Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ -3

Phiên bản Dịch · 1155 chữ

Sau ngày Lam Uyển một lời gây kinh ngạc đó, Lam Trạm đối với hắn nghiêm khắc dạy dỗ, đôi khi yêu cầu hắn đọc và tìm hiểu nhã chính tập, tăng cường điểm tốt để bù đắp những thiếu sót.

Ngày tháng êm đềm sóng yên gió lặng chưa đầy ba tháng, đã bị tiếng gào thét của Cảnh Nghi phá vỡ..

Lam Uyển dùng xong bữa trưa thì đến tỉnh thất, chưa đi được nửa đường, bị Cảnh Nghi đang lao tới đụng phải, sách rơi tung tóe xuống đất. Lam Uyển vội vàng khom người nhặt cuốn nhã chính tập vừa sao chép xong , một tay bắt lấy cánh tay Cảnh Nghi: "Cảnh Nghi, xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại hốt hoảng như vậy? Vân Thâm Bất Tri Xứ không được đi nhanh."

Cảnh Nghi thở gấp một lúc mới nói ra được: "Không hay rồi không hay rồi, A Uyển, Hàm Quang Quân ngài ấy... ngài ấy..."

"Hàm Quang Quân làm sao?" A Uyển lo lắng hỏi

"Hàm Quang Quân ngài ấy... say đến phát điên rồi! Ta... ta kéo không được! Ngươi đi xem thế nào trước, ta đi mời Trạch Vu Quân!" Cảnh Nghi hoảng loạn nói không nên lời, nghĩ đi nghĩ lại thực không có cách nào hình dung được bộ dạng đó của Hàm Quang Quân, vì vậy trả lời...

"Á? Ngươi đi nhanh đi!" A Uyển sửng sốt, Vân Thâm Bất Tri Xứ không được uống rượu, Hàm Quang Quân như thế nào lại phá giới? Nghĩ tới đây, A Uyển chạy như bay đến tỉnh thất. Vừa đi tới cửa, liền bị Lam Trạm dọa cho đứng trân tại chỗ.

Vừa đúng lúc Lam Trạm đi ra, trên người y phục xốc xệch, ánh mắt mơ hồ, ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, ngay cả mạt ngạch cũng lệch về một bên, bước đi cũng chao đảo vô định. A Uyển tiến lên phía trước đưa tay dùng lực đỡ lấy y, liền ngửi được mùi rượu nồng nặc. Hắn cúi đầu nhìn vò rượu Hàm Quang Quân ném xuống đất, không khỏi ngơ ngẩn, Thiên Tử Tiếu? Đó chẳng phải là rượu mà Tiện ca ca thích uống nhất sao?

"Hàm Quang Quân, người tỉnh lại đi!" A Uyển muốn đem Lam Trạm kéo về tỉnh thất, tiếc rằng sức lực không bằng hắn, ngược lại bị Lam Trạm kéo đi một hướng khác..

Lam Trạm kéo A Uyển tới nhà kho của Lam gia, nơi cất giữ di vật đoạt lại của nhà họ Ôn trong trận Xạ Nhật, tới trước cửa, y từ từ đưa tay lên gắng sức đẩy ra.

"Hàm Quang Quân, đừng a.." A Uyển liều mạng ôm lấy cánh tay Lam Trạm, đang cố gắng ngăn cản hành động của y, nhưng vô ích.

"Ngươi.. buông ra.." Lam Trạm mơ hồ nói, rút tay ra khỏi vòng tay A Uyển.

Y tung một chưởng đẩy cửa ra nhưng không được, liền vận linh phá khóa cửa, xông vào lục tìm trong đống vật dụng, A Uyển hiển nhiên không biết chuyện gì luống cuống đuổi theo vào.

"Hàm Quang Quân, người muốn tìm cái gì nói với A Uyển, để A Uyển giúp người tìm.." A Uyển nhìn Hàm Quang Quân bất chấp thân ảnh nằm nhoài trên đống đồ cũ bụi bặm tìm đồ vật, liền không khỏi xót xa..

