Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung kết Quidditch và thi học kỳ

Tiểu thuyết gốc · 3327 chữ

Trận chung kết Quidditch đáng chờ mong nhất trong vòng tám năm trở lại đây diễn ra vào thứ bảy đầu tiên sau lễ Phục sinh. Suốt một tuần lễ này giữa hai nhà Gryffindor và Slytherin đã trải qua vô số cuộc ẩu đả lẫn nhau mà kẻ gây sự trước không ai khác chính là mấy thằng du côn trong đội Quidditch nhà Slytherin.

Dưới áp lực phải chiến thắng với số điểm cách biệt hơn hai trăm điểm mà con át chủ bài là Harry cùng cây Tia Chớp, cả nhà Gryffindor đã ra sức bảo vệ các cầu thủ của họ ở mọi lúc mọi nơi. Chỉ cần bất kỳ ai trong đội Quidditch bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung là ngay lập tức có mấy anh chị năm thứ sáu, thứ bảy đi theo bảo vệ. Chổi thần Tia Chớp khi không dùng đến được khóa kỹ trong rương, còn chiếc rương thì bị ếm lên vô số bùa chú hòng ngăn chặn những kẻ không phải chủ nhân của nó mở ra.

Đêm trước ngày thi đấu Harry hồi hộp đến nỗi không ăn được gì, Ron thấy vậy liền trấn an:

- Bồ có cây Tia Chớp và kỹ thuật bay siêu đẳng. Anh Wood luôn thông minh, sáng suốt, không bắt hụt một trái Quaffle nào. Hai anh Fred và anh George có thể hất văng mọi trái Bludger muốn tấn công bồ. Ba chị Alicia, Katie, và Angelina luôn biết cách làm bàn mở tỉ số. Vậy bồ còn sợ gì nữa? Nhà Slytherin chẳng có gì ngoài mấy thằng bự con ngu ngốc.

Ron nói vậy khiến Harry bình tĩnh hơn được một chút. Nó và các anh chị trong đội đã luyện tập vất vả mấy tháng nay, không có lí do gì để nhà Gryffindor thua trận đấu này.

Sáng ngày hôm sau, bốn đứa cùng xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng thì thấy học sinh nhà Ravenclaw cùng với Hufflepuff đang phát cho nhau những chiếc huy hiệu màu đỏ tía và lá cờ in biểu tượng nhà Gryffindor. Tụi nhà Slytherin có vẻ không được vui lắm khi thấy ba trong bốn nhà hiện tại đang cùng một phe còn tụi nó thì lẻ loi một mình tự cổ vũ lẫn nhau. Khi Harry đi ngang qua dãy bàn ăn có Cho Chang đang ngồi thì cô nàng nháy mắt cười một cách thân thiện và cổ vũ:

- Chúc may mắn nha Harry.

Catherine có thể thấy Harry bỗng dưng đỏ mặt sau lời chúc còn Hermione thì mím chặt môi, nó hỏi nhỏ:

- Bồ sao vậy? Đừng nói là bồ thích Harry nha.

Hermione ngồi xuống bàn ăn và đáp:

- Bồ đừng suy nghĩ lung tung. Mình chỉ không ưa chị ta.

Catherine hứng thú hỏi:

- Tại sao?

Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt ngạc nhiên, cô bé nói:

- Ủa, mình tưởng bồ đã biết? Hồi Gryffindor đấu với Ravenclaw bồ cũng có xem mà.

Catherine không hiểu, hỏi lại:

- Ừ, mình có xem, nhưng rồi sao?

Hermione thở dài, nhỏ giọng giải thích:

- Bồ không thấy cách chị ta mỉm cười với Harry trước khi trận đấu bắt đầu hay nụ cười e thẹn của chị ta với Harry sau khi Harry bắt được trái Snitch có gì khác thường hả? Mình thấy chị ta xinh thì có xinh thật đấy, nhưng tính cách chị ta khiến mình không thích. Người ta đồn chị ta với anh Cedric Diggory đang tìm hiểu nhau, nhưng mỗi lần gặp Harry thì chị ta lại làm những hành động như muốn hớp hồn bồ ấy. Chuyện này không hay chút nào.

Catherine không cảm thấy có gì bất thường, cười nói:

- Bồ đừng quá để ý, Cho Chang hay cười như thế với tất cả mọi người mà. Nếu Harry bị chị ấy hớp hồn vì nụ cười đó thì vấn đề nằm ở chỗ Harry thôi.

