Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạc xây dựng Thiên bang

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

Thời gian dần dần trôi qua, Trương Minh đặt cô gái nhỏ trong lòng mình xuống, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô. Nhìn đồng hồ, thời gian đã là ba giờ chiều, hắn bước ra khỏi phòng của cô. Kiếm một bộ quần áo mặc, hắn bước ra khỏi cổng đi về phía trung tâm thành phố. Trương Minh dừng lại ở một quán điện thoại, hắn muốn mua một chiếc điện thoại vì điện thoại của hắn đã bị hỏng vào đêm qua. Từ quán điện thoại bước ra, hắn dựa vào trí nhớ của mình bấm số điện thoại của Tô Thiên Hải. Sau hai hồi chuông bên kia nhanh chóng có người nhận:

-Alo.

Trương Minh nhận ra được đây chính là giọng của cha Tô Thiến. Hắn nhanh chóng đáp:

-Con là Trương Minh, bác đang ở đâu chúng ta cần gặp mặt nói chuyện.

Sau khi nhận được vị trí của ông, hắn bắt một chiếc taxi đến thẳng nơi mà Tô Thiên Hải nói. Nơi đó cũng khá gần, chỉ sau hai mươi phút taxi đã dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn. Bên ngoài sớm đã có người đợi sẵn, Trương Minh vữa xuống người kia vội vàng đi tới:

-Trương thiếu, lão gia đang đợi cậu trong thư phòng, mời cậu đi theo tôi.

Trương Minh rất tự nhiên gật đầu đi theo. Căn biệt thự này mang thiên hướng cổ nhiều hơn, những trạm khắc trong nhà rất thu hút ánh mắt của người khác. Sau khi đi qua phòng khách lão quản gia trực tiếp đưa hắn đến một căn phòng nhỏ:

-Trương thiếu, mời.

Trương Minh gật đầu mở cửa bước vào. Bên trong Tô Thiên Hải đã sớm đợi hắn ở đó, ông ra dấu cho hắn ngồi xuống. Trương Minh lễ phép cúi đầu chào hỏi sau đó từ từ ngồi vào ghế.

-Con uống trà chứ?

Trương Minh lễ phép gật đầu:

-Dạ.

Tô Thiên Hải từ từ rót một chén trà cho hắn. Trương Minh nhận chén trà đưa lên mũi ngửi thử sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

-Long Tỉnh, quả thật là trà ngon. Nhưng không gian thưởng thức hình như hơi không hợp lý. Nếu như có thể ở một không gian thoáng đãng vừa thưởng thức trà vừa ngắm nhìn xung quanh thì quả thật không còn gì tuyệt vời hơn.

Tô Thiên Hải đưa mắt tán thưởng:

-Con nói đúng, vì con muốn gặp ta có chút gấp gáp nên ta đành gọi con tới đây.

Trương Minh cười, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

-Bác đã nghe tin tức của Thanh bang chưa.

Tô Thiên Hải gật đầu:

-Ta đã biết, nghe nói con trai của Thanh Chính Dương bị giết. Hắn bị người ta cắt đứt gân tay, gân chân và yết hầu.

Trương Minh gật gật đầu:

-Vậy bác có biết người giết họ là ai không?

Tô Thiên Hải lắc đầu:

-Ta cũng không biết. Ta cho người điều tra qua có vẻ như đó là một nhân vật rất thần bí.

Trương Minh nhấp một ngụm trà cười:

-Con nghĩ bác không cần điều tra gì đâu, không phải người đấy đang ngồi trước mặt của bác đây sao?

Câu nói của Trương Minh trực tiếp khiến ông giật mình hoảng sợ. Chén trà đang rót cũng trào ra ngoài. Đặt chén trà xuống ông có chút không thể tin:

-Con nói...con chính là người đã giết con trai của Thanh Chính Dương sao?

Trương Minh gật đầu:

-Không sai, chính là con. Tên khốn ấy dám bắt cóc cha của con. Động vào con hắn có thể còn sống nhưng nếu động vào người thân bên cạnh con tên đó muốn có hơi thở e rằng cũng phải chờ kiếp sau mất.

Tô Thiên Hải hít vào một hơi. Ông chú ý đến ánh mắt của hắn khi nói, đây hoàn toàn không phải ánh mắt hăm dọa mà đó là ánh mắt của một con quỷ thật sự. Cũng may, ông và hắn ở cùng một phe nếu không chính ông cũng sợ phải đối đầu với hắn. Con gái của ông quả có mắt nhìn mà. Trương Minh nhìn ông nói tiếp:

-Hôm nay con tìm bác để chính thức bàn bạc về kế hoạch của chúng ta.

Tô Thiên Hải nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần:

-Được con nói đi ta nghe.

