Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước thử thách thứ ba

Tiểu thuyết gốc · 2934 chữ

Một tuần lại một tuần trôi qua, Catherine không thấy có điều gì bất thường nên nó cũng yên tâm phần nào. Ai dè vừa mới thư thả đầu óc được vài bữa thì lại có chuyện xảy ra. Cái thẹo của Harry lần nữa nhói đau, kèm theo đó là một giấc mơ kỳ lạ.

Hôm ấy bốn đứa có hai tiết Lịch sử Pháp thuật vào buổi chiều. Buổi tối trước đó Harry và Ron phải thức đến gần một giờ sáng để làm bài tập nên cả ngày nay tụi nó đều trong trạng thái mắt nhắm mắt mở đầy mệt mỏi. Hai thằng bất chấp sự phản đối của Hermione, chọn ngồi ở vị trí cuối lớp, sau đó mạnh thằng nào thằng nấy gối đầu lên cặp táp ngủ mơ màng.

Một tiết học trôi qua, số lượng học sinh gục ngã ngày càng nhiều. Cả lớp bây giờ chỉ còn lại tiếng giảng bài đều đều của thầy Binns.

Bỗng Harry kêu lên thất thanh, giật bắn người ngồi dậy, khiến nhiều đứa cũng bị giật mình tỉnh ngủ theo. Tụi nó nhao nhao ngoái đầu nhìn về phía cuối lớp để xem chuyện gì vừa xảy ra. Thầy Binns bị Harry cắt ngang bài giảng cũng chỉ dừng lại vài giây, sau đó lại tiếp tục thao thao bất tuyệt về một vụ nổi loạn quy mô lớn của yêu tinh vào giữa thế kỷ XV.

Harry không để ý đến những ánh mắt tò mò của bạn học chung quanh, nó đưa tay xoa lên cái thẹo đang nhói đau, thì thầm với ba đứa bạn:

- Mình mơ thấy hắn ta. Hắn vừa trải qua một cơn giận khủng khiếp, nhưng mọi chuyện đã được giải quyết.

Cái thẹo vẫn còn nóng rát, Harry nói với giọng quả quyết:

- Mình phải đi tìm cụ Dumbledore.

Nó lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra xem vị trí của cụ Dumbledore, sau đó tạm biệt các bạn rồi bỏ chạy ra khỏi lớp học từ cửa sau mà chẳng buồn thu dọn tập vở.

Trông Hermione có vẻ lo lắng, con nhỏ bồn chồn nói:

- Chuyện này thật tệ. Không biết Harry đã mơ thấy gì mà lại hoảng hốt dữ vậy.

Catherine nhỏ giọng đáp lại:

- Một lát nữa tụi mình sẽ được biết thôi.

Mãi cho đến khi tiết học kết thúc Harry vẫn không quay trở lại. Catherine đành phải thu dọn tập vở giúp bạn.

Ba đứa đi xuống Đại Sảnh Đường để ăn tối thì thấy Harry đã ngồi chờ sẵn. Không cho các bạn có cơ hội thắc mắc, nó giục:

- Mấy bồ ăn lẹ đi rồi tụi mình kiếm chỗ vắng vẻ nói chuyện.

Không ai bảo ai, đứa nào đứa nấy dốc hết sức giải quyết bữa tối trong vòng mười lăm phút, sau đó lần lượt từng đứa ôm cặp chuồn thẳng ra khỏi Đại Sảnh Đường.

Bốn đứa rất ăn ý, dù không nói bất kỳ lời nào nhưng tụi nó đều ngầm hiểu chỗ vắng vẻ ấy là ở đâu. Catherine là người cuối cùng bước vào nhà vệ sinh nữ bỏ không trên tầng hai, nó ếm bùa lên cánh cửa như mọi lần, sau đó ngồi xuống ghế bành cùng các bạn thảo luận về những gì mà Harry đã nhìn thấy trong giấc mơ.

