Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vùng xanh

Tiểu thuyết gốc · 1750 chữ

Nó ngã xuống, tiếng ngã như rung chuyển trời đất. Một con zombie đột biến đã chết. Con kia thì đang bò dậy, chỉ có 2 con đột biến nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian của cậu.

Cái thân hình khổng lồ của nó cùng những khuôn mặt như đang chế nhạo cậu, zombie khổng lồ đi về phía chiếc xe jeep, dường như con này nó có trí tuệ, nó muốn phá phương tiện di chuyển của cậu.

"Không có dễ ăn đâu."

Ân nhanh chóng lướt tới, né những cục axit khổng lồ từ những khuôn mặt kinh dị, cậu dùng 2 nắm đấm knuckle duster chẻ đôi đầu con quái vật, thế là xong 2 con, Ân nhanh chóng lên xe và rời đi, điểm đến là thành phố okayama.

Ân lái xe trên đường, nhiều trạm xe và nhà dân bị bỏ hoang, một vài thây ma thấy cậu, chúng đuổi theo với tốc độ chậm chạp.

Gần đến thị trấn kế tiếp, trên đường nhiều dãy xe nối đuôi nhau, trên xe không có bóng người, cậu thấy 1 chiếc Loa đang thông báo:"Công dân Nhật bản chú ý: Do tình hình dịch bệnh hiện đang hết sức nguy hiểm, người dân ở yên trong nhà, nếu nhìn thấy bất cứ sinh vật lạ nào, tuyệt đối không ra ngoài, khoá chặt các cửa, đây là thông báo từ chính phủ... "

Thông báo từ loa phát thanh lặp đi lặp lại liên tục, tiếng ồn từ nó đang thu hút zombie lẫn quái vật. Ân xuống xe, dùng khẩu M4 carbine bắn vỡ chiếc loa phát thanh, sau đó cậu lên xe tiếp tục lái về hướng vào thành phố. Thị trấn này là Hayashima, Hayashima là một thị trấn nằm ở quận Tsukubo, từ đây dến đại học Okayama bình thường mất 30 phút. Với tình hình dịch bệnh cùng với những rắc rối cậu vừa trải qua thì không biết phải mất bao lâu mới tới được. Ân lấy tấm ảnh ra xem, người bên cạnh ông lão là Ishii Shiro...

Ishii Shirol là một Bác sĩ phẫu thuật trong thế chiến 2, ông ta từng là giám đốc Đơn vị 731, một đơn vị chiến tranh sinh học của các Lục quân Đế quốc Nhật Bản, dưới thời Nhật Hoàng, ông ta đã tạo nên vô số thí nghiệm kinh khủng trên cơ thể người.

Kỳ lạ, theo lịch sử ghi chép rằng ông ta đã chết từ lâu... Ân thầm nghĩ.

Tại sao ông lão lại muốn cậu gập người này? Lẽ nào ông ta cũng tiêm huyết thanh và trở thành người mang năng lực trường thọ? Có lẽ khi đến Đại học Okayama sẽ cho cậu câu trả lời.

Đang nghĩ đến đấy thì xe cậu bị chặn lại, trước mặt Ân là 1 hàng rào chắn cỡ lớn, xấp xỉ 10 m, xung quanh bọc vô số dây thép gai cùng nhiều cột thép kiên cố, ở giữa là một cánh cổng,được gắn vào bởi nhiều móc sắc nhọn, chĩa ra nhiều hướng. Ân nhìn rào chắn với vẻ mặt ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì chiều cao hay độ lớn của nó mà với cái hàng rào phòng thủ "Mỏng manh" thế này thì làm sao có thể tránh được sự càn quét của làn sóng? Phía trong là 2 tháp canh, người bên trong thổi còi báo hiệu, cửa mở ra, một chiếc jeep quân dụng đi tới chỗ cậu, nhóm lính mặc quân phục Nhật Bản xuống xe, một người tiến đến chỗ cậu, tay cầm 1 khẩu PM-9 trong tay, trong khi những người khác cũng được trang bị vũ khí đầy đủ.