Hermione bĩu môi:

- Hy vọng bồ ấy không bị chị ta hớp hồn thật.

Catherine thấy Hermione lúc này giống y hệt gà mẹ bảo vệ con, nó phì cười, nói:

- Chuyện đó còn chưa xảy ra thì bồ lo lắng làm gì.

Hermione uống cạn cốc nước cà chua rồi nói:

- Tốt nhất là chuyện đó không nên xảy ra. Chị ta đã có anh Cedric Diggory rồi.

Nói đến đây thì Hermione dừng lại, thì thầm vô tai Catherine:

- Hy vọng Harry sớm nhận ra bên cạnh luôn có người dõi theo bồ ấy.

Catherine nghe xong liền đoán được đó là ai, nó nhỏ giọng đáp lại Hermione:

- Mình tưởng Ginny đã thôi để ý tới Harry rồi chứ?

Hermione lắc đầu, nói:

- Nào có, con nhỏ vẫn luôn chú ý tới Harry, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài thôi. Con bé mạnh mẽ và rất cá tính, nhưng chỉ cần nhắc tới Harry là nó lại thẹn thùng. Nó cứ đi theo hỏi thăm mình về Harry suốt.

Catherine không biết chắc được tương lai Harry sẽ thích ai, dù sao sự xuất hiện của nó cũng đã thay đổi nhiều thứ. Nghe Hermione nói vậy nó bèn khuyên bạn:

- Nếu tình cảm đủ chân thành thì sẽ có ngày Harry cảm nhận được nó thôi. Tụi mình nên ủng hộ Harry nếu bồ ấy thích ai đó, cho dù đó là ai đi nữa.

Hermione nhún vai:

- Dĩ nhiên là mình tôn trọng quyết định của Harry.

Ron thấy hai đứa con gái cứ thậm thà thậm thụt to nhỏ với nhau thì chồm qua hóng chuyện khiến Hermione giật mình đánh thót, lớn giọng quát:

- Xê ra đi, đồ nhiều chuyện. Tôi vẫn còn chưa hết giận bồ về chuyện bồ nắm đuôi con mèo Crookshanks của tôi đâu.

Ron xụ mặt đáp:

- Con mèo của bồ là đồ bất trị.

Vậy là hai đứa đó lại không thèm nhìn mặt nhau nữa.

Harry chưa kịp ăn xong đã bị anh Wood kéo ra khỏi Đại Sảnh Đường, nói là phải làm quen sân trước khi thi.

Hermione thấy vậy cũng kéo Catherine ra khu vực khán đài để xí chỗ ngồi tốt rồi phát cho bạn một lá cờ cổ vũ và chiếc ống nhòm để quan sát cho rõ hơn. Con nhỏ liếc nhìn sang Ron đang ngồi kế bên Catherine, bĩu môi ném hai cái còn dư trên tay cho thằng bạn.

Trước khi ngồi xuống Catherine tinh mắt thấy ở một góc khuất sau hàng ghế trên cùng không ai ngồi có một con chó đen đang nấp ở đó. Khi bốn mắt chạm nhau chợt con chó xù lông lên như đang cảnh giác, Catherine làm như không thấy gì, đũa phép giấu dưới vạt áo chùng khẽ động đậy.

Một lúc sau học trò túa ra từ Đại Sảnh Đường và rất nhanh chóng lấp đầy các hàng ghế trống. Duy nhất hàng ghế trên cùng chỗ khán đài mà Catherine đang ngồi thì lại chẳng có ai, như thể đám học sinh không hề hay biết là dãy ghế đó tồn tại.

Sau tiếng còi của bà Hooch, trận đấu tranh cúp Quidditch bắt đầu với tiếng hò reo vang dội. Đội Slytherin đã không mất bao nhiêu thời gian để cho toàn trường thấy chiến thuật của họ trong trận chung kết này, đó là chơi xấu.

Mức độ chơi bẩn càng ngày càng gia tăng khi các cầu thủ đội Gryffindor phối hợp ăn ý mà liên tục ghi bàn. Mỗi lần đội nhà Slytherin giở mánh lới của họ ra là bình luận viên Lee Jordan lại chửi ầm lên qua cái micro của mình, khiến cho cô McGonagall phải lên tiếng nhắc nhở.

