Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc tốt đẹp

Tiểu thuyết gốc · 3884 chữ

Hermione luôn im lặng bỗng rụt rè giơ tay lên, thấp giọng hỏi:

- Cho con hỏi một câu, có được không ạ, ông Black, à không, chú Sirius?

Sirius giật mình như thể đã lâu rồi hắn chưa được nghe một xưng hô lịch sự kiểu như vậy, hắn đáp:

- Con cứ hỏi.

Hermione hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Làm thế nào mà chú vượt ngục Azkaban được? Ý con là nơi đó như một pháo đài ở giữa biển.

Sirius trả lời một cách chậm rãi, như đang cố nhớ lại giây phút ấy:

- Có lẽ chính cái ý nghĩ rằng bản thân mình vô tội đã giúp ta duy trì sự tỉnh táo trong cái nhà ngục ấy. Đó không phải là một suy nghĩ vui vẻ nên những tên giám ngục không thể hút chúng ra khỏi ta. Và khi ta không thể chịu đựng được lũ giám ngục cứ lởn vởn xung quanh thì ta biến thành một con chó. Bọn giám ngục không thể nhìn thấy, mà khi thành chó thì cảm xúc trong ta bị đơn giản hóa đi, cho nên chúng nghĩ ta đã hóa điên, giống như những tên tù nhân khác.

Ta cứ như vậy mà sống, duy trì chút hơi tàn. Cho đến năm ngoái, khi ta nhìn thấy Peter Pettigrew trong tấm hình chụp nhà Weasley trên tờ Nhật báo Tiên Tri mà ông Bộ trưởng để lại khi ghé thăm ngục Azkaban, ta lập tức nhận ra gã đang đội lốt con chuột bị mất một ngón chân. Ta đã thấy gã trong hình dạng hóa thú cả trăm lần nên ta nhận ra ngay. Biết gã sẽ theo các con trai nhà Weasley trở về trường Hogwarts, ta đã trở nên lo lắng. Một khi Voldemort hồi sinh trở lại, chắc chắn gã sẽ ra tay hãm hại thằng bé, gã có nhiều cơ hội để làm điều đó hơn bất kỳ ai. Chỉ cần giết được Harry thì ai dám nói gã là kẻ phản bội Chúa tể, ai dám nói vì gã mà Chúa tể của họ bị thân bại danh liệt?

Sirius nói tới đây thì hung ác nhìn Đuôi Trùn, trong khi gã ta liên tục lắc lắc cái đầu để phủ nhận những gì Sirius nói. Chú ấy lại tiếp tục:

- Chỉ mình ta là biết Đuôi Trùn vẫn còn sống, ta không thể cứ để hắn nhởn nhơ bò quanh Harry ở trường Hogwarts mà chờ cơ hội ra tay. Cho nên ta phải làm một điều gì đó.

Harry nắm tay Catherine, reo lên:

- Chính là như vậy. Bồ đã đoán đúng khi nói câu "Nó đang ở trường Hogwarts" không hẳn là đang nói về mình. Giá mà lúc ấy mình nghe bồ.

Thấy chú Sirius và thầy Lupin không hiểu, Harry giải thích:

- Người ta kháo nhau rằng khi chú ngủ luôn nói mớ "Nó đang ở trường Hogwarts". Catherine đã bảo rằng chưa chắc là nói về con, vì đâu có nêu thẳng tên con ra đâu. Lúc ấy con đã nghĩ là bạn ấy nói vậy chỉ vì muốn trấn an con và con đã giận bạn ấy.

Catherine xấu hổ cúi mặt. Nó đâu có tài giỏi như vậy, nó dám nói như thế là vì nó đã được biết thực hư ra sao.

Chú Sirius gật đầu, tiếp tục:

- Chính cái suy nghĩ mãnh liệt về sự an toàn của Harry đã khiến ta tỉnh táo và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ta đã lẻn ra ngoài khi chúng đến đưa cơm cho ta, lách ra khỏi mấy chấn song nhà tù một cách dễ dàng vì khi ấy ta ốm nhách. Ta bơi vào bờ trong hình dạng một con chó, rồi tìm đường đến trường Hogwarts. Có lẽ vận may của ta chưa cạn nên trong lúc tuyệt vọng nhất thì ta gặp được nó.