"Chào anh bạn!" Người lính nói giọng dè chừng:"Vui lòng xuống xe!"

Ân xuống xe, bình thản nhìn đám người lính.

"Đây là chốt chặn khu vực thị trấn Hayashima, bình thường, công dân ở đây được phép chuyển vào vùng xanh tị nạn nhưng chiếc xe anh đang đi giống với chiếc của đơn vị chúng tôi, anh có gì cần giải thích không?"

"Đội trưởng của các anh đã cho tôi chiếc xe này." Ân đáp

"Đội trưởng? ha ha ha...Tên đội trưởng nào dám làm thế?" Một chất giọng lớn từ phía sau. Từ xa, một người đàn ông cao lớn bước đến, trên ngực gắn huy chương, xem ra cũng là kẻ có chức có quyền, xung quanh ông ta như có một áp lực vô hình nào đó, những người lính đều tuân theo ông ta răm rắp.

"Ta là Hitoshi, chỉ huy khu vực Hayashima, đây là khu tự trị, kẻ nào dám trái lệnh, bắn bỏ!" Ông ta nghiêm giọng.

"Đó việc của ông, đi mà giải quyết với lính của ông" Nói rồi cậu mở cửa xe.

Ngay lập tức tất cả súng chĩa vào cậu.

"Ta không nói đến lần thứ 2 đâu nhóc, mau xuống xe!" Cánh cổng phía sau đóng lại, khóa chặt, Ân để ý thấy một vài trực thăng chiến đấu đã chờ sẵn trên đầu cậu, hỏa lực đủ thổi bay cả khu này...

Ân sử dụng siêu tốc độ lao nhanh về phía gã chỉ huy, nhưng gã cũng nhanh không kém, nháy mắt chụp lấy tay cậu.

"Chú mày cũng là siêu chiến binh à? Vậy thì càng có lý do để bắt ngươi." Tay ông ta bắt đầu siết chặt hơn.

"Dừng lại!" Khi binh lính chuẩn bị nổ súng thì phía xa, đoàn xe của đội trưởng cũng vừa chạy đến, người đội trưởng xuống xe mặt đầy bất ngờ nhìn Ân.

"Là cậu! Sao cậu vẫn ở đây? Tôi tưởng cậu rời đi lâu rồi chứ?"

"Hỏi lão chỉ huy của anh đấy, hỏi lão có đánh rơi não không mà không cho tôi qua."

Người đội trưởng tiến tới cúi chào gã chỉ huy, họ nói chuyện 1 lúc, Ân nhìn thấy anh ta cúi xuống xin lỗi rối rít, có lẽ là lỗi gì đó nghiêm trọng lắm. Lát sau, anh ta quay lại chỗ Ân...

"Thành thật xin lỗi cậu về điều này, chúng tôi cần chắc chắn để mầm bệnh không xâm nhập vào cộng đồng. Mong cậu có thể hợp tác!" Anh ta cúi đầu.

"Vậy thì khi nào tôi mới qua chốt này được?"

"Mọi việc sẽ xong nhanh thôi!"

Gã chỉ huy từ xa đi tới, trông ông ta có vẻ bình tĩnh hơn nhưng nét nghiêm khắc vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

"Cậu ở yên đây, cùng với những người khác chuẩn bị xét nghiệm." Nói rồi ông ta quay sang chỉ mặt thanh niên đội trưởng: "Còn cậu, thượng sỹ! Tôi sẽ xử lý cậu sau."

Nói rồi gã chỉ huy cùng anh ta mất hút phía sau cánh cửa. Cửa xe lúc này mở ra... Nhiều người bước xuống tập trung thành 1 nhóm. Phía trên là loa phát thanh phát ra giọng của ông ta:

"Để bảo đảm an toàn cho công dân của chúng tôi, tôi mong các vị hợp tác, những ai chấp hành kiểm tra xét nghiệm, nếu có kết quả âm tính với vi-rút sẽ được vào trong, chúng tôi có thức ăn, chỗ ở và nước uống đầy đủ cho các bạn, nhưng nếu có bất cứ ai phạm luật, bọn tôi sẽ thẳng tay nổ súng!"

