Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện về Draco Malfoy: Nỗi sợ hãi của tôi

Tiểu thuyết gốc · 2365 chữ

Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi ngày Malfoy đều cố dặn lòng không được nghĩ về Evans nữa.

Con nhỏ đó không ưa nó, sao nó cứ nghĩ đến hoài? Nhưng nó vẫn không thể nhịn được mà nhìn Evans từ xa trong mỗi tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Nhỏ ấy có nét gì đó rất thu hút, nó không thể dời mắt ra được. Nhìn một chút thôi chắc sẽ không có ai biết đâu, nhỉ?

Malfoy hy vọng đội nhà Gryffindor không thể lội ngược dòng nhưng thực tế lại quá phũ phàng.

Chỉ cần nhà Gryffindor thắng được nhà Ravenclaw là nó sẽ phải đụng độ với Harry Potter trong trận chung kết.

Không còn cách nào khác, chuyện gì đến sẽ đến. Nếu cứ mãi lo lắng thì nó sẽ chẳng thể sống vui vẻ được.

Harry Potter có cây Tia Chớp! Ai mà hào phóng tặng thằng đầu thẹo ấy cây chổi xịn nhất thế giới vậy? Nếu nó xin không biết ba có mua cho nó một cây không nhỉ?

Mặc kệ cây Tia Chớp của thằng Potter, cuối cùng thì nó cũng chạm được vào mái tóc như suối chảy của Evans. Hôm nay con nhỏ để tóc xõa dài, ngồi ở hàng ghế trước mặt nó. Nó đã không nhịn được đưa tay sờ thử, thật mềm, và còn có mùi hương lưu lại trên tay nó nữa.

Nhưng cái giá của hành động đó là một bạt tai, tuy không đau nhưng khiến nó khó chịu trong lòng, lại còn bị Hermione Granger hăm dọa.

Đúng là hai đứa con gái hung dữ.

Malfoy không xem hết trận đấu nhưng nó biết nhà Gryffindor thắng chắc.

Thật là một tin động trời. Sirius Black đã đột nhập vào bên trong phòng ngủ của Harry Potter và làm nổ một lỗ lớn trên sàn nhà.

Đến lúc này thì Malfoy lại càng thêm chắc chắn Potter là một thằng nhóc mang lại xui xẻo. Nó có ý tốt muốn khuyên mấy đứa ngủ cùng phòng với Potter nên xem xét lại an nguy của bản thân nhưng chúng đều rặt một lũ đầu đất.

Biết vậy không nói làm gì. Bọn Gryffindor đứa nào cũng đáng ghét như nhau.

Dạo này Malfoy mất ăn mất ngủ vì trận chung kết Quidditch gần kề, lại thêm bài vở mỗi lúc một nhiều nên nó hầu như không có thời gian để nghĩ trò trêu chọc Evans.

Nó phải chiến thắng bằng mọi giá!

...

Nó đã thấy cái đầu của Potter lơ lửng giữa không trung ở làng Hogsmeade, làm sao mà thằng đầu thẹo ấy có thể xuất hiện ở đây? Mặc kệ thế nào, nó phải lập tức chạy đi méc thầy Snape.

Thằng Potter có phép tàng hình, đúng không? Thầy Snape đã không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào ở trên người thằng ấy, nhưng nó chắc chắn Potter từng xuất hiện ở làng Hogsmeade và còn ném bùn vào người nó. Tức chết nó mà. Nhất định nó sẽ lật tẩy mánh khóe của Potter, cứ chờ mà xem.

Ba đã từ chối yêu cầu mua cây Tia Chớp của nó, trong thư ba viết:

"Nếu ba mua cho con một cây Tia Chớp thì con có chắc chắn một trăm phần trăm sẽ chiến thắng Potter?

Nếu con chắc chắn thì ba sẽ mua cho con, bằng không ba thấy không cần thiết.