Lam Trạm mặc kệ hắn, tiếp tục tìm kiếm. Đột nhiên, y từ trong đống cung tên rút ra một cái lạc thiết gắn trên thanh sắt, phía trên có khắc lờ mờ hoa văn hình mặt trời.. A Uyển một khắc liền nhận ra, đó là dụng cụ tra tấn của Ôn gia! Lam Trạm tìm thứ này không khỏi làm cho người khác thấy kỳ quái, bất ngờ càng làm cho người phía sau không khỏi kinh hãi..

Lam Trạm tay cầm khối lạc thiết nóng bỏng giơ lên, lúc này A Uyển còn chưa kịp phản ứng, đem lạc thiết ngay dưới phần ngực lộ ra in xuống, lúc này hắn hừ lên một tiếng, chau mày chịu đựng đau đớn..

"Hàm Quang Quân!" Lam Uyển cơ hồ bay nhào qua, nắm lấy tay Lam Trạm cùng lạc thiết kéo ra, đáng tiếc Lam Trạm dường như đã quyết định như vậy, dù A Uyển có kéo thế nào, lạc thiết đó như đóng đinh vào ngực không nhúc nhích. Lạc thiết nóng khiến da thịt hắn dấy lên tí tách, khói trắng bốc lên, đợi vết thương kia đầm đìa máu tươi, Lam Trạm mới vung tay vứt nó xuống. Lam Uyển nhìn vào vết thương đẫm máu, đã bị dọa đến cả người phát run, hắn run giọng nói: "Hàm Quang Quân, người hà tất phải khổ sở như vậy?"

"Thì ra.. hắn lúc đó đau như vậy.." Lam Trạm ngồi bệt xuống đất, như không có ai bên cạnh, tự nói với chính mình: "Ngụy Anh, Ngụy Anh.."

(Đau lòng quá huhuhuhu))

Lam Uyển đối với lời của Lam Trạm sợ hãi tột cùng, hắn đột nhiên nghĩ tới, Tiện ca ca khi còn sống cũng từng có vết in trên ngực cùng với vết thương bây giờ của Hàm Quang Quân đều giống nhau, thì ra Hàm Quang Quân trong lòng vẫn luôn nhớ Tiện ca ca. Thì ra người ngày ngày vẫn luôn nhớ Tiện ca ca không chỉ có mỗi mình A Uyển hắn! A Uyển thận trọng bước tới dựa vào bên người Lam Trạm, giọng ấm áp thì thầm bên tai Hàm Quang Quân: "Có Tiền ca ca, A Uyển cũng rất nhớ Tiện ca ca.."

Đáng tiếc giờ phút này Lam Trạm đang say, hắn một chút cũng không nhớ.

Chưa qua một khắc, Lam Hi Thần liền mang theo mấy môn sinh Lam GIa chạy tới, hắn nhìn thấy Lam Trạm trong bộ dạng như vậy, vô cùng kinh ngạc, vừa giận vừa đau lòng gọi mấy môn sinh đem Lam Trạm đang nháo nhào muốn tìm cây sáo cưỡng ép kéo về tỉnh thất.. Chuyện này phát sinh, làm chấn động toàn bộ Lam Gia, Trạch Vu Quân phạt Lam Trạm ở tỉnh thất bế quan ba ngày tự suy ngẫm, thật ra hắn thân làm ca ca, không phải không biết chấp niệm và tâm lý của Lam Trạm, nhưng là hắn cũng không giúp gì được.

Sang ngày thứ hai, Lam Uyển bưng mấy lọ thuốc trị thương tới trước cửa tỉnh thất, nói với người trong phòng: "Hàm Quang Quân, thuốc A Uyển đã mang tới rồi, mời người nhanh chóng trị thương." Dứt lời, A Uyển đem thuốc để xuống đất.

Trong phòng yên lặng không tiếng động, hồi lâu, giọng nói thanh tao như ngọc vỡ truyền ra: "Ừ, lui xuống đi."

"Dạ, Hàm Quang Quân." A Uyển cất bước rời đi.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Văn] Ma đạo tổ sư - Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ của Dạ Trường Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi asukun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.