Những quả phạt đền mà bà Hooch dành cho nhà Gryffindor dường như không khiến các cầu thủ nhà Slytherin nao núng, họ càng chơi xấu một cách lộ liễu hơn, điển hình là việc Malfoy công khai giơ tay nắm lấy đuôi chổi Tia Chớp của Harry khiến Harry không tài nào đuổi theo trái Snitch vàng được.

Ba phần tư học sinh toàn trường lên tiếng la ó phản đối hành động này của Malfoy, nhưng nó không hề biết nhục mà lại tỏ ra đắc ý vì vừa ngăn chặn chiến thắng của nhà Gryffindor chỉ trong gang tấc.

Cô McGonagall đã tức đến độ chẳng buồn để ý ngăn cản Lee Jordan chửi các thành viên đội Slytherin nữa. Catherine biết nếu mà có một pha chơi xấu nào như vậy tiếp tục xảy ra thì dám cô giáo chủ nhiệm nhà Gryffindor cũng phải tức điên lên mà đứng dậy mắng đám cầu thủ nhà Slytherin.

Sau nhiều pha nỗ lực cứu thua trong tuyệt vọng, cuối cùng Malfoy vẫn không thể ngăn chặn Harry vươn tay bắt trái Snitch vàng.

Đội Quidditch nhà Gryffindor đã giành chiến thắng một cách thuyết phục và vẻ vang. Mọi người lập tức rời khỏi khán đài và lao xuống công kênh các cầu thủ nhà Gryffindor một vòng quanh sân Quidditch để chúc mừng. Ron, Hermione và Catherine phải vất vả lắm mới chen qua được đám đông để đến gần Harry.

Ron và Hermione đã quên mất chuyện chúng đang giận dỗi nhau mà cùng ôm lấy Harry chúc mừng.

- Bồ cừ lắm, Harry à. - Ron vừa nhảy loi choi vừa nói.

- Tuyệt vời! Một chiến thắng hoàn toàn xứng đáng. - Đó là giọng của Hermione. Con nhỏ cũng đang nhảy nhót ăn mừng với Ron.

Catherine không nói gì cả, chỉ đứng nhìn Harry mà mỉm cười, Harry cũng nhe răng cười lại, vẫy vẫy chiếc cúp trong tay với Catherine.

Malfoy nhìn thấy cảnh đó thì trong lòng như có hàng vạn con kiến bò qua, ngứa ngáy khó chịu. Nó không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa nên ôm chổi một mình lủi thủi bỏ về trước.

Nhà Gryffindor đã ăn mừng chiến thắng của họ suốt một tuần lễ sau đó, bất chấp kì thi đang ngày một đến gần.

Cũng nhờ niềm vui chiến thắng đó mà Ron và Hermione đã thôi cãi nhau và chúng lại nói chuyện như xưa. Hermione hứa với Ron là cô bé sẽ nhốt con mèo Crookshanks lại mỗi khi Ron muốn thả con chuột Scabbers ra cho nó vận động.

Catherine không sợ con chuột sẽ chạy trốn. Món thuốc bổ mà nó điều chế cho con Scabbers từ đầu năm đến giờ đâu phải để chơi. Chưa kể trước đó nó đã ếm một mớ bùa chú lên con chuột, khiến con chuột không thể bị phát hiện khi nhìn vào tấm bản đồ đạo tặc cũng như không thể đi đâu xa quá phạm vi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Con chuột Scabbers được tự do chạy nhảy ba lần một tuần nhưng cũng chỉ quanh đi quẩn lại quanh phòng ngủ của Ron. Thằng nhỏ cũng không thấy có điều gì bất thường, chỉ cho rằng con chuột quá ám ảnh với con mèo của Hermione nên không dám đi đâu xa.

Một tuần trước khi ngày thi đầu tiên diễn ra thì có lịch thi. Ron đã vô cùng bối rối khi nhìn thấy lịch thi của Hermione, hai môn thi cùng một lúc. Nó đã thắc mắc làm sao mà Hermione làm được như vậy nhưng cô bé lại đáp với giọng bực mình:

- Bồ hãy thôi hỏi về công chuyện của mình mà tập trung vào ôn tập đi, Ron à. Mình đương nhiên có cách để thi cử được hết mấy môn này.

Ron vặn hỏi:

- Bồ có thể ở hai nơi cùng một lúc được sao?

Catherine thấy vậy liền giúp Hermione giải vây:

- Ron, để Hermione tập trung ôn tập đi, nếu bồ ấy thi không tốt thì bồ liệu mà tìm đường trốn.