Vừa nói chú Sirius vừa chỉ vào con mèo Crookshanks của Hermione. Con mèo nằm duỗi người, kêu lên meo meo mấy tiếng như đáp lại. Chú Sirius tiếp tục:

- Sau vụ đột nhập thất bại hồi cuối tháng mười thì ta trốn biệt trong rừng Cấm để chờ mọi chuyện lắng xuống, và rồi ta gặp được con mèo kia.

Đó là một con mèo cực kỳ thông minh, nó đi dạo ở gần rừng Cấm thì đụng phải ta, vừa thấy ta nó liền biết ta không phải là chó thật sự, bởi vậy nó cũng biết Đuôi Trùn không phải chuột thật sự. Nó rất đề phòng với người lạ, mất một khoảng thời gian khá lâu để con mèo chịu tin tưởng ta.

Ban đầu chúng ta giao tiếp khá khó khăn, nhưng dường như con mèo có thể hiểu được ngôn ngữ loài người. Ta và nó trò chuyện bằng cách viết những câu đơn giản ra đất. Nó hứa sẽ giúp ta bắt Đuôi Trùn nhưng con chuột được bảo vệ quá kỹ lưỡng. Nó không thành công lần nào, sau đó thì nó bảo ta rằng con chuột đã bị nhốt vô lồng và nó không tài nào nhấc cái lồng đó lên được. Điều đó khiến ta yên tâm vì con chuột không thể chạy trốn.

Ta sống trong rừng Cấm trong lúc chờ tìm được cách bắt Đuôi Trùn, ăn mọi thứ mà ta có thể kiếm được. Thỉnh thoảng con mèo sẽ đem một ít thức ăn thừa của ai đó cho ta. Nhờ vậy mà ta sống được tới tận bây giờ.

Một khoảng thời gian sau dường như có sự kiện nào đó khiến an ninh trong trường bị siết chặt. Ta tưởng ta đã không còn cơ hội nào để ra tay thì con mèo tìm tới và nói nó có mật khẩu ra vào nhà Gryffindor. Nó muốn ta hành động ngay tối đó, bởi vì nó đã quá chán ghét kẻ giả mạo cứ kêu chít chít suốt ngày kia rồi.

Chú Sirius nói đến đây thì dừng lại, mỉm cười với con mèo Crookshanks. Con mèo đáp lại bằng một ánh mắt kiêu ngạo. Chú nói tiếp:

- Đương nhiên là ta không chần chừ, mật khẩu rất dễ nhớ và bức tranh canh cửa thì say bét nhè. Cảm tạ trời đất, ta vào được bên trong một cách dễ dàng. Mọi chuyện xảy ra sau đó hẳn mấy đứa đã biết hết rồi.

Ta kiếm được một con dao, định giết Đuôi Trùn bằng con dao ấy nhưng không tài nào đâm xuyên thủng qua mấy song sắt được. Cho nên ta đã phải vén rèm của cậu Weasley đây và mượn tạm đũa phép. Ta nổ cái lồng nhưng câu thần chú bị trượt sang một bên, con chuột vẫn bình an nhưng cả phòng ngủ đều tỉnh giấc. Ta biết không thể ở lại lâu nên trả lại đũa phép cho chủ nhân của nó rồi bỏ chạy.

Sau đó ta trốn vào sâu bên rừng Cấm, thỉnh thoảng sẽ lẻn ra ngoài thám thính tình hình khi trời tối. Lần duy nhất ta tiến vào bên trong sân trường giữa ban ngày ban mặt là để xem Harry thi đấu Quidditch. Khi ấy ta cứ tưởng là cô bé kia đã nhìn thấy ta, nhưng có lẽ ta đã nhầm.

Vừa nói chú vừa đưa tay chỉ về phía Catherine, nó đành phải lên tiếng, nói bằng giọng ngượng ngùng:

- Con cứ tưởng là thú cưng của ai.

Chú Sirius mỉm cười, nhìn Harry mà nói:

- Ta rất vui khi thấy con cưỡi cây Tia Chớp. Phải công nhận là con bay rất giỏi, y hệt ba con ngày xưa vậy.

Harry cắt ngang lời chú Sirius, hỏi:

- Cây Tia Chớp là chú đã mua cho con?

Chú Sirius gật đầu, nói:

- Ta đã nhờ con mèo đặt hàng và gửi đến cho con.