Trương Minh từ từ uống một hụm trà nói:

-Người của con chiều nay sẽ tới đây, hành động quét sạch Thanh bang tối nay sẽ thực hiện. Con cần bác mua cho con một chiếc quan tài. Việc chiếm cứ điểm sẽ để cho người của con hành động. Không phải bọn họ tổ chức đám tang sao, chúng ta sẽ tới đó đưa tiễn họ đi một thể. Sau khi hành động đêm nay kết thúc con muốn bác nhanh chóng tập hợp người kiếm một không gian lớn để có thể thành lập công ty bảo an Thiên Bang. Bác sẽ là người thay mặt con đứng ra quản lý công ty. Người của con sẽ huấn luyện các đàn em của bác trở thành một người bảo an xuất sắc. Đây cũng sẽ là một con đường giúp bác và mọi người trong bang tẩy trắng. Chúng ta sẽ sống nhờ việc bảo an chứ không đi bảo kê vũ trường hay quán bar gì nữa. Bác hãy xem xét phân đều người ra các khu vực thành lập một mạng lưới đứng dưới công ty mẹ của chúng ta. Như vậy sẽ chính thức chiếm được toàn bộ Nam Phong này.

Tô Thiên Hải trầm ngâm suy nghĩ:

-Mặt bằng thành lập công ty ta có thể làm được nhưng liệu chính quyền sẽ để im cho chúng ta dễ dàng vậy sao?

-Điều này bác không cần lo. Về phía chính quyền con sẽ là người giao tiếp với họ tạo cầu nối cho công ty của chúng ta. Đợi khi công ty chúng ta vững chắc ở thành phố Nam Phong này, chúng ta sẽ mở rộng và tiến xa hơn.

Tô Thiên Hải nhìn người con trai trước mặt này. Dã tâm của hắn quá lớn, nhưng ông rất thích những người như vậy:

-Được ta nghe con hết.

Hai người tiếp tục, ngồi nói chuyện một lúc lâu sau mãi tới khi Trương Minh nhận được một cuộc điện thoại hắn mới xin phép rồi đi. Trước khi đi hắn còn dặn Tô Thiên Hải hãy chuẩn bị sẵn cho hắn một chiếc quan tài, tối hắn sẽ quay lại lấy. Dứt lời hắn bắt taxi đi thẳng ra sân bay.

Khi Trương Minh bước vào sảnh chính của sân bay, không tốn thời gian hắn đã xác định được người hắn cần tìm. Mở miệng cười lớn, hắn bước nhanh tới về phía một nhóm người. Đứng đầu trong nhóm người đó chính là một cô gái xinh đẹp. Dang rộng cánh tay hắn bước tới bên cạnh cô gái muốn ôm cô vào lòng. Không để hắn được như ý, cô gái trực tiếp lách người sang một bên đưa tay trực tiếp véo tai của hắn lôi lên.

-Đừng xằng bậy, cậu biết chậm của tôi bao nhiêu thời gian không?

Trương Minh nhanh chóng giơ tay xin hàng:

-Dạ Dạ à, tha cho tôi đi mà, tôi không phải đã mau chóng đến rồi đây sao?

Người con gái này không ai khác chính là Dạ Nguyệt. Hiện tại cô đã thay đổi hoàn toàn khác với ba năm trước. Từ một cô gái trầm tính hiện tại cô đã cởi mở hơn rất nhiều. Giờ cô chính là tổng giám đốc của công ty xuyên quốc gia Trương Hàm. Từ cách ăn mặc, phong thái đã không còn là Dạ Nguyệt của ngày xưa nữa rồi.

-Nói. Chết trên người của cô gái nào mà dám đến đón tôi muộn.

Trương Minh lắc đầu liên tục:

-Làm gì có chứ, không phải có việc cần làm sao?

Trương Minh có thể không sợ Bích Hàm, nhưng hắn lại cực kì sợ Dạ Nguyệt. Với hắn cô chính là một con ma nữ vậy, hắn chỉ cần làm cô không vừa ý cô không ngần ngại mà trừng phạt hắn trước mặt mọi người.

-Bích Hàm không quản được cậu không có nghĩa tôi không quản được. Cậu hiểu chưa. Hừ

Nói xong cô buông tay hắn ra trực tiếp đưa chiếc va li của cô cho hắn rồi đi ra ngoài. Trương Minh cũng bó tay. Hắn không dám có ý kiến gì với cô cả. Quay lại nhìn đám người đang che miệng cười Trương Minh xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu. Hắn ưỡn ngực:

-Cười gì chứ, mấy người còn không biết tính tình của cô ấy như nào sao?

Vừa nói xong hắn đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng từ đằng sau hắn. Trương Minh vội vàng chạy chối chết. Cả đám người càng cười lớn hơn. Sau khi ổn định lại Trương Minh đi tới trước mặt một người:

-Chào mừng tới Hoa Hạ. Phong Thiên.

Hai người cũng không cầu kì, ôm nhau chào hỏi như thường lệ xong cả đám người đều đi theo Trương Minh bước ra ngoài. Trương Minh gọi điện cho Tô Thiên Hải nhờ ông ta cho người sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho anh em của hắn. Còn hắn nhanh chóng mang va li của Dạ Nguyệt lên taxi. Hai người mau chóng đi về căn biệt thự của hắn.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.