Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại cha

Tiểu thuyết gốc · 1678 chữ

Cõng Bích Hàm, Trương Minh suy nghĩ tới việc mua một căn nhà ở đây vì dù sao hắn cũng sẽ ở lại trong nước, có một căn nhà quả thực là một điều đúng đắn. Chưa kể tới Bích Hàm sẽ sống cùng hắn nên một căn nhà để cô có thể ở thì quả thật rất tiện lợi. Nhưng có lẽ việc này phải bắt đầu vào ngày mai còn bây giờ hắn phải tìm một nơi cho Bích Hàm có thể ở lại một đêm. Suy đi tình lại vẫn chỉ có nhà hắn là đảm bảo nhất.

-Chúng ta về nhà tôi nhé. Ở qua đêm nay thui mai tôi sẽ đi tới trung tâm mô giới nhà đất mua một căn biệt thự cho chị ở được chứ.

-Nhưng ba của cậu thì sao? Chúng ta cứ như vậy quay về đó sẽ không sợ làm phiền ông ấy chứ?

-Không phiền đâu, con dâu họ Trương về nhà làm sao có thể phiền chứ.

Trương Minh cũng đã suy nghĩ qua về vấn đề này, với tính tình của lão Trương ông sẽ không phàn nàn gì về việc Trương Minh đưa Bích Hàm về cả. Thống nhất được ý kiến với Bích Hàm, Trương Minh bắt xe tới ngõ Lão Ngũ ở cửa Nam cũng chính là nhà của hắn. Quãng đường đi cũng không tính là dài chỉ mất tầm hai mươi phút hai người đã có mặt ở con ngõ đó. Trương Minh nhìn đồng hồ cũng đã muộn rồi. Tầm này có lẽ lão Trương cũng đã đi làm về. Bước vào con ngõ nhỏ Trương Minh không khỏi cảm thấy một cảm giác khác lạ. Đã ba năm, ba năm kể từ khi hắn tới nước A đến bây giờ hắn mới quay trở lại con phố quen thuộc ngày nào. Mặc cho nơi đây đã có một chút thay đổi nhưng đối với hắn nơi này vẫn còn rất nhiều kỉ niệm. Khi tới trước một cánh cổng nhỏ Trương Minh có chút chần chừ, đây chính là nhà hắn. Ngôi nhà hắn đã sống mười bảy năm, sau ba năm cuối cùng hắn cũng đã trở về. Hít một hơi thật sâu hắn đưa tay mở cổng rồi kéo tay Bích Hàm bước vào trong. Trước mắt hắn vẫn là cảnh vật của ngày nào, không có gì thay đổi nhiều. Lão Trương trong nhà cũng nghe thấy tiếng mở cửa, khi nhìn thấy người bước vào khiến ông chết lặng. Trước mặt ông là một khuôn mặt quen thuộc mà mỗi đêm ông đều mong ước có thể gặp lại. Đứa con của ông cuối cùng cũng quay trở lại. Ba năm trước khi nó nói với ông phải sang nước A một tuần khiến ông rất bàng hoàng nhưng ông cũng không hề ngăn cản hắn. Hắn cũng đã lớn ông cũng không thể bao bọc hắn cả đời được. Nhưng ông không thể ngờ được sau khi hắn đi thì bặt vô âm tín, ông ở nhà lo lắng nhưng không biết phải làm sao. Ông cũng đã hỏi thăm bạn học của hắn, chính họ cũng không biết Trương Minh đi đâu cả. Hắn dường như biến mất khỏi thế gian vậy. Ông cũng đã từng nghĩ đến việc hắn gặp chuyện không may khi ở bên nước ngoài nhưng chính ông cũng tự phủ định luôn chuyện đấy vì ông không muốn nghĩ đến việc không may say ra với hắn. Hàng ngày ông đều mong ước có thể được gặp lại hắn. Lúc này ông cũng không biết phải miêu tả cảm xúc của mình như thế nào.

-Trương Minh...là ...là con sao?

-Cha, là con. Con đã trở về.

Lão Trương mắt rưng rưng lao tới ôm lấy hắn:

-Là con thật sao? Ta không có mơ chứ.

-Cha không mơ, con đã trở về rồi đây.

Trương Minh cũng rất cảm động, thực sự hắn nhớ ông rất nhiều. Ba năm ở nước ngoài hắn luôn cảm thấy có lỗi vì không thể ở bên cạnh chăm sóc được cho ông.

-Đúng là con rồi. Con trai ta về thật rồi. Mau mau vào nhà đi đừng đứng ngoài này nữa.

Lúc này ông mới để ý tới cô gái đang đứng cùng con trai mình.

-Đây là?

-Cô ấy là Bích Hàm, bạn của con.

-Con chào bác.

-Chúng ta đừng đứng ngoài này nữa vào nhà rồi nói chuyện.