Ánh mắt Hermione nhìn sang con mèo Crookshanks với vẻ không thể tin nổi. Có lẽ cô bé đang tự hỏi làm sao mà một con mèo có thể làm được điều đó.

Ngập ngừng giây lát, chú Sirius lại nói:

- Những gì ta nói nãy giờ, con có tin ta không? Ta chưa bao giờ phản bội James và Lily, dù là trong ý nghĩ. Ta thà chết chứ không bao giờ phản bội họ.

Harry không mất nhiều thời gian để đưa ra quyết định, bởi vì nó đã biết nó nên tin ai từ cái lúc Đuôi Trùn biến thành hình người rồi. Nó gật đầu một cách kiên định.

- Con tin chú.

- Không!

Như thể cái gật đầu của Harry là lời phán quyết tử hình với Đuôi Trùn, gã ta bắt đầu khóc lóc, lết trên hai đầu gối mà van xin từng người.

Gã van xin chú Sirius, rồi lại lết sang van xin thầy Lupin nhưng đều bị hai người hắt hủi. Thấy vậy gã bò đến chiếc giường chỗ Ron đang ngồi mà xin cậu chủ yêu dấu hãy rủ lòng thương, nhưng Ron đã quá ghê sợ trước những gì mà gã đã làm nên nó hét:

- Tránh xa tôi ra. Vậy mà tôi đã để ông ngủ trên giường tôi bao nhiêu năm qua.

- Tôi là vật cưng hiền lành, ngoan ngoãn của cậu đây mà, cậu chủ nhỏ yêu dấu, tốt bụng ơi. - Đuôi Trùn không từ bỏ hy vọng, giọng khẩn khoản.

Catherine mỉa mai:

- Coi bộ ông khoái làm thú cưng của người khác quá nhỉ. Nếu không phải Ron nuôi ông mà là một bé gái như Hermione hay tôi thì sẽ ra sao đây? Chắc tôi sẽ tởm lợm đến mức ói mấy ngày mấy đêm chưa tỉnh khi biết ngủ bên cạnh mình là một gã đàn ông bẩn thỉu bán đứng bạn bè.

Catherine vừa dứt lời thì cả Ron và Hermione cùng nhợn lên, Harry thấy vậy chạy tới đẩy Đuôi Trùn ra xa khỏi bạn mình.

Đuôi Trùn vội đổi hướng sang Harry:

- Harry ơi, con giống ba con lắm. Làm ơn. Hãy khuyên họ đừng giết ta. Đó không phải là điều mà ba của con muốn đâu.

Harry đá Đuôi Trùn ra xa mà hét lớn:

- Ông không có quyền nhắc đến ba má tôi. Đồ phản bội. Cặn bã. Ông sẽ phải trả giá.

Sirius cũng gầm lên mà túm cổ áo Đuôi Trùn mắng:

- Mày là đồ súc vật. Mày còn mặt mũi để xin Harry rủ lòng thương sao?

Đuôi Trùn nói bằng giọng thều thào:

- Chúa tể Hắc ám, hắn hung dữ, hắn mạnh lắm. Ai mà dám chống lại hắn cơ chứ.

Chú Sirius quát:

- Nếu là tao thì tao thà chết chứ không bao giờ bán đứng bạn bè.

Đuôi Trùn khóc thút thít:

- Đó là do anh mạnh mẽ. Còn em, em làm sao mà chống lại được hắn. Em đâu có muốn như vậy, chính hắn đến và uy hiếp em.

Bàn tay xương xẩu của chú Sirius bóp cổ Đuôi Trùn, chú lật tẩy lời nói dối của gã:

- Mày nói láo! Mày đã tuồn thông tin cho Voldemort cả năm trời trước khi James và Lily bị giết. Tao đã nghe lũ Tử thần Thực tử kêu gào ở trong ngục Azkaban, rằng chính mày tự tìm đến hắn.

Ngọn lửa hận thù bùng cháy dữ dội ở trong lòng của Harry, nó chạy tới giành lấy Đuôi Trùn từ tay chú Sirius, đạp gã ta ngã lăn quay xuống sàn rồi đấm túi bụi vào mặt gã, vừa đấm nó vừa gào thét:

- Ông im đi! Mỗi lời ông thốt ra đều khiến tôi ghê tởm. Đồ dối trá. Đồ phản bội xấu xa. Đồ bán đứng bạn bè. Đồ giả nhân giả nghĩa. Ông có chết cũng không hết tội.

