Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt đối lập của Thiên

Tiểu thuyết gốc · 2298 chữ

Thiên thu hai nữ hầu kia xong, thì dùng thủy chi hô hấp rửa sạch thân thể, biến lại quần áo như cũ, làm xong, hắn bận suy tư đi đến chỗ nào tiếp theo đây, chuẩn bị đi thì...

Bỗng nhiên tất cả cơ thể Thiên trở nên nặng trĩu, không còn chút sức lực gì nữa, miệng liên tục ói ra máu, cơn đau chạy qua toàn bộ cơ thể, phệ thiên ma công bằng một cách nào đó đang tác động đến Thiên một cách tiêu cực làm hắ bị trọng thương.

Phệ thiên ma công như đang yêu cầu máu huyết từ Thiên vậy, hắn cố gắng tụ lực lại các huyệt vị để ổn định phệ thiên ma công, nhưng vô dụng, chỉ có hai cơ thể bên trong thế giới hệ thống, và một cơ thể đang theo dõi Hồn Thiên Đế và Tiêu Viêm làm được điều đó, nhưng chúng cũng mất đi ý thức.

Còn cơ thể đang ở chỗ hoàng thất gia mã đế quốc thì đã mất khống chế, phệ thiên ma công đang gào thét đòi ăn máu thịt tươi sống, ma khí bắt đầu ào ạt giải phóng khỏi thân thể Thiên, làm hắn đau như chết đi sống lại.

"Cứu mạngggggggg".

"Cứu cháu với aaaaaaaa".

"Mẹ ơi cứu connnnn".

"Oe oe oeeee".

Sau đó chỉ là tiếng la hét trong tuyệt vọng của mọi kẻ còn trong cung điện hoàng thất gia mã đế quốc, trẻ con, nam nữ, người già, tất cả đều chết trong tuyệt vọng bất lực tột cùng.

Làn sương ma khí bao trùm cả cung điện gia mã đế quốc, không phân biệt địch, bạn, chỉ cần chạm vào nó liền bị ăn sạch máu thịt, chỉ còn lại xương trắng, túi da và nội tạng.

Khung cảnh bên trong khủng khiếp vô cùng, những người bên trong chỉ còn lại là những túi da bộc xương và nội tạng, ngã xuống hàng loạt.

Sau một lúc ma khí ăn đủ thì trở về thân thể Thiên, nó như thỏa mãn nhu cầu mà không quậy phá nữa, lại lần nữa ngoan ngoãn làm theo lời của Thiên, trong lúc hắn mất ý thức tạm thời do tác động phệ thiên ma công, thì ý thức hắn lần nữa liên kết với Văn Khang.

"Đúng rồi...sướng chết người...ah...ta mất" Thiên vừa đến đã nghe tiếng nữ nhân, đây không phải không gian tinh thần bình thường mà là một thực tại khác.

Nơi mà Thiên đến dưới dạng ý thức khi liên kết với cha mình thông qua phệ thiên ma công, Thiên nhìn khung cảnh quen thuộc vì đã đến đây hai lần, hắn nhìn theo hướng âm thanh phát ra.

Một vị mỹ nhân, mái tóc dài để xả màu vàng kim, cặp mắt tròn xoe, hai đồng tử của nàng ta giống như chứa đựng cả vũ trụ bên trong vô cùng thu hút và xinh đẹp, môi nàng căn mộng đỏ như lửa mặt trời, mũi cao hợp với gương mặt thanh tú của nàng, da nàng trắng tinh hồng hào đầy sức sống, một gương mặt hoàn hảo, nó như hiện thân của toàn bộ cái đẹp trên triều không thời gian này, một cái đẹp vượt mức thần thánh, nó đẹp hơn tất cả sinh linh cộng lại, khí chất nàng không thứ gì so sánh nổi, thân hình nàng...

"Ai cho ngươi nhìn, vô lễ, chết đi" bỗng nhiên một âm thanh chói tai phát ra, Thiên chưa kịp nhìn, thì thân thể nàng bị thân thể ông cha Thiên che lại, rồi ổng ôm nàng ta vào bên trong lòng mình lấy một tấm chăn che lại thân thể của nàng.

Rồi liếc mắt sang Thiên, một cỗ uy áp chấn động ý thức của Thiên, một cảm giác áp bức mà Thiên sẽ không bao giờ quên, nó là một cảm giác làm người ta sợ hãi tột cùng, một cảm giác không thở nổi.

Một cảm giác mà chẳng bao giờ có thể thắng nổi, chỉ với uy của lão mà đã ép Thiên đến mức gần như chết, nếu là cơ thể Thiên, thì nó sớm bị uy của lão đè đến mức nát thành vụn máu rồi.

Văn Khẳng không thề có chút nương tay mà càng đè ép Thiên hơn, đối với Văn Khang đứa con trai này tồn tại thay không cũng được, mục đích sinh Thiên ra chỉ để làm vui lòng vợ hắn Linh Lung ngoài ra lão chả có chút yêu thương gì với Thiên cả.