Harry kể:

- Mình mơ thấy Voldemort đang hành hạ Đuôi Trùn bằng Lời nguyền Tra tấn. Hắn ta nói vì chểnh mảng mà Đuôi Trùn đã suýt làm hỏng việc.

Ron phớt lờ cái tên Voldemort, cắt ngang lời kể của Harry bằng một câu hỏi:

- Bồ đã thấy kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sao? Hắn trông như thế nào?

Harry đáp:

- Mình không thấy được chính diện, tất cả những gì mình thấy là một cái ghế quay lưng về phía mình, giọng nói của Voldemort phát ra từ đó. Bên cạnh hắn còn có một con mãng xà bự chảng, hung ác.

- Ngoài con rắn ra bồ còn thấy ai nữa không? Đuôi Trùn trông như thế nào? - Catherine hỏi.

Harry nghiêng đầu hồi tưởng, đáp:

- Mình không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng trông Đuôi Trùn có vẻ tàn tạ. Ngoài gã ta và con rắn thì mình không thấy có người nào khác.

Catherine nghe xong ra hiệu cho Harry hãy tiếp tục. Ông Crouch không có ở đó, không biết ông ta còn sống hay đã chết.

Harry hắng giọng, tiếp tục kể:

- Voldemort vô cùng tức giận, mình có thể cảm nhận được sự giận dữ đó một cách rất rõ ràng. Nhưng có vẻ như Đuôi Trùn đã kịp thời khắc phục sự cố, và hắn ta vừa nhận được tin tức tốt từ ai đó, cho nên hắn tạm thời tha mạng cho Đuôi Trùn.

Dừng lại một chút, Harry hỏi các bạn:

- Mấy bồ có nghĩ giấc mơ này là sự thật không?

Ron không thèm suy nghĩ, khẳng định luôn:

- Bồ mơ thấy rõ ràng như vậy thì chắc chắn đó là sự thật rồi. Nhưng làm sao hắn cầm được đũa phép? Ý mình là hắn đâu có tay chân, không đúng, chính xác là hắn làm gì có cơ thể.

Harry lắc đầu:

- Mình không biết, cả cụ Dumbledore cũng không biết. Nhưng cụ có những mối nghi ngờ.

Một người Muggle tên Frank Bryce đã mất tích một cách bí ẩn vào giữa tháng Tám. Ông này sống cùng làng với người cha đã mất của Voldemort. Rồi vụ mất tích của Bertha Jorkins, đến vụ ông Crouch cáo bệnh không đi làm, tất cả đều xoay quanh Voldemort và cuộc thi Tam Pháp thuật.

Nhưng ông Bộ trưởng Cornelius Fudge không muốn thảo luận về việc này, ông ta đã bác bỏ ý kiến của cụ Dumbledore khi cụ cho rằng nên hoãn bài thi thứ ba lại.

Hermione tức giận nói:

- Xảy ra nhiều chuyện bất thường như vậy mà ông Fudge vẫn không chịu nhìn nhận lại vấn đề và cho hủy bỏ cuộc thi. Ông ta có được tỉnh táo không vậy?

Catherine hỏi một câu không liên quan:

- Bồ đã gửi thư cho chú Sirius chưa?

Harry gật đầu, đáp:

- Mình đã viết thư ngay sau khi rời khỏi văn phòng của cụ Dumbledore, nhưng mình muốn bồ giúp mình chuyển nó sang dạng mật thư để đảm bảo không có ai khác đọc lén được lá thư này rồi mới gửi đi. Catherine, bồ có nghĩ ông Frank Bryce chính là người bị giết mà mình mơ thấy hồi cuối hè không?

Catherine không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, trả lời ngay:

- Chắc chắn là như vậy.

Harry lại hỏi:

- Voldemort quay về quê cha hắn làm gì nhỉ?