Trong một trận đấu nhỏ như giải Quidditch ở trường Hogwarts, đối với ba chuyện con thắng hay thua không quan trọng. Quan trọng là con khát khao chiến thắng đến mức nào và sẽ làm những gì để giành lấy chiến thắng ấy."

Malfoy thất vọng vô cùng, nhưng ba nói đúng, nó không có tự tin sẽ chiến thắng Potter. Bởi vì năm ngoái đội nhà Slytherin cưỡi chổi xịn hơn nhưng vẫn thua đội nhà Gryffindor, đó là chưa kể trái Bludger như bị ám mà cứ tấn công Potter suốt. Nhưng thằng ấy vẫn bắt được trái Snitch. Vậy mới tức.

Dù sao trận đấu vẫn chưa bắt đầu và nó đã tập luyện rất chăm chỉ. Đội Quidditch của nó toàn mấy tên cơ bắp, to con, chẳng lẽ lại không thể cản phá ba nữ sinh bên nhà Gryffindor ghi bàn?

Malfoy tự an ủi bản thân như vậy, càng nỗ lực tập luyện hơn. Nó không muốn người khác nhìn thấy nó thua cuộc. Nó sẽ cho ba thấy nó khát khao chiến thắng đến mức nào.

Cuối cùng ngày thi đấu cũng tới, Malfoy không thể ăn uống được gì. Nó nhìn sang dãy bàn ăn nhà Gryffindor, thấy Potter đang được mấy đứa bạn động viên, trấn an tinh thần. Bên cạnh nó chẳng có ai, hai thằng Crabbe và Goyle không tính, nó chưa bao giờ xem hai đứa đấy là bạn bè. Nói đúng ra nó chưa bao giờ xem bất kỳ ai trong nhà Slytherin là bạn bè.

Trận đấu bắt đầu, dù đô con gấp đôi mấy nữ sinh Truy thủ bên nhà Gryffindor nhưng những cầu thủ của nhà Slytherin vẫn không thể ngăn cản họ ghi bàn.

Điểm số dần có sự cách biệt, một khi vượt qua năm mươi điểm, Potter bắt được trái Snitch thì đội Quidditch nhà Slytherin sẽ thua cuộc.

Nếu đã không thể ngăn chặn Gryffindor ghi bàn vậy thì chỉ còn một cách là ngăn chặn Potter bắt được trái Snitch.

Malfoy đã thành công ba lần, ngay cả hành động có thể khiến người khác chỉ trích như nắm đuôi chổi của Potter nó cũng làm, miễn sao không để cho Potter thắng quá dễ dàng.

Malfoy đã nhìn thấy trái Snitch trước Potter, nhưng cuối cùng người bắt được trái Snitch vẫn là Harry Potter lừng danh.

Một lần nữa nó lại thua cuộc.

Nhìn Potter cầm cúp vô địch, được người ta công kênh diễu hành một vòng quanh sân Quidditch, Malfoy không rõ cảm xúc trong lòng nó là gì. Nó định quay đi thì lại thấy Evans và Potter nhìn nhau cười. Con nhỏ đó chưa một lần cười với nó như vậy. Cảm giác buồn bã này là sao đây?

Malfoy cầm chổi quay lưng bỏ đi, bỏ lại phía sau tiếng hò hét tung hô của ba phần tư học sinh toàn trường.

Một Malfoy không thể để cảm xúc chi phối lý trí, qua ngày hôm sau Draco Malfoy lấy lại tinh thần, bắt đầu suy nghĩ cho việc tập luyện để phục thù vào năm học sau.

Cũng may thi cử ngày một đến gần khiến nó không có thời gian để nghĩ về trận Quidditch nhục nhã đó quá lâu.

….

Một tuần thi cử căng thẳng.