Đuôi Trùn bị đánh đến độ mặt mũi sưng húp nhưng gã vẫn không từ bỏ hy vọng, gã ôm đầu van xin Harry hãy rủ lòng thương mà tha cho gã một mạng.

Hermione thấy vậy thì chạy lại ngăn cản Harry, nó nói:

- Bồ đừng đánh gã ta nữa. Gã không đáng. Hãy để người lớn xử lý gã.

Catherine cũng chạy lại kéo Harry ra khỏi Đuôi Trùn, nói:

- Đừng đánh chết gã. Chúng ta cần gã để minh oan cho chú Sirius.

Harry như bừng tỉnh khỏi cơn nóng giận, nó dừng tay, nhìn sang chú Sirius, rồi lại nhìn sang thầy Lupin, nó nói:

- Đúng vậy. Ngay bây giờ chúng ta hãy mang gã đến chỗ cụ Dumbledore để cụ xử lý. Hai người không được làm gì gã đâu đó.

Biết mình không phải chết liền, Đuôi Trùn lập tức nín khóc mà bò dậy ôm lấy chân Harry rối rít cảm ơn nhưng bị thằng nhỏ kinh tởm đá văng ra xa.

Thầy Lupin định trói Đuôi Trùn lại thì Catherine cản:

- Để con.

Nói rồi nó phẩy đũa phép trong tay, một tia sáng nhá lên, và rồi Đuôi Trùn nằm bất tỉnh, cả người cứng đơ. Để cho chắc ăn Catherine còn học theo thầy Snape, trói gã lại bằng một sợi dây thừng pháp thuật có khả năng nhấc bổng đối tượng bị trói lên. Catherine đưa đầu sợi dây cho Harry, dặn:

- Nhớ canh chừng gã.

Đoạn nó nhìn sang thầy Lupin mà nói:

- Đêm nay có lẽ là một đêm may mắn của thầy vì tới giờ này mà thầy vẫn ở trong hình dạng con người. Nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng. Sẽ không tốt nếu cả đoàn cứ như vậy mà tiến vào sân trường. Con sẽ đi ra ngoài và tìm cụ Dumbledore. Mọi người hãy chờ ở đây. Để an toàn, con sẽ mang thầy Snape đi cùng và ném, à không, và để thầy lại bệnh thất cho bà Pomfrey trông nom. Thầy ấy sẽ không có cơ hội để quấy rầy khi chúng ta dùng Chân dược với Đuôi Trùn.

Hermione nói:

- Để mình đi với bồ. Ron cũng cần đến bệnh thất.

Như sực nhớ ra điều gì, Catherine quay sang nói với chú Sirius:

- Nếu thuốc của con không có tác dụng thì phiền chú hãy khống chế thầy ấy giúp con và tuyệt đối không được để thầy ấy chạy ra khỏi Lều Hét.

Chú Sirius gật đầu với Catherine. Cả chú ấy và thầy Lupin đều không có ý kiến gì trước sự sắp xếp của con nhỏ nên hai người họ và Harry cùng ở lại để canh chừng Đuôi Trùn.

Rời khỏi bệnh thất và để thầy Snape cùng Ron lại ở đó, Catherine và Hermione không mất nhiều thời gian để tìm thấy cụ Dumbledore sau khi gõ nát cánh cửa văn phòng cô McGonagall để hỏi mật khẩu lên văn phòng của ngài Hiệu trưởng. Ngay khi thấy cụ Dumbledore, Catherine nhanh chóng trình bày đầu đuôi sự việc và xin cụ giúp đỡ.

Cụ Dumbledore không tỏ ra bất ngờ trước tin tức chấn động mà hai đứa nhỏ mang tới, lập tức đi theo Catherine và Hermione đến Lều Hét.

Mọi chuyện sau đó diễn ra không khác Catherine dự liệu là mấy. Mười phút sau Đuôi Trùn được giải lên tòa tháp cao nhất của lâu đài, ở đó có một căn phòng trống. Thêm nửa tiếng nữa thì tất cả giáo viên trong trường cùng với ông Bộ trưởng và một vài viên chức cấp cao của Bộ Pháp thuật cũng có mặt.