Ron nói:

- Mình không nghĩ hắn là loại người thích ôn lại kỷ niệm xưa. Mình đoán hắn ta cần tìm một nơi ẩn nấp an toàn và ngôi làng hẻo lánh ấy vừa khéo phù hợp với yêu cầu của hắn.

Harry cảm thấy Ron nói rất có lý. Nó bổ sung:

- Bây giờ chắc là hắn đã đi rồi. Bởi vì căn phòng mình mơ thấy không giống căn phòng mình thấy hồi hè. Nhìn nó tệ lắm, như thể nơi giam giữ một ai đó. Căn phòng nhỏ xíu, cửa sổ bị đóng ván kín mít, âm u và ngột ngạt vô cùng.

Hermione nói:

- Dĩ nhiên là hắn ta đâu thể ở yên một chỗ được. Nhưng chuyện này đâu có quan trọng bằng chuyện hắn đã nhận được tin tốt lành gì từ kẻ nào đó, mà rất có khả năng chính là kẻ đã bỏ tên bồ vô chiếc Cốc Lửa.

Catherine siết chặt bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt tỏ rõ sự quyết tâm, nó nói:

- Nếu cứ ngồi ở đây đoán già đoán non thì cũng chẳng biết thêm được gì. Không ấy tụi mình tranh thủ tập luyện một chút?

Harry vội đưa tay ngăn cản Catherine:

- Bồ gấp cái gì. Mình vẫn còn một chuyện muốn kể với mấy bồ.

Ron tò mò:

- Còn chuyện gì đáng quan tâm hơn chuyện kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang mạnh dần lên sao?

Harry thoáng ngập ngừng giây lát rồi nói:

- Thật ra lúc mình đến văn phòng thì cụ Dumbledore có việc phải đi ra ngoài một lát, cho nên cụ bảo mình ngồi đợi. Trong lúc chờ cụ Dumbledore quay lại thì mình thấy một vật được gọi là Tưởng Ký. Mình không có ý tò mò gì, nhưng thứ đó kỳ lạ và đẹp đến khó cưỡng lại được, cho nên mình mới lại gần quan sát, chính vì vậy mình đã biết được một số chuyện.

Harry kể lại toàn bộ những gì nó đã thấy thông qua cái Tưởng Ký ở trong văn phòng của cụ Dumbledore. Từ chuyện ông Karkaroff đã khai ra những cái tên nào trong số các Tử thần Thực tử và tội ác chúng đã làm, đến chuyện ông Ludo Bagman rồi cả chuyện con trai ông Crouch thảm thiết kêu oan trước Hội đồng Luật pháp Pháp thuật và sự lạnh lùng của ông ta khi đưa ra lời phán quyết dành cho con trai, tất tần tật mọi thứ mà Harry nhớ được nó đều kể ra hết, trừ chuyện ba má của Neville Longbottom.

Nghe xong Ron nói:

- Vậy là cụ Dumbledore thật sự tin tưởng thầy Snape mà không có lý do?

Harry đính chính:

- Cụ Dumbledore không nói ra lý do với mình chứ không phải là không có lý do.

Ron kêu lên:

- Thầy Snape thì không nói, không ngờ ông Ludo Bagman cũng bị đưa ra luận tội trong phiên xử ấy. Hèn gì chú Sirius bảo ông ta không phải Tử thần Thực tử nhưng cũng không đáng tin.

Hermione nói bằng giọng phẫn nộ:

- Lũ Tử thần Thực tử thật sự không phải con người. Mình không thể tin được trên đời này lại có những kẻ lấy việc giết chóc ra làm niềm vui và lẽ sống, khi bị bắt giam vẫn không biết hối cải. Ông Karkaroff đã bán đứng tất cả bọn chúng, hèn gì bây giờ ông ta sợ hãi đến vậy. Tội học sinh trường Durmstrang, bị lãnh đạo bởi một người chẳng ra gì. Bảo sao thầy Moody ghét ông ta ra mặt.

Ron phất tay:

- Mắc gì mà bồ tội nghiệp tụi Durmstrang. Tụi nó đáng ghét y chang ông Karkaroff.