Ron nghe vậy liền nhăn mặt, nhưng nó cũng thôi không hỏi nữa mà mở tập ra xem lại bài vở.

Bốn đứa nhỏ miệt mài ôn thi, hầu như không ra khỏi phòng sinh hoạt chung và nếu có nói chuyện với nhau thì cũng chỉ là những câu hỏi liên quan đến bài vở.

Một tuần thi cử điên cuồng vậy mà lại trôi qua nhanh đến không ngờ.

Chăm sóc Sinh vật Huyền bí là môn thi đầu tiên. Bác Hagrid đã ra một đề thi vô cùng đơn giản với mấy đứa chịu học hành đàng hoàng nhưng lại vô cùng khó thực hiện nếu không chú ý nghe giảng cẩn thận.

Tụi nhỏ phải bốc thăm để coi mình sẽ thi về sinh vật nào rồi đi ra sau căn chòi, nơi bác Hagrid đã chuẩn bị mấy chục giỏ thức ăn cho từng loài cụ thể, lựa chọn ra chính xác thức ăn của sinh vật trên lá thăm.

Kế tiếp tụi nó chỉ cần mang giỏ thức ăn đó đi đến bãi chăn thả để tiến hành cho ăn trong hai tiếng là được. Điều kiện để qua môn là lựa chọn đúng loại thức ăn. Đứa học trò nào cho ăn hết cả giỏ sẽ đạt điểm tối đa. Gọi là giỏ nhưng thật ra số lượng thức ăn không giống nhau, tùy thuộc vào loài, có con ăn nhiều, con ăn ít.

Catherine xui xẻo thế nào bốc trúng con Kỳ Nhông Lửa, nó đã phải vạch đống lá khô hơn mười lăm phút mới tìm thấy được một con đang trốn sâu dưới đám lá rụng và phải mất thêm nửa tiếng mới thuyết phục được con vật chịu ăn mấy con giun đất trong tay nó. Dù sao loài này vốn hoạt động vào ban đêm, cho nên chẳng dễ dàng gì để chúng ăn uống trái bữa.

Bị làm phiền, Kỳ Nhông Lửa liên tục khạc lửa để xua đuổi Catherine khiến con nhỏ bị cháy xém cặp chân mày. Đúng là không có cái xui nào như cái xui này. Nó nghĩ nó nên góp ý với bác Hagrid về vụ này sau kỳ thi để bác có thể ra đề đồng đều hơn. Dù sao thì sau bốn mươi lăm phút vừa dọa nạt lẫn van nài nó cũng đã đút con Kỳ Nhông Lửa ăn xong, dĩ nhiên là nó đạt được điểm tối đa.

Harry và Ron thì may mắn một cách không ngờ, đề thi của hai đứa ấy là cho mấy con Sâu Lông ăn. Khỏi nói cũng biết, chúng ăn hết mớ lá cây trong vòng năm phút. Tụi nó thi xong sớm nhất.

Hermione thì không may mắn như Harry và Ron vì đề thi của cô bé là phải cho tụi Bò Cạp Lửa ăn. Tụi này không sống ở Anh nhưng không biết sao bác Hagrid lại xoay sở có được mấy con. Chúng hung hăng và nếu bị làm phiền thì toàn thân sẽ bốc cháy khiến cho không ai lại gần được. Dĩ nhiên là chúng sẽ không chết cháy, nhưng Hermione thì bị bỏng mấy chỗ, dẫu vậy con nhỏ vẫn hoàn thành bài thi trong thời gian quy định.

Mấy đứa nhà Slytherin thi không được tốt lắm, Catherine bảo các bạn về trước còn nó thì nán lại chờ thằng Malfoy thi xong mới an tâm rời đi. Thằng Malfoy phải cho Bằng Mã ăn, nhưng thằng nhóc này lại không làm ra bất cứ chuyện xấu xa nào để hãm hại bác Hagrid, trái lại nó hoàn thành bài thi một cách xuất sắc đến độ Catherine cũng không ngờ được. Bác Hagrid không hề keo kiệt, tán dương Malfoy rồi cho thằng nhóc điểm tối đa. Mặt thằng Malfoy không có vẻ gì là vui sướng hết, nó liếc nhìn sang Catherine rồi ôm cặp rời đi.

Mấy môn thi sau đó Catherine đều hoàn thành xuất sắc, ngay cả môn Độc dược thầy Snape cũng đừng hòng bắt bẻ được gì.