"Không sao đâu chàng, chỉ là nhìn mặt ta một chút thôi mà, với lại đứa bé này là con của chàng mà" mỹ nhân kia bảo vệ Thiên kéo tay cha hắn lại, Văn Khang thấy nàng như vậy mới thu uy của mình lại, nếu không một chút nữa thì ý thức Thiên đã bị chết rồi quay về cơ thể.

Nó sẽ dẫn đến tổn thương tinh thần nghiêm trọng lên Thiên nếu chuyện đó thật sự xảy ra, trong lòng Thiên thầm nghĩ, các mẹ nuôi vẫn thương mình như trước.

Thiên biết lão cha hắn mạnh rất mạnh, nhưng không ngờ mạnh như thế, chỉ một cái uy bé nhỏ của lão tí nữa đã đánh chết ý thức Thiên, điều này càng khẳng định lão là một tồn tại đáng sợ vô cùng.

Một vị thần hoặc hơn cả thần, lão không thề đơn giản chỉ là mạnh, sức mạnh của lão có thể dễ dàng phá hủy mọi thứ, hành tinh, thiên hà, vũ trụ, triều không thời gian tất cả chỉ là đồ chơ của lão, Văn Khang là một tồn tại vô cùng khủng bố và đáng sợ.

"Phệ thiên ma công là do ta sáng tạo, nó ẩn chứa một tia linh của ta bên trong, mục đích là để kẻ tu chỉ có thể là huyết mạch của ta, nhưng đồng thời tạo ra tác dụng phụ đó là cần bổ sung khí huyết, máu thịt thường xuyên".

"Chỉ cần thường xuyên bổ sung máu thịt khí huyết cho phệ thiên ma công là được, ngươi cút được rồi, ngươi ở đây chướng mắt chết ta mất" Thiên chưa kịp hỏi Văn Khang đã trả lời hết cho hắn, nhưng với một gương mặt chán ghét đến tột cùng, cứ như thể chỉ cần Thiên ở đây lâu thêm một giây nữa thôi là hắn sẽ bị ổng giết luôn vậy.

Một tồn tại đáng sợ như lão thì chắc chắn không có vụ tình cảm cha, con gì ở đây cả, mục đích duy nhất Thiên được lão sinh ra, là để người vợ lão yêu thương nhất thoả ước nguyện có con mà thôi.

Thiên trở về cơ thể sau khi ma khí ngoan ngoãn trở lại, lúc này đầu Thiên lại ngập tràn suy nghĩ, hệ thống rốt cuộc là gì, liệu nó có phải thật sự là truyền thừa của dâm thần, hay chỉ là thứ giúp Thiên mạnh lên tồi dâm thần đoạt xá.

Hay thật ra chả có dâm thần nào tồn tại cả, tất cả chỉ là vở kịch của cha hắn tạo ra để huấn luyện hắn, bằng chứng là ngay khi thưởng hỗ trợ, hắn có ngay phệ thiên ma công, thứ chỉ có kẻ mang huyết mạch của cha hắn mới luyện được, đây quá trùng hợp rồi.

Rốt cuộc cái nào là thật cái nào là giả, Thiên rốt cuộc là ai, dâm thần thật sự có tồn tại, thay chỉ là vở kịch do Văn Khang tạo ra để huấn luyện con trai mình, Thiên là dâm thần, thay là con trai của một vị đại năng, cường giả ở triều không thời gian siêu cao.

Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu của Thiên, nhưng không có ai giải đáp cho hắn những câu hỏi đó cả, ngày tháng sau này hắn phải có tính toán riêng của bản thân rồi.

Không thể để chỉ là quân cờ cho bất kì ai lợi dụng cả, hệ thống có thật sự đáng tin, hắn không biết, cha mẹ hắn rốt cuộc là tồn tại cấp bậc nào, những câu hỏi này chỉ có thời gian trả lời Thiên thôi, điều hắn cần làm bây giờ là càng mạnh càng tốt.

...

Bên trong một không gian thần bí, xung quanh chỉ là một khoảng hư vô, chả có gì tồn tại, ánh sáng lẫn bóng tối cũng không tồn tại, tất cả chỉ là khoảng không gian vô định hình, nó là thứ đã sinh ra hai vị đấng tối cao.

Hủy diệt chân nguyên và sáng tạo chân nguyên, là thứ bắt đầu của mọi sự tồn tại, một thứ không định được hình dáng vì nó là hỗn độn, không nhìn ra được hình bóng vì nó là hư vô, nó chỉ là một mảnh hư vô hỗn độn, không tồn tại, lại tồn tại, không nhìn được, cũng nhìn được, không sờ được, nhưng chạm được.