Thầy Lupin đã hoá sói khi hai đứa con gái rời đi không bao lâu và thuốc của Catherine thật sự có tác dụng nhưng dược hiệu của nó không ổn định. Thầy Lupin chỉ ngoan ngoãn ngủ thiếp đi độ mười phút, sau đó thì bắt đầu nổi điên khiến mọi người hoảng hồn. Cũng may khi ấy vừa kịp lúc Catherine dẫn cụ Dumbledore đến nơi nên cụ đã nhanh tay ếm cho thầy Lupin một câu thần chú khiến thầy lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Tụi nó quấn thầy trong tấm áo chùng đen và ôm trở về văn phòng của thầy.

Harry, Catherine và Hermione không được tham gia cuộc thẩm vấn Peter Pettigrew khiến cả ba hết sức căng thẳng và hồi hộp. Harry đã tỏ ra rất lo lắng và liên tục hỏi Catherine với Hermione rằng liệu ba đỡ đầu của nó có được tự do sau đêm nay?

Hermione bị hỏi nhiều đến mức phát cáu:

- Chân dược có thể khiến Đuôi Trùn tuôn ra hết mọi điều hắn ta giấu diếm, Harry à. Bồ làm ơn ngồi xuống được không.

- Lỡ như không có Chân dược...

Catherine trấn an:

- Họ có mà Harry. Nếu người của Bộ không có thì cái tủ thuốc to đùng trong văn phòng của thầy Snape cũng có.

Harry nghe vậy cũng hơi hơi yên tâm. Nó ngồi xuống, bắt đầu hình dung cuộc sống sau này với ba đỡ đầu của mình.

Cuộc thẩm vấn kéo dài rất lâu, lâu hơn cả Catherine nghĩ rất nhiều. Gần tới nửa đêm rồi mà mọi việc vẫn chưa ngã ngũ làm nó nhớ tới lời Tiên Tri của cô Trelawney. Ngay khi nó bắt đầu trở nên sốt ruột giống Harry thì cánh cửa căn phòng mở ra, và chú Sirius bước vào, nở một nụ cười tươi rói.

Harry ngay lập tức hỏi:

- Mọi chuyện sao rồi chú? Người ta có làm gì chú khi biết chú là Hóa Thú Sư chui không?

Chú Sirius đáp bằng giọng hồ hởi:

- Không ai làm gì chú hết, Harry à. Chú được tự do rồi. Peter Pettigrew đã bị áp giải về Bộ để xét xử. Họ vẫn chưa thống nhất được là nên nhốt gã ta cả đời trong ngục Azkaban hay thưởng một cái hôn tiễn gã lên đường ngay. Dù sao thì ngày mai cả thế giới sẽ biết Sirius Black vô tội.

Harry sung sướng đến vỡ òa, nó ôm lấy chú Sirius, chú cũng ngồi xuống và ôm lại nó.

Catherine và Hermione nhìn nhau mỉm cười, vậy là từ bây giờ Harry đã có được một gia đình mới, đúng nghĩa là một gia đình.

Nhìn ánh mắt của chú Sirius khi Harry nhắc về vụ Hóa Thú Sư chui thì Catherine liền biết chuyện đó không hề dễ giải quyết như chú nói. Có lẽ cụ Dumbledore đã phải tận dụng hết khả năng ăn nói và uy tín của mình để giúp chú Sirius thoát khỏi việc bị nhốt trở lại ngục Azkaban vì là một Hóa Thú Sư chui. Dù sao chú cũng là người bị hại trong câu chuyện này và Bộ là bên sai. Nếu cứ làm lớn chuyện lên thì sẽ ảnh hưởng không tốt cho hình ảnh của Bộ Pháp thuật.

Chợt Catherine thấy cụ Dumbledore đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong này, cụ cũng đang mỉm cười. Thấy nó, cụ nháy mắt một cái, sau đó rời đi.

Sáng hôm sau, tờ Nhật báo Tiên tri đã dành hẳn một trang đầu tiên để đăng bài về sự kiện minh oan cho chú Sirius và trò lừa mà Đuôi Trùn đã dựng ra để qua mặt tất cả mọi người trong suốt hơn mười hai năm qua.