Vậy mà tới môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám Catherine lại gặp vấn đề ở cửa ải cuối cùng trong chuỗi nhiệm vụ liên hoàn mà thầy Lupin đưa ra yêu cầu nó phải hoàn thành.

Những chặng đầu Catherine vượt qua rất dễ dàng, nhưng đến chặng có Ông Kẹ thì nó suýt ngất xỉu. Nó chưa hề nghe nói nỗi sợ có thể thay đổi nhưng khi nó mở cánh cửa tủ ra thì Ông Kẹ không biến thành đứa bé gái kia nữa mà hóa thành giám ngục Azkaban khiến nó không chống đỡ nổi mà khụy gối xuống, tay chân run lên lẩy bẩy. Tiếng gào thét lại vang lên văng vẳng bên tai khiến nó không thể đứng dậy nổi.

Thay vì dùng câu thần chú "Riddikulus" để đuổi Ông Kẹ thì nó lại dùng "Expecto Patronum". Dĩ nhiên là không hiệu quả, điều đó càng khiến Catherine rơi vào khủng hoảng. Nó thấy xung quanh tối dần lại và tên giám ngục ngày một lại gần, nó nắm chặt đũa phép trong tay và cố lùi ra thật xa khỏi tên giám ngục. Đừng lại gần đây! Tránh ra đi lũ giám ngục khốn kiếp!

Nếu cứ mãi chạy trốn thì sẽ có một lúc nào đó chạy vào ngõ cụt, Catherine cũng như vậy. Nó phát hiện ra phía sau lưng là bức tường mà thầy Lupin dựng nên để ngăn không cho mấy đứa học sinh ở ngoài biết được nội dung phần thi thực hành bên trong. Không còn đường lui, Catherine tưởng mình chết chắc thì nó nghe thấy tiếng thầy Lupin kêu tên nó, hình như thầy hỏi nó có muốn dừng bài thi tại đây không.

Giọng nói của thầy Lupin khiến nháy mắt nó trở nên tỉnh táo lạ thường. Nó nhận ra nó đang ở trong bài thi và trước mặt chỉ là một con Ông Kẹ.

- Riddikulus!

Catherine hô to, Ông Kẹ biến mất. Catherine được giải thoát khỏi những âm thanh chết chóc ở trong đầu.

Lúc nó đi ra khỏi đó thầy Lupin quan tâm hỏi:

- Trò không sao chứ?

Catherine mỉm cười lễ phép đáp:

- Con không sao, cảm ơn thầy.

Thầy Lupin đưa cho Catherine một thanh sô-cô-la rồi bảo rằng nó đã được điểm tối đa khiến tâm trạng của nó tốt lên rất nhiều.

Harry và Ron thi không tệ, Harry hoàn thành bài thi rất nhanh nên được điểm tối đa.

Ron thì mắc kẹt ở chặng gần cuối mất mười phút vì bị con Hinkypunk đánh lừa đi vô đầm lầy. May mắn trước khi nhờ đến sự giải cứu của thầy Lupin thì nó thoát ra được và hoàn thành bài thi nên vẫn nhận được số điểm khá cao.

Hermione thì khỏi nói, thực hành khá tốt cho đến chặng cuối. Đây là lần đầu tiên cô bé đối diện với Ông Kẹ. Nỗi sợ hãi thi rớt hết các môn và trở thành học trò tệ nhất nhà Gryffindor khiến Hermione gục ngã và cần thầy Lupin đến giải cứu.

Hermione được thầy Lupin dìu ra bên ngoài, không ngừng khóc nấc lên vì sự thất bại của mình. Trông con nhỏ suy sụp lắm.

Thầy Lupin đưa cho Hermione một thanh sô-cô-la, bảo tụi Harry trông chừng con nhỏ rồi lại tất bật gọi đứa khác vô kiểm tra.

Ron khi biết được nỗi sợ của Hermione thì ôm bụng cười lớn một trận nhưng thấy bạn mình ôm mặt khóc nức nở thì xấu hổ lại gần an ủi:

- Thầy Lupin nói là bồ sẽ không thi rớt môn này đâu nên đừng lo.

Hermione không đáp lại, cứ ôm mặt khóc thôi. Mãi cho đến khi Catherine nhắc nhở rằng con nhỏ vẫn còn bài thi môn Muggle học vào buổi chiều thì con nhỏ mới lấy lại tinh thần và chạy vội về phòng sinh hoạt chung để ôn bài.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.