Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Manh mối bị bỏ qua

Tiểu thuyết gốc · 2094 chữ

Tụi nhỏ vẫn ở trong khu nhà vệ sinh bỏ không ấy mà bàn bạc về những tin tức đã thu thập được. Hermione nói trước:

- Mình chẳng nghe được tin nào thực sự có giá trị ngoài việc Phòng chứa bí mật đã được mở ra cách đây năm mươi năm.

Ron không lấy làm ngạc nhiên:

- Mình đã nói là mình nhớ mang máng một trong hai anh Bill hay Charlie đã kể mình nghe, nhưng mình không chắc chắn.

Ron nói:

- Trong phòng truyền thống có một cái mề đay giải thưởng Công lao đặc biệt vì nhà trường, thời gian trao tặng là cách đây năm mươi năm. Không biết có liên quan đến vụ này không?

Harry hỏi:

- Sao bồ biết?

Ron nhún vai:

- Còn nhớ hồi đầu năm mình bị cấm túc không? Mình đã định ăn gian bằng bùa chú và không may cây đũa phép trở chứng làm cái mề đay ấy bị ám khói đen thui. Mình đã phải đánh bóng đi đánh bóng lại cái mề đay đấy ít nhất là mười lần dưới sự giám sát của thầy giám thị Filch mà không dùng phép thuật. Và mình đã có ấn tượng khá sâu sắc với chủ nhân cái mề đay đó. Anh ta khá giỏi, Huynh Trưởng, Thủ lĩnh nam sinh, và cả một mớ giải thưởng khác trong suốt quá trình anh ta theo học. Nhưng mấy bồ chớ vội mừng, trên tấm mề đay chẳng ghi lý do vì sao anh ta có được nó đâu.

Hermione hỏi, giọng khá hứng thú:

- Anh ta tên gì?

- Tom Marvolo Riddle. - Ron đáp.

Sở dĩ nó nhớ rõ tên người đó như vậy là vì lúc ấy nó đã liên tưởng ngay đến Hermione, đồng dạng đều là học sinh ưu tú, không biết cô bạn của nó có kiếm cho mình được cái mề đay nào treo trong phòng truyền thống của nhà trường không.

Ron lắc đầu xua tan suy nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu, nó hỏi Hermione:

- Bồ còn dò la được gì nữa không?

Hermione đáp:

- Cũng có, tụi con gái đồn với nhau dạo này thằng Malfoy trở nên hơi hơi khác trước.

Harry vội hỏi:

- Như thế nào?

Hermione bĩu môi:

- Tụi nó nói Malfoy dạo này đẹp trai hơn, lạnh lùng và có khí chất quý tộc hơn xưa.

Harry xụ mặt:

- Cũng bằng không.

Hermione lại nói:

- Có một thông tin mình nghĩ là khá có ích. Tụi con gái đều thống nhất cho rằng thời gian gần đây Malfoy hay đi đâu đó một mình. Biến mất một khoảng thời gian, rồi trở lại với vẻ hoàn toàn khác. Tụi nó đồn thằng Malfoy đang âm mưu triệt hạ bồ đấy, Harry à.

Ron nghe tới đó thì phì cười. Harry thì trông chẳng vui nổi, nó nhíu mày suy tư:

- Thằng Malfoy chẳng hé lộ bất cứ điều gì với tụi mình, nó cứ mãi khoác lác về việc ba Ron bị nộp phạt 50 Galleon vì cái xe bay.

Ron cáu tiết:

- Mình chắc chắn nó là người kế vị. Khi bọn mình nhắc đến người kế vị và Phòng chứa bí mật thì nó đánh trống lảng ngay.

Harry gật đầu đồng ý:

- Nếu mình không nhầm thì nó có vẻ hơi hoảng khi nghe mình và Ron đề cập đến mấy vụ tấn công, chuyện này không giống với tính cách bình thường của nó.

Ron bổ sung:

- Và nó đã hỏi mình một câu rất kì lạ. Nó hỏi hồi tối chủ nhật tuần rồi mình có thấy nó ở đâu không?

Harry tiếp lời:

- Tụi mình ngớ người mấy giây không biết trả lời như thế nào. Mình cứ tưởng là nó đã nghi ngờ và muốn thử mình. Lúc đó đúng là hú hồn.

Nói đến đây thì Harry dừng lại để thở. Dường như việc nhớ đến tình huống ấy vẫn còn khiến cho nó cảm thấy hồi hộp.

Catherine và Hermione thúc giục Harry kể tiếp:

- Rồi sao nữa?

Ron đáp thay bạn:

- Sao trăng gì nữa, tụi này trả lời đại là lâu như vậy rồi, sao tụi này còn nhớ được. Ngó mặt thằng Malfoy có vẻ bồn chồn lắm.

- Còn gì nữa không?

- Hết rồi.

Đến lượt mình, Catherine nói:

- Mình lên phòng của thằng Malfoy để lục tìm xem có thứ gì khả nghi không nhưng không tìm thấy gì. Phòng của nó gọn gàng ngăn nắp còn hơn là của mấy đứa con gái tụi mình.

Hermione có vẻ thất vọng, cô bé hỏi lại:

- Không có một chút gì khả nghi về ma thuật hắc ám trong phòng nó sao?

Catherine khẳng định:

- Không.

Hermione ỉu xìu nói:

- Vậy để mình tổng kết lại nhe. Thời gian gần đây Malfoy không có biểu hiện gì khác thường ngoài việc hay đi đâu đó một mình. Thái độ khi nghe nhắc về các cuộc tấn công cũng có điểm kì lạ. Và dường như tối chủ nhật vừa rồi nó đã làm một điều gì đó, hay gặp một điều gì đó mà nó cũng không chắc.

