Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự cố đỏ mặt

Tiểu thuyết gốc · 1688 chữ

Đám người kéo tới cũng khoảng bốn năm mươi người, với tình trạng đang thoát lực như hiện tại của Trương Minh thì không khác nào cá nằm trên thớt tùy bọn họ sử lý. Cô gái sau một hồi yên lặng cuối cùng cũng không thoát khỏi sự tò mò nói thầm vào tai hắn:

-Không phải chứ, bọn họ đến là để giết anh sao?

Trương Minh cố gắng nhìn ngước lên nhìn đám người đó, có vẻ đều là người của Thanh bang:" Có lẽ vậy."

-Anh đắc tội gì với họ sao?

-" Tôi giết con trai của đại ca họ."

Cô gái hoảng sợ:

-Cái gì?

Một vài giây sau cô ấy nói tiếp:

-Không được, tôi biết bí mật của anh rồi anh sẽ diệt khẩu tôi mất.

Nói xong cô xoay người muốn trốn đi thật nhanh. Trương Minh cũng cạn lời với cô gái này.

-" Tôi biết hết mọi thứ về cô rồi, cô nghĩ cô có thể trốn được không?"

Cô gái dừng hành động trốn đi của mình lại quay người kinh ngạc:

-Anh sao có thể...?

Cô gái chưa kịp nói hết đã có một ánh đèn chiếu về bên này, cô vội vàng đưa tay che kín miệng cúi xuống thật thấp hi vọng họ không phát hiện ra mình. Bên cạn Trương Minh đợi ánh đèn qua đi lại dùng suy nghĩ để nói với cô:

-" Nếu cô muốn sống mau chóng lại đây."

Cô gái lửa tin nửa ngờ tiến lại gần hắn. Dù sao cũng đã trải qua cửu tử nhất sinh mấy lần, thêm một lần chắc cũng trả khác gì nhau. Trương Minh trong lòng suy nghĩ xem làm sao có thể lấy lại được năng lực hoạt động trước khi để cho đám người kia xuất hiện. Nếu có Bích Hàm ở bên cạnh cô ấy có thể dùng máu của cô ấy để kích phát khả năng của cơ thể hắn nhưng hiện tại bên cạnh hắn lại không phải là cô.

Bên kia đám người vẫn đang tìm kiếm xung quanh chiếc xe của Trương Minh:

-Anh Tam, có dấu vết hướng về phía cánh đồng. Có lẽ bọn nó trốn trong đó rồi.

Nghe thấy câu nói của bọn họ cô gái đưa tay vội che miệng:

-Không phải chứ, tôi còn chưa có người yêu hôm nay lại bị anh kéo chết cùng sao?

Trương Minh trong lòng cũng đang rất khẩn trương, hắn cắn răng muốn cử động lại cơ thể của mình nhưng hoàn toàn bất lực. Lúc này đã có đám người đi dần về phía bên này. Cô gái hoảng sợ vội vàng ôm chặt Trương Minh đè xuống sợ rằng có người sẽ phát hiện ra bọn họ. Vô tình cái ôm của cô gái trực tiếp đã để đôi gò bồng đào của mình ép chặt vào mặt của hắn. Một cảm giác mềm mại đến kinh người khiến cho tiểu Trương Minh ở dưới cũng ngỏng đầu lên hưởng ứng. Cô gái không để ý tới tư thế hiện tại của mình, cô cố gắng giữ cho hơi thở nhẹ nhất có thể, bất động không di chuyển để cho đám người đi đến không để ý đến. Chỗ hai người lằm có một đám cỏ dài vừa đủ có thể che kín được hai người bên trong. Vì trời quá tối, ánh đèn lại yếu cho nên khi có người đi qua đây đều không thể nhìn thấy được hai người đang trốn dưới lớp cỏ này. Nhưng người tính không bằng trời tính, khi cô gái còn chưa vui mừng vì không bị phát hiện thì lúc này lại có một chuyện kinh hoàng khác sảy ra với cô ấy. Có một thứ gì đó đang từ từ trườn vào trong váy của cô. Lúc đầu cô cũng không để ý vì tâm trí của cô lúc ấy đang hướng về đám người kia nhưng khi đã bỏ qua lo lắng cái thứ kia vẫn đang nhẹ nhàng trườn trong váy của cô. Cô không thể đưa tay túm nó ra được vì sợ sẽ đánh động đám người kia. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thứ kia càng ngày càng quá trớn, không chỉ trườn vào bên trong váy cô mà còn thỉnh thoảng có thứ gì đó chạm nhẹ vào da cô làm cô cảm thấy rùng mình. Cô nói thầm với Trương Minh:

-Có thứ gì đó đang ở trong váy của tôi khiến tôi khó chịu qua.

Trương Minh vẫn đang bị đôi gò bồng đào mềm mại của cô gái chèn ép. Một hạt đậu nhỏ chạm vào lưỡi của hắn. Thứ này như đang khiêu khích hắn vậy, không kìm được chiếc lưỡi của hắn đưa ra nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, tiểu Trương Minh ở dưới sớm đã vươn cao chạm vào vùng kín của cô gái qua làn váy. Nghe thấy cô gái nói vậy hắn cố găng đưa mắt nhìn xuống dưới. Vừa nhìn vào hắn đã không khỏi khẩn trương hơn:

-" Tôi nghĩ cô không muốn biết thứ bên dưới là gì đâu?"