Pháo binh cùng trực thăng rút lui sau cánh cổng, tiếp đó là 1 nhóm người kiểm tra đi ra, họ mặc đồ bảo hộ kín mít từ đầu tới chân, mang mặt nạ chống độc cùng nhiều dụng cụ y tế, xung quanh là nhiều binh lính Nhật cầm súng canh gác.

Mọi người bắt đầu xếp hàng chờ xét nghiệm, đã hơn 2 tiếng trôi qua...Mặt trời bắt đầu lặn. Lúc này Ân khá mỏi mệt. Cậu ngồi bệt xuống cạnh chiếc jeep, tất cả gần như đã được vào gần hết, chỉ còn lại mình cậu...

Bố khỉ nhà nó! Vậy mà hắn bảo sẽ xong nhanh cơ đấy!

"Này, anh có nghĩ rằng trong đám người kia có kẻ bị lây nhiễm không?" Một giọng nói the thé phía sau làm cậu giật mình.

"Hả?" Ân quay lại nhìn.

Đó là một cô gái trẻ tầm tuổi cậu, cô ta mặc quần jean và áo thun, bên ngoài khoác thêm 1 chiếc áo sơ mi kẻ trông bình thường như bao cô gái khác, nhưng ở cô ta Ân cảm thấy có cái gì đó điên loạn.

"Trong số đó có người đã bị bọn zombie đột biến cắn, bọn họ sẽ giết lính canh trước khi mở cổng từ bên trong, sớm thôi, cả khu này sẽ tràn ngập bọn quái vật cả trong lẫn ngoài." Cô ta ghé sát người cậu.

"Cô đang nói cái quái gì thế? Làm sao mà nó xảy ra được?" Ân lùi lại một chút.

"Có muốn cá cược với tôi không?" Vừa hỏi cô ta vừa tung đồng xu:"Tỷ lệ thắng của bọn quái vật là 100%, vì tôi đã ngụy trang cho bọn họ tốt đến mức qua mắt được thiết bị kiểm tra y tế"

"Anh thấy sao hả? Khi nơi này chìm trong xác chết...Nó có tuyệt không?" Cô ta nói với một điệu cười hoang dại trên môi.

"Cô điên thật rồi! Họ sẽ giết cô trước khi cô kịp làm điều đó."

"Ít nhất tôi cũng chết một cách tự do." Cô ta nói, mang một giọng đượm buồn, ánh chiều tà chiếu vào cô ấy mang cho Ân một cảm xúc kỳ lạ.

Hai người lính Nhật đi đến thông báo, sắc mặt cô ta trở lại bình thường, vui vẻ nói với Ân:

"Có kết quả rồi, tôi vào trong trước nhé, chào anh, hi hi..."

Đệch, vậy chỉ còn lại mỗi mình là chưa có kết quả thôi à? Khốn nạn thật...

Thanh niên đội trưởng cuối cùng quay lại cùng vài nhân viên xét nghiệm, trong có vẻ như họ sẽ không để cậu đi qua đây.

"Dường như máu của cậu không giống bất cứ mẫu máu nào mà chúng tôi đã kiểm tra, chỉ huy đã ra lệnh chờ thêm để đội y tế nghiên cứu, tôi sẽ cố gắng thuyết phục ông ấy, mong cậu thông cảm..."

Hừ, thật mất thời gian!

"Không được thì tôi té đây, chào!"

Ân lên xe, cậu đạp ga chạy qua một con đường khác...

Bạn đang đọc Dự Án Thây ma-Dịch Bệnh Quái Vật. sáng tác bởi tranhongannt1

Truyện Dự Án Thây ma-Dịch Bệnh Quái Vật. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranhongannt1
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.