Nói rồi Trương Minh nắm tay của Bích Hàm kéo cô vào nhà. Bên trong căn nhà vẫn vậy, sự thay đổi duy nhất có lẽ chính là chiếc tivi đã được thay đổi. Còn lại mọi thứ tất cả đều vẫn như cái ngày hắn rời đi. Để Bích Hàm ngồi vào ghế Trương Minh mang đồ đạc lên lầu cất. Mở của phòng nhìn bên trong không khỏi khiến hắn cảm động. Căn phòng không hề bám một chút bụi nào, có lẽ nó được lão Trương dọn cách đây không lâu. Nhưng ông không hề biết khi nào hắn trở về cho nên chỉ có thể nói rằng căn phòng này ngày nào cũng được ông dọn dẹp một cách cẩn thận mà thôi. Nhìn căn phong của chính bản thân mình Trương Minh không khỏi nghĩ tới hình ảnh cha mình đang dọn dẹp mọi thứ nơi đây thật ngăn nắp. Cất gọn đồ đạc vào một góc Trương Minh bước xuống nhà, cảnh tượng trước mắt khiến Trương Minh không khỏi phì cười. Bích Hàm đang mặc tạp giề chủ động muốn giúp lão Trương nấu ăn. Lão Trương thì liên miệng nói cô ra ghế ngồi để ông nấu cho. Hai người giằng qua giằng lại cho đến tận khi Trương Minh đi xuống.

-Trương Minh mau kêu bạn con đi lên nhà nghỉ đi. Sao lại có thể để khách đến chơi nhà mà lại bảo cô ấy vào bếp được chứ.

-Bác à bác cứ lên nói chuyện với Trương Minh đi việc ở dưới này cứ để con làm là được ạ.

Bích Hàm bướng bỉnh.

-Cha à, cứ để mặc cô ấy đi. Dù sao thì cũng không phải là người ngoài...haha

Bích Hàm trừng mắt nhìn Trương Minh, hắn nói thế không phải ý là cô với hắn là người một nhà sao.

-Được rồi ta sẽ ra ngoài, con nhớ cẩn thận đừng để bị bỏng nhé.

Nói rồi ông kéo Trương Minh bước ra gian ngoài.

-Cô ấy với con không phải là....

Trương Minh nhìn biểu cảm của ông không khỏi phì cười.

-Cha có thể coi cô ấy là con dâu, dù sao con cũng trả muốn giấu cha làm gì cả. Cô ấy chính là người phụ nữ của con.

-Thật vậy sao. Thế thì con với con bé Chỉ Tình là như nào. Nó cũng nói với ta nó là bạn gái của con. Không phải con bắt cá hai tay chứ?

Trương Minh khó hiểu hỏi:

-Sao cha lại biết Chỉ Tình?

Lão Trương đưa mắt nhìn hắn:

-Còn không phải khi con biến mất chính con bé đó luôn đến đây bầu bạn với ta sao. Phòng của con cũng là do nó dọn đấy. Tuần nào cũng vậy vào cuối tuần nó sẽ tới đây dọn dẹp căn phòng của con.

-Là cô ấy sao? Con còn nghĩ là ba đã dọn dẹp phòng nữa chứ.

-Không phải đâu là con bé đã dọn đấy. Vậy con với con bé...

-Chuyện của hai đứa bọn con con sẽ sử lý ổn thỏa ba không cần lo lắng đâu.

-Được rồi ta sẽ không quản chuyện của bọn con nhưng con cũng đừng làm gì tổn thương con bé. Ta thấy con bé là một cô gái tốt.

-Được rồi ba cứ yên tâm đi.

-Ba năm qua con đã đi đâu vậy. Lúc đầu chỉ nói đi một tuần mà sao đi liền tận ba năm luôn vậy. Còn không có thông tin gì về với gia đình nữa chứ. Ta còn tương con...

Lão Trương nói, đôi mắt ông đã rơm rơm nước mắt.

-Con xin lỗi cha, tại con có việc đột xuất nên không thẻ thông báo cho người nào biết được.

-Không sao về là tốt rồi. Con sẽ không lại đi biệt tích lần nữa đấy chứ?

-Không thưa cha con sẽ ở lại trong nước. Con có chuyện này muốn bàn với cha.

Lão Trương ngạc nhiên nhìn hắn hỏi:

-Chuyện gì vậy?

-Con bên nước ngoài đã mở một công ty kiếm được rất nhiều tiền, ngày mai con muốn đi mua nhà, con cũng sẽ mua một căn cho cha. Cha hãy chuyển khỏi khu này tới đó sống được chứ. Coi như con báo hiếu cha. Chuyển tới đó cũng thuận tiện cho cuộc sông của cha sau này.

Lão Trương kinh ngạc nhìn hắn, ông không thể ngờ được hắn còn mở được công ty và mua nhà rồi. Lúc này lão mới thật sự nhìn nhận lại con mình một lần nữa. Nó đã thật sự trưởng thành rồi.

-Thôi con hãy mua nhà cho cô ấy đi. Ta vẫn muốn sống ở nơi này dù sao nơi đây cũng là nơi mà ta và mẹ con từng sống. Để ta rời khỏi nơi này ta không nỡ. Nếu con muôn báo đáp ta thì hãy cố gắng sống cho thật tốt.

-Con vẫn luôn sống tốt mà. Cha cứ yên tâm.

Chợt một luồng sức mạnh vô hình tấn công trực tiếp vào não của Trương Minh khiến hắn không khỏi cười khổ. Luồng sức mạnh này từ đầu thì hắn đã biết:

-Con vào bếp xem cô ấy thế nào.

Nói xong hắn đứng dậy tiến vào trong bếp. Cảnh tượng trước mắt làm hắn á khẩu, cả căn bếp của hắn đã bị Bích Hàm lộn tung lên.

-Bà chị à, không phải chị định phá nát bếp của lão Trương chứ.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.