Cô gái thấy Trương Minh nói như vậy, đành tiếp tục im lặng, hi vọng đám người kia bỏ đi thật nhanh. Lúc này cô mới cảm nhận thấy trước ngực mình có gì đấy không đúng, nhìn xuống cô mới phát hiện một bên ngực cô đã đè lên mặt của Trương Minh, không những vậy dường như lưỡi của hắn còn đang di chuyển trên hạt đậu của cô nữa chứ. Không nhìn thấy thì không sao, nhìn thấy rồi lại khiến cô cứng người, không tự chủ được rên khẽ. Tiếng rên của cô hơi lớn lập tức đánh động sự chú ý của một vài người. Lập túc có ánh đèn chiếu về bên nay, cô hoảng sợ vội vàng ôm chặt đầu của Trương Minh, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Cái ôm của cô gái trực tiếp khiến cho bầu ngực kia càng ngày càng sâu hơn trong miệng hắn. Chiếc lưỡi của hắn lức này không chỉ còn liếm nhẹ phần đầu nữa mà đã chạm hẳn vào cả nhũ hoa của cô rồi. Đợi ánh đèn không còn chiếu về bên này nữa, cô gái vội vàng lí nhí nói:

-Anh làm cái quái gì vậy?

-" Đây là do cô đè lên tôi mà, tôi cũng không thể không làm gì nếu không cô lại nghĩ tôi là đường tăng sao?"

-Đồ đê tiện.

Mặc dù nói hắn như vậy nhưng cơ thể cô vẫn không tự chủ được hơi rướn lên. Một cảm giác kì lạ chưa gặp bao giờ đang lan truyền trong cơ thể cô. Cái thứ ở dưới đã trườn lên trên quần lót của cô rồi. Có thể do sự kích thíc của Trương Minh khiến cơ thể của cô đang nhạy cảm hơn. Một cảm giác khó tả truyền tới, cô cảm thấy có một dòng nước ấm đang từ từ chảy ra khiến cô không khỏi cảm thấy thoải mái.

Đám người kia sau một lúc tìm tòi không được gì thì lục tục rời đi. Khi cảm nhận được xung quanh không còn ai nữa cô gái mới từ từ nhỏm người dậy, bầu ngực của cô cũng như vậy mà rời khỏi miệng của Trương Minh. Một cảm giác hụt hẫng thoáng hiện ra trong tâm trí của cô gái. Khi đã thấy đám người kia dần dần rời đi, cô xoay người muốn lấy thứ trong váy ra thì bị câu nói của Trương Minh làm cho giật mình:

-" Rắn đấy."

Câu nói của hắn trực tiếp làm cô hoảng sợ, hai tay run rẩy vô lực đổ gục xuống một lần nữa ôm chặt lấy đầu của hắn. Cảm giác lấp đầy một lần nữa khiến Trương Minh muốn la lên.

-Anh...đừng dọa tôi.

-" Thật mà."

Cô gái lúc này cũng đã tin lời của Trương Minh, cơ thể cô không tự chủ được run lên. Đôi mắt cô rưng rưng:

-Tôi có lỗi gì với ông trời sao mà lại bắt tôi rơi vào hoàn cảnh này chứ?

Trương Minh cố gắng trấn tĩnh cô gái:

-"Cô đừng sợ, nếu cô không cử động dọa nó thì sẽ không sao đâu."

Cô gái tức mình nói:

-Nó bò vào người tôi anh bảo tôi giữ yên tĩnh kiểu gì cơ chứ?

Trương Minh không còn cách nào khác đành im lặng, chiếc lưỡi của hắn vẫn không quên hưởng thụ bầu ngực tròn trịa của cô. Mất một lúc lâu sau, con rắn kia cũng từ từ trườn ra khỏi váy của cô gái. Cô không khỏi thở phào một tiếng từ từ buông đầu của hắn ra nhỏm người dậy, trong ánh sáng mờ mờ của ánh trăng cô có thể trông thấy quả thật thứ kia đúng là một con rắn. Lúc này cô mới thật sự tin tương Trương Minh hơn. Đưa tay kéo lại chiếc váy cẩn thận, cô nhẹ nhàng nâng hắn dậy.

-Chắc đám người kia cũng bỏ đi rồi, để tôi kéo anh dậy chúng ta tìm một ai đó nhờ giúp đỡ.

Trương Minh không nói gì im lặng để cô gái nâng mình dậy, hắn cũng đã thử dò sét xem xung quanh đây còn gì nguy hiểm không. Sau khi cảm thấy đoạn đường này thật sự an toàn hắn mới truyền suy nghĩ nói chuyện với cô:

-" An toàn rồi. Đi thẳng con đường này có lẽ chúng ta có thể gặp người nào đó xin giúp đỡ."

Vừa dứt lời thì Trương Minh cảm nhận được một khí tức quen thuộc đang tiến lại gần. Trước mặt xuất hiện một chiếc BMW, lái xe là một cô gái mà Trương Minh đã quá quen thuộc. Bích Hàm từ trên xe bước xuống:

-Cậu không sao chứ, sao lại trở thành như thế này.

-" Tôi không sao, nó lại tái phát rồi."

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.