Hermione không thèm để ý đến Ron, hỏi với vẻ suy tư:

- Tên gián điệp của Voldemort có thể là ai được nhỉ? Nếu muốn hãm hại Harry ở bên trong mê cung thì ít nhất hắn ta cũng phải tìm cách vô được bên trong trường Hogwarts. Điều đó đâu có dễ làm.

Ron đoán mò:

- Có lẽ hắn cũng là một Hoá Thú Sư chui ở dạng côn trùng.

Hermione suy luận:

- Mình nghĩ kẻ đó sẽ không ra tay lúc cuộc thi đang diễn ra. Mọi hành động của thí sinh bên trong mê cung đều được phát trực tiếp lên màn hình pháp thuật phóng lớn để khán giả theo dõi. Hắn đâu thể tấn công khơi khơi Harry. Hắn sẽ bị phát hiện ra ngay.

Catherine nói:

- Có lẽ hắn đã tìm được cách nào đó tách Harry ra khỏi sự theo dõi của ban giám khảo một khoảng thời gian đủ lâu để ra tay mà không bị ai cản trở. Mình đoán đây là tin tốt kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã nhắc đến trong giấc mơ của Harry.

Harry nhún vai:

- Dù thế nào đi nữa thì cuộc thi vẫn sẽ không dừng lại. Mình buộc phải chiến đấu.

Catherine mỉm cười:

- Bồ sẽ không chiến đấu một mình.

Harry lắc đầu, nói với vẻ dứt khoát:

- Không. Mình nghĩ lại rồi. Mình sẽ không để bồ tham gia với mình. Mình không muốn bồ gặp nguy hiểm vì mình.

Trước sự quyết tâm của Harry, Catherine lựa chọn im lặng. Nó không muốn tranh luận với bạn vào lúc này. Dù Harry có nói gì đi nữa thì nó vẫn sẽ tham gia, để đảm bảo không có ai phải chết.

Ba ngày sau chú Sirius gửi thư cho Harry, yêu cầu nó mô tả chi tiết căn phòng ấy, đồng thời tiết lộ cho nó biết ông Crouch hiện không có mặt tại nhà riêng của ông ta.

Harry chia sẻ tin tức này với các bạn, cả bốn đứa lại ngồi thảo luận cả buổi nhưng chẳng đi tới đâu.

Catherine suy đoán:

- Chắc ông ấy có nhiều nhà. Một trong số đó được bảo vệ nên không thể tìm ra.

Harry có chút bực dọc, nói:

- Chú Sirius không ghi rõ nên mình cũng không biết được gì. Chú ấy thật tệ, không chịu nghe lời khuyên của mình. Tự tiện xông vô nhà người ta như vậy rủi có chuyện gì không may xảy ra thì một mình chú ấy sao đối phó nổi.

Catherine chẳng muốn phát biểu ý kiến gì về hành động của chú Sirius. Nó chỉ là người qua đường mà thôi, đâu có quyền hạn gì mà phê bình về cách sống của một nhân vật tầm cỡ như chú ấy.

Có lẽ chú Sirius sợ thư bị đọc trộm nên lại dùng cách cũ để mã hoá nội dung lá thư. Sau khi viết xong thư trả lời Harry nhờ Catherine giúp nó chuyển lá thư sang dạng mật mã.

Catherine ngồi suy nghĩ chìa khoá cho mật thư, sau đó viết xuống một câu: "Chúc chú một ngày tốt lành. Hôm nay con nhìn thấy một đoá hoa cỏ bạc héo rũ, có lẽ nó đã không được chăm sóc và bảo vệ kỹ lưỡng."

Lá thư chi chít chữ của Harry dưới sự phù phép của Catherine giờ đây chỉ còn lại duy nhất dòng chữ ấy. Nó tò mò hỏi:

- Bồ ghi vậy chú Sirius có hiểu không?