Quả nhiên như Catherine nghĩ, mọi tội lỗi đều trút xuống đầu Đuôi Trùn và Bộ Pháp thuật không hề nhận sai trong chuyện này. Bài báo nêu rõ Bộ cũng là một nạn nhân trong trò lừa thế kỷ của Đuôi Trùn và việc bắt nhầm người là chuyện không ai mong muốn.

Phân nửa còn lại của bài báo ca ngợi những thành tựu đáng nể mà Bộ Pháp thuật đã đạt được trong việc chống lại thế lực hắc ám, bảo vệ cuộc sống bình yên cho cộng đồng phù thủy.

Điều không ngờ tới được còn ở phía sau, trong trang hai, tờ Nhật báo Tiên tri viết vắn tắt rằng Đuôi Trùn đã trốn thoát trên đường bị áp giải về Bộ để xét xử, hiện tại đang bị truy nã.

Theo tờ báo ghi thì có lẽ gã ta đã cố biến hình thành chuột nhưng vì một nguyên nhân nào đó gã không thể làm được nên đã tấn công và giành lấy đũa phép của một viên chức, sau đó tạo ra vụ nổ lớn khiến ba viên chức bị thương, gã tẩu thoát trước khi mọi người kịp trở tay.

Sự trốn thoát này thần kỳ đến nỗi Catherine đọc xong cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Đuôi Trùn bề ngoài hèn nhát, yếu đuối nhưng thực sự là kẻ nguy hiểm, và quá may mắn nữa. Bị như vậy mà gã vẫn thi triển bùa chú thành công thì đúng là không tầm thường chút nào.

Harry tức giận siết chặt tờ báo trong tay:

- Vậy là lời tiên tri của cô Trelawney đã ứng nghiệm. Đuôi Trùn đã trốn thoát, và chẳng bao lâu nữa Voldemort sẽ hồi sinh. Biết bao nhiêu người mà lại để gã ta trốn thoát. Bộ Pháp thuật làm ăn kiểu gì vậy?!

Hermione đã thôi tỏ ra xem thường cô Trelawney, con nhỏ nói:

- Thì như vậy mới là một lời tiên tri xịn chứ, chúng ta biết trước nhưng không thay đổi được gì. Bồ nên chuẩn bị tinh thần cho sự hồi sinh của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Ron nằm trên giường bệnh an ủi Harry:

- Ai cũng biết kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ trở lại, không sớm thì muộn. Nhưng bồ đừng lo, chuyện đó có người lớn giải quyết cho chúng ta mà. Tụi mình chỉ cần tập trung học tập và thực hành bùa chú cho thật tốt là được.

Harry cảm thấy Ron nói rất có lý. Nếu nó cứ mãi nghĩ về lời tiên tri của cô Trelawney thì nó sẽ sớm phát điên vì lo lắng. Nó không biết tại sao nó lại có cơ hội nghe được lời tiên tri thật sự của cô Trelawney, nhưng nó bắt đầu tin rằng vận mệnh của nó và Voldemort có mối liên hệ nào đó. Thay vì sợ hãi vậy thì cứ dũng cảm mà tiến lên thôi. Harry nghĩ về ba đỡ đầu của nó, bỗng cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn rất nhiều.

Catherine thì không lo lắng như các bạn. Dù sao chuyện Voldemort hồi sinh là điều không thể tránh khỏi, nhưng lần này Đuôi Trùn sẽ chẳng giúp Voldemort giết được bất kỳ ai nữa. Đâu phải tự nhiên mà nó cho con chuột Scabbers uống thuốc bổ cả mấy tháng trời. Có lẽ bây giờ gã ta đang phải chịu nhiều đau đớn lắm mỗi khi muốn biến hình. Không bao lâu nữa, ngay cả một câu thần chú đơn giản cũng sẽ làm khó gã. Cứ chờ xem.

Điều duy nhất khiến Catherine thấy tiếc nuối nhất chính là Harry vẫn chưa tạo ra được một Thần Hộ Mệnh hoành tráng. Nó cứ bứt rứt mãi về chuyện này, nhưng khi thấy Harry vui vẻ kể về những dự định sẽ làm với chú Sirius trong hè thì nó lại thôi nghĩ đến chuyện Thần Hộ Mệnh, tạm thời cứ như vậy là tốt rồi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.