Môn nào cũng như môn nào, nó đều làm tàm tạm. Chỉ có môn Chăm sóc sinh vật huyền bí là không hiểu sao nó lại được điểm tối đa dù cả năm không học hành gì. Có lẽ do nó may mắn nên bốc trúng đề thi là con Bằng Mã, con vật mà nó thấy ấn tượng nhất từ đầu năm đến giờ.

Môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám đúng là thảm họa. Nó không vượt qua được cửa ải cuối cùng khi Ông Kẹ biến thành linh hồn của Tom Riddle và kể vanh vách những gì nó đã viết vô cuốn nhật ký.

Nó không biết nó đã thoát ra bằng cách nào, chỉ cảm thấy may mắn vì ông thầy Lupin đã dựng tường che chắn có cách âm nên không một ai nghe thấy hay nhìn thấy cái bí mật đó của nó. Cuối giờ, nó do dự mãi mới hỏi thầy:

- Lúc nãy thầy…

Thầy Lupin như hiểu ý, mỉm cười đáp:

- Ta không nghe thấy gì cả, Malfoy à. Cái tủ đó cách âm.

Malfoy nghi ngờ nhìn thầy Lupin. Thấy cái gật đầu của thầy, nó liền an tâm hơn rất nhiều. Nó bỗng cảm thấy dù ông thầy này có nghèo đói bệnh tật tới đâu thì có lẽ ông ấy cũng là một người giáo viên tốt, vì ông ta biết giữ bí mật.

Không biết có chuyện gì mà thầy Lupin và con nhỏ Granger lại có vẻ hốt hoảng như thế. Cả hai nói gì đó rồi từ tiền sảnh chạy thẳng ra bên ngoài sân trường, xuyên vào màn đêm đang dần buông xuống.

Draco Malfoy vừa ăn tối xong định trở về phòng sinh hoạt chung thì thấy được cảnh tượng ấy. Nếu nó nhớ không lầm thì học sinh không được phép đi dạo ở trong sân trường, bất kể ngày hay đêm.

Không biết có chuyện gì đã xảy ra, không thấy Potter, Evans và Weasley đâu. Bốn đứa chúng nó luôn đi chung với nhau kia mà.

Malfoy quyết định đi tìm thầy Snape để báo cáo lại chuyện này. Chắc thằng Potter bị Black bắt đi rồi. Dù ghét Potter nhưng nó cũng không mong có án mạng xảy ra ở trong trường. Mẹ từng nói nếu trường Hogwarts không còn an toàn sẽ cho nó đi du học, nó không muốn điều đó.

Nó may mắn gặp được thầy Snape ở hành lang tầng hai. Nó trình bày sự việc và chỉ cho thầy phương hướng hai người kia chạy đi. Nó cũng muốn tham gia nhưng thầy lại yêu cầu nó lập tức trở về phòng sinh hoạt chung, không còn cách nào khác, nó đành phải nghe theo thầy.

Thật không thể tin được là nó đã bỏ qua cơ hội để trở thành một trong số những người chứng kiến vụ việc.

Đọc tin minh oan cho Sirius Black trên báo mà nó ngỡ ngàng. Ông ta bị oan. Con cừu trắng duy nhất của dòng họ Black, kẻ phản bội giống nòi hóa ra lại không phải là người bán đứng bạn bè. Làm thế nào mà ông ta có thể sống sót giữa địa ngục suốt từng ấy năm?

Harry Potter và nhóm bạn đã làm những gì mà có thể kết thúc chuyện này một cách êm đẹp như thế được nhỉ? Giá mà nó không nghe lời thầy Snape thì nó đã biết chi tiết mọi chuyện rồi.

Có tin đồn thầy Lupin là người sói, hèn gì thầy bệnh hoạn có quy luật như vậy. Sao ngài Hiệu trưởng lại để cho một người sói dạy dỗ học sinh suốt cả năm trời? Liệu thầy có nói ra bí mật của nó hay không?