Catherine nhún vai:

- Chú ấy sẽ hiểu thôi. Đây là loài hoa yêu thích của mình.

Harry ngạc nhiên:

- Nhưng đó là hoa dại mà, đúng không?

Catherine cười, đáp:

- Vì chúng là hoa dại nên mình mới thích đó.

Không biết có phải do chột dạ hay không nhưng vài ngày sau Catherine nhận được thư của chú Sirius, chú viết ngắn gọn: "Chú vẫn ổn, con đừng lo lắng, chú sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."

Catherine đọc xong rồi đốt luôn lá thư. Ai tin chứ nó thì không bao giờ tin những lời cam đoan này của chú Sirius.

Trước khi bài thi thứ ba diễn ra một tuần Catherine đã bỏ hết việc ôn tập của mình để giúp Harry hoàn thiện thêm một số câu thần chú hỗ trợ khác như bùa Chậm chạp hay bùa Dò đường.

Hermione học rất nhanh. Trong lúc Catherine bố trí những mục tiêu di động và mô phỏng các cuộc tấn công thì Hermione hướng dẫn Ron với Harry luyện tập thêm một số câu thần chú mà cô nàng thấy có ích nhưng Catherine không nhắc đến.

Bốn đứa luyện tập mỗi ngày, hôm nào Catherine có buổi cấm túc thì đổi lại Hermione sẽ là người hướng dẫn và giám sát hai thằng con trai thực hành.

Chú Sirius gửi thư cho Harry mỗi hai ngày một lần chỉ để nhắc nhở nó tập trung vô bài thi, chớ có suy nghĩ lung tung, chú đang điều tra và sắp có kết quả rồi. Chú nhất định sẽ đến xem nó thi đấu, nếu có chuyện gì chú sẽ can thiệp ngay.

Khi chỉ còn cách thử thách ba ngày, Catherine bắt được Rita Skeeter trong hình hài một con bọ cánh cứng.

Nó đã thấy ả ta lảng vảng xung quanh dãy bàn ăn của nhà Hufflepuff, đặc biệt là một con bé năm thứ hai tên Laura Hall. Catherine không có ấn tượng với con nhỏ này nhưng nó chắc chắn thứ đang đậu trên tay con bé chính là Rita Skeeter. Vì thế nó dùng một câu thần chú đơn giản nhưng hiệu quả để bắt ả ta nhốt vô chiếc lọ thủy tinh bịt kín đã bị phù phép rồi đưa cho Hermione.

Hermione dùng kính lúp quan sát thật kỹ, sau đó khẳng định:

- Đúng là Rita Skeeter rồi. Đợi đấy, khi Harry hoàn thành xong thử thách ả sẽ biết tay mình.

Harry và Ron cũng xúm lại quan sát con bọ trong lọ, Harry nói:

- Công nhận con bọ này giống Rita Skeeter y như đúc. Chắc gần đến thử thách cuối cùng nên ả ta mò vào trường để săn tin đây mà.

Ron lắc lắc chiếc lọ thuỷ tinh khiến con bọ ở bên trong bị chao đảo đến hoa mắt chóng mặt, nó đắc ý nói với Hermione:

- Mình nghĩ bồ không cần tống ả vô ngục Azkaban làm gì. Bồ chỉ cần nhốt ả lại trong hình dạng con bọ, khiến ả không thể viết được nữa thì ả sẽ biết sợ mà chừa, không dám tái phạm.

Catherine cười, lắc đầu nói:

- Bồ ngây thơ quá, Ron à. Chờ vài năm nữa, khi mọi chuyện dần rơi vào quên lãng, Rita Skeeter sẽ lại chứng nào tật nấy mà thôi.

Hermione biến ra một tấm vải đen trùm lấy chiếc lọ rồi nhét vào trong cặp, nói:

- Mình đã quyết định rồi và sẽ không thay đổi. Ả phải trả giá vì những gì ả đã viết.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.