Ron nói:

- Nghe thật mông lung. Chúng ta chẳng biết được gì chắc chắn ngoài một mớ thông tin không rõ thực hư.

Trái với Ron, Harry khẳng định luôn:

- Mình chắc chắn nó có liên quan đến Phòng chứa bí mật. Nếu nó thật sự không liên quan thì với tính cách thích chơi trội chắc chắn nó sẽ rất hào hứng mà bốc phét vài manh mối nào đó, để chứng tỏ nó biết nhiều hơn người khác. Đằng này nó cứ phớt lờ mỗi khi tụi mình hỏi về chủ đề đó.

Ron hỏi vặn lại:

- Biết nó có liên quan rồi sao nữa? Chúng ta chẳng có bằng chứng gì để báo với thầy cô về vụ này. Đó là chưa kể thằng Malfoy đang mưu tính làm gì đó với Catherine. Nó đã khẳng định như thế và không muốn Pansy nẫng tay trên kia kìa.

Hermione tò mò hỏi:

- Là sao?

Ron thuật lại những lời Malfoy đã nói với Catherine và thái độ của thằng này khi nhắc về Catherine.

Hermione nghe vậy thì có vẻ lo lắng lắm, trái lại Catherine chẳng có vẻ gì là quan tâm đến chuyện này:

- Mấy bồ đừng lo, thằng Malfoy không làm được gì mình đâu.

Harry nhắc nhở:

- Bồ đừng quá chủ quan. Chúng ta còn chưa biết nó sẽ làm được những gì đâu.

Tụi nhỏ thống nhất với nhau sẽ tiếp tục theo dõi Malfoy những lúc có thể nhưng mấy tuần sau đó không thấy Malfoy có biểu hiện gì bất thường trừ việc có nhiều thêm một quầng thâm dưới mắt. Tháng một trôi qua mà chẳng có gì xảy ra, cho đến giữa tháng hai mọi sự vẫn yên lành khiến cho tụi nhỏ dần buông lơi cảnh giác.

Vào ngày lễ tình nhân thầy Lockhart đã khiến cả trường trở nên chộn rộn với những cánh hồng rơi lả tả khắp sân trường. Mấy chú lùn mà thầy bảo là thần tình yêu thì cứ chốc chốc lại bay vô cắt ngang lời giảng của các thầy cô khiến họ trở nên cáu gắt hơn bao giờ hết. Lễ tình nhân trôi qua hai tháng cũng là lúc tai hoạ lại ập đến. Cuộc tấn công thứ tư xảy ra, ngay vào lúc mà không ai ngờ nhất. Nạn nhân lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho cả trường rơi vào hoảng loạn.

Catherine đã ngã khuỵu xuống khi nghe tin này. Một nữ sinh năm hai tên là Anna Brown thuộc nhà Slytherin được phát hiện đã bị hoá đá ở gần lối vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Cuộc tấn công diễn ra nửa đêm, và không ai phát hiện ra điều này cho đến rạng sáng hôm sau, trên tay nữ sinh này còn cầm theo một cái gương đã bị cháy đen.

Ron nhìn vẻ mặt thất thần của Catherine, quan tâm hỏi:

- Bồ ổn chứ?

Catherine vuốt tóc, cố làm ra vẻ tự nhiên:

- Mình không sao. Chỉ là mình quá bất ngờ. Phù thủy máu lai vẫn bị tấn công.

Hermione nói bằng giọng bất an:

- Không thể tin được. Mình không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở cái trường này nữa.

Ron nhún vai:

- Có vẻ thằng Malfoy muốn thủ tiêu tất cả những người chảy dòng máu Muggle trong người, dù chỉ là một nửa.

Hermione liếc nhìn Ron bằng cặp mắt giận dữ:

- Giờ đâu phải là lúc nói đùa đâu Ron. Tính mạng tất cả chúng ta đang bị đe doạ.

Catherine không để ý đến Hermione, nó quay sang hỏi Harry:

- Dạo gần đây bồ có nghe thấy giọng nói lạ không?

Harry lắc đầu:

- Không có, hoặc có khi mình không để ý.

Hermione ngờ ngợ nhìn Catherine:

- Catherine, có phải ý bồ là?

Catherine gật đầu, nó không thể ngồi im chờ đám bạn tự khám phá ra nữa, bèn nói:

- Mình nghĩ con quái vật có thể là một con rắn. Điều đó giải thích vì sao Harry có thể nghe được còn chúng ta thì không.

Ánh mắt của Hermione loé lên, cô bé nói giọng gấp gáp:

- Mình cần đi thư viện. Mình nhớ đã thấy về nó ở đâu đó rồi.

Catherine cản Hermione lại:

- Bồ không thể đi một mình. Chúng ta phải đi cùng nhau.

Ron tán thành:

- Thời điểm này mà đi lòng vòng một mình thì thiệt là ngu.

Vậy là bốn đứa bỏ dở bữa ăn sáng, vội vã chạy đến thư viện. Hermione gấp đến độ luống cuống tay chân, nó lần tìm theo các chủ đề và tựa sách, lôi từ trên kệ xuống rất nhiều cuốn sách khác nhau và bảo ba đứa còn lại phụ nó tìm.

- Mình nhớ mang máng đó là một sinh vật huyền bí, một con rắn có thể sống rất lâu, tới hàng trăm năm, còn ánh mắt thì có thể giết người.

Ron ngắt lời Hermione:

- Thế thì nó sẽ rất là bự nhỉ? Nhưng mà cũng đâu có ai chết?

Hermione gắt:

- Bồ im lặng nghe mình nói. Ôi trời, tại sao lúc đó mình không đọc kỹ hơn