rít.

Sau khi bàn bạc xong, thì thằng cu Đức vì là trẻ con, nó thấy buồn ngủ nên leo lên giường đi ngủ trước.

Còn lão Phong, bác Mộc và cậu Cải thì vẫn ngồi ở ngoài bàn uống nước.

Ngoài trời là tiếng gió rít lên từng cơn.

Những cơn gió mùa Đông Bắc thổi mạnh và lạnh quá.

Khẽ trùm cái chăn lên, Đức cứ nghĩ mãi về cái hình ảnh, một đám bóng trắng nhảy loi choi trên cây, chuyền từ cây này qua cây khác...

Rồi trong cơn miên man, cơn buồn ngủ kéo đến, nó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Không rõ là đã qua bao lâu, chỉ khi nghe tiếng chó cắn ăng ẳng từng hồi của con Lu nhà cậu Cải, thằng bé mới chợt tỉnh giấc.

Kéo lớp chăn xuống, nó nhìn ra phòng khách.

Bây giờ chắc trời vẫn chưa sáng, vì khi nhìn qua cửa nhà ra ngoài sân, nó thấy bóng đêm vẫn còn bao phủ vạn vật...

Trời lạnh căm căm, gió rét thổi mạnh, khiến đám cây ngoài vườn lắc lư từng hồi như đang nhảy múa, rì rì rào rào.

Thế rồi...

Nó nghe thấy tiếng cười :

- Híc, híc, híc

- há há há,

Tiếng cười vang lên the thé , như giọng cười của những đứa bé gái...

Đức khi nghe giọng cười đó, nó chợt thấy lạnh cả sống lưng...

Tiếng cười này không phải của cậu Cải, bác Mộc hay là lão Phong.

Vì nó phát ra từ ngoài cổng.

Sợ quá, cu cậu đành chạy nhanh ra ngoài bàn thờ, nơi mà mọi người đang quỳ mà khấn vái.

Vừa định lên tiếng:

- Bác M...

Lời nói chưa kịp phát ra từ miệng, thì ngay lập tức đã có một bàn tay to lớn bịt kín miệng nó lại, thằng bé kêu lên:

- Ưm,ưm,.. vì khó thở.

Đức ngước mặt nhìn lên, thì thấy người đang che miệng nó chính là lão Phong.

Mặt lão hiện giờ rất sợ hãi, Đức có thể cảm nhận được, bàn tay lão Phong bịt miệng nó khẽ run lên nhẹ nhẹ.

Lão Phong đưa ngón tay chỏ ngang miệng, ra hiệu ý bảo đứa trẻ im lặng.

Đức hiểu ý, gật gật đầu, lão mới từ từ thả lỏng tay ra.

Nó nhân cơ hội đó mà hít lấy hít để, vì không thở được.

Bên ngoài sân, tiếng con Lu kêu lên thảm thiết:

- Oắng, Oắng, Oắng,

- Áu áu, áu,...áu,..!

Mới đầu tiếng kêu còn lớn, sau càng nhỏ dần, nhỏ dần, rồi im bặt....

Tiếng cười khoái trá lại càng lớn hơn:

- Í, í ,í, iiiiii ...!

- Há há há...!

Vẫn mang âm điệu the thé, tiếng cười quanh quẩn trong không khí, như muốn tra tấn màng nhĩ mọi người...

Thằng bé Đức run lẩy bẩy.

Nó chợt nhìn qua ô cửa nhỏ, hướng về phía cổng.

Thì, nó cứng đờ người vì sợ...!

Bên ngoài cổng, đang có nguyên một đám bóng trắng ngồi xổm ở đấy...!

Mà chúng nó ngồi vô cùng đồng đều, như đang xếp hàng vậy.

Chúng nó ngồi xổm, nhưng hai mũi chân lại kiễng lên.

Rồi cứ giữ tư thế đó, bọn chúng nhẹ nhàng, khẽ khàng lắc lư cơ thể hư ảo qua lại theo từng cơn gió...!

Bạn đang đọc Ẩn Thế Tru Ma Đại Truyện sáng tác bởi hungbppnpt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungbppnpt
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.