Bên trong mảnh hư vô hỗn độn, một thiếu niên đang nằm kiểu bào thai, tuổi khoảng 15, gương mặt xinh đẹp lại có nét ngây thơ, ngũ quan cậu ta hoàn mỹ không chút tì vết, mái tóc trắng như tuyết, làn da căn mộng mịn màng, gương mặt có nét nam, lại có nét nữ, gương mặt cậu ta giống y mặt của Thiên.

Chỉ khác mỗi khí chất ngút trời, một lại khí chất của thần thánh, chúa tể, cậu ta như bản sao của Thiên, chỉ là nếu Thiên đã dính bụi trần, thì cậu ta lại không.

Nó mang theo một cảm giác ngộ đạo, một cảm giác không dính tí bụi trần nào, cậu ta như hiện thân của một vị đấng mới, nhưng lại không phải, một tồn tại đối lập với Thiên.

Nếu Thiên là màu đen tượng trưng cho âm, thì cậu ta là màu trắng tượng trưng cho dương, nhưng khoan cậu ta không phải nam mà là nữ, một vị tomboy chính hiệu, nếu không nhìn vùng kính của nàng, thì tất cả đều tưởng nàng là nam, vì cơ thể nàng không chút nữ tính nào, nàng lại khá ốm, lại không ngực nên dễ gây hiểu lầm.

Cơ thể nàng bỗng nhiên cử động, đôi mắt nhắm chặt mở ra, nó là ánh mắt vô hồn đầy lạnh lẽo như nhiệt đồ ngoài không gian, đôi môi căn mộng mềm mỏng của nàng cất tiếng lên, tiếng khóc đầu đời:

"Gàoooooooooooo" hàng loạt vũ trụ bị tiếng hét nàng phá hủy, nàng cảm nhận mình như một vị đấng toàn năng có quyền sinh sát vạn vật, bỗng nhiên vị đấng này cảm nhận sự đau đớn tột cùng lan rộng khắp cơ thể.

Nàng kêu gào thảm thiết, từ lúc được hình thành đến bây giờ, chưa thứ gì làm nàng đau đến vậy, một kẻ dám xúc phạm đến một vị đấng như nàng phải trả giá, nàng cảm nhận được hắn.

Vì nàng với hắn đang có một mối liên kết, bền chặt chả thể tách rời, thay cắt đứt, nàng kêu gào càng thảm thiết, một vị đấng như nàng lại bị trói buộc bởi một phàm nhân đó là điều không thể chấp nhận được, nhưng khi muốn làm tổn thương hắn, cơ thể lại vô lực đến lạ.

Nhưng nàng lại cảm nhận được hắn có một kẻ thù, nàng có thể lợi dụng kẻ này, tiêu diệt hắn, miệng nàng nở ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, một nụ cười làm xao xuyến lòng người, một nụ cười thuần khiết đến đáng yêu vô cùng.

Nàng dơ ngón tay của mình lên, bắn ra một tia sức mạnh bản nguyên hướng đến vị diện bé nhỏ hắn đang ở, nó đi đến kẻ thù của hắn, mục đích giúp kẻ thù của hắn tăng sức mạnh để giết hắn.

Làm xong nàng vui vẻ quan sát hắn chết ra sao, lòng vui không thôi, một con kiến cỏ rác rưởi như hắn mà làm ảnh hưởng đến nàng, tội đáng chết.

Bên khác.

Hai cổ thân thể hùng mạnh cùng nhau hòa quyện làm triều không thời gian này rung chuyển, những làng sóng trùng kích lan tỏ ảnh hưởng đến các hành tinh, thiên hà và vũ trụ, phá hủy nhiều thứ khi nó làm tỏ.

"Ồ nó sinh ra nhanh hơn ta nghĩ" Văn Khang vừa âu yếm mỹ nhân kia vừa nói, nàng ôm Văn Khang lại, mặc kệ thứ gì sinh ra trong lời hắn nói, hắn cười rồi quên đứa con vừa sinh ra của mình đi.

Dù sao chả liên quan đến hắn, nó chỉ là mặt đối lập của con trai hắn, tuy trên danh nghĩa hắn là cha của nó, nhưng về mặt xác thịt, linh hồn chả liên quan gì đến nhau, thì quan tâm làm gì.

"Ta...ah...muốn sinh bảo...bảo cho chàng...mạnh lên nữa...ah" nàng ta ôm chằm chặp lấy Văn Khang không buông nói, nàng dù biết khi cả hai làm tình, sẽ tạo thành những làn sóng hủy thiên diệt địa, nhưng nàng mặc kệ, hủy đi thì tạo lại thôi, nàng cứ quấn lấy hắn không buông.

Văn Khang hôn lấy nàng, đến lúc cao trào, cả hai hiện ra chân thân, một tối, một sáng hòa lấy nhau, hủy diệt và sáng tạo đang muốn thái nghén ra một thực thể quyền năng khác, làm tất cả triều không thời gian gần đó rung rẫy vì không chịu nổi sức mạnh của hai vị đấng thần, ma làm tình...

Bạn đang đọc Đồng Nhân: hệ thống thần sáng tác bởi khang1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.