Malfoy bị suy nghĩ này hù cho sợ chết khiếp. Nó cảm thấy nó nên đi tìm thầy để chắc chắn một lần nữa là thầy không nghe hay nhìn thấy gì, mà nếu có nghe hay thấy thì cũng nên im lặng.

Nó nghe cuộc nói chuyện giữa Evans và thầy Lupin. Hóa ra con nhỏ đã điều chế ra thuốc Kháng sói, và chính món thuốc đó đã giúp thầy Lupin tỉnh táo trong chốc lát để chờ ngài Hiệu trưởng tới. Con nhỏ giỏi đến vậy sao? Mà thuốc Kháng sói là gì? Hè này nó sẽ tìm hiểu sau.

Thầy Lupin đã đi ra khỏi văn phòng mà Evans vẫn ngồi lỳ trong đó, Malfoy nhân cơ hội này đuổi theo thầy giáo, nó nói một cách thẳng thừng:

- Dù là người sói thì thầy cũng không thể nói ra bí mật của tôi cho bất kỳ ai.

Thầy Lupin thoáng khựng lại, rồi thầy đáp:

- Ta lấy danh dự của ta ra để hứa với trò, Malfoy à, rằng ta sẽ không nói với bất kỳ ai điều ta thấy khi nhìn vào Ông Kẹ của trò.

Quả nhiên thầy Lupin đã thấy tất cả. Malfoy càng không thể yên tâm.

Ánh mắt của Malfoy khiến thầy Lupin không nhịn được khẽ thở dài. Thầy hỏi:

- Trò muốn ta phải làm gì thì trò mới tin?

Malfoy kiên quyết đáp:

- Thầy hãy thề đi.

Thầy Lupin không hề do dự mà cầm đũa phép lên thề:

- Ta, Remus Lupin, nếu có một ngày ta tiết lộ bí mật về Ông Kẹ của Draco Malfoy, ta sẽ chết.

Đoạn thầy quay sang hỏi Malfoy:

- Trò đã hài lòng chưa?

Malfoy gật đầu. Dù chưa yên tâm lắm nhưng nó cũng chẳng thể làm gì khác được.

Thầy Lupin do dự một lúc rồi nói:

- Nỗi sợ của trò không có gì đáng xấu hổ. Ta nhìn thấy ở trò một trái tim lương thiện. Đừng để bản thân lạc lối.

Malfoy nhìn thầy Lupin hồi lâu, cuối cùng nó tức giận đáp:

- Chuyện của tôi không cần thầy quan tâm. Chào thầy.

Thầy Lupin lắc đầu, khẽ thở dài. Không ngờ chuyện này lại xảy ra thêm một lần nữa. Chỉ mong thằng bé nhà Malfoy có thể chọn được đúng con đường để đi.

Malfoy trở về phòng sinh hoạt chung mà trong lòng cứ bồn chồn không yên. Nó hy vọng phán đoán của nó về thầy Lupin là đúng. Một người sói sẽ không có bạn bè, càng không có ai tin tưởng, dù thầy muốn nói ra bí mật của nó thì thầy cũng sẽ không tìm ra được ai chịu lắng nghe thầy.

Để cho chắc ăn nó nghĩ nó phải học bùa Lú cho thật giỏi, sau này lớn lên nó sẽ đi kiếm thầy và ếm cho thầy quên luôn chuyện này là được.

Evans vươn lên hạng nhì toàn khối. Con nhỏ giỏi quá. Còn con quái vật Hermione Granger thì khỏi nói làm gì, con nhỏ đó bao giờ mà chẳng hạng nhất. Hai thằng Potter và Weasley khỏi cần bàn tới, không thấy chúng trong top mười, vậy là được rồi.

Năm sau nó sẽ học tập thật chăm chỉ để chứng minh cho Evans thấy nó nói được thì làm được.

...

Mùa hè năm ấy có một người dần trưởng thành, cũng có một người dần bước vào bóng tối.

Ngoại truyện về Draco Malfoy năm thứ ba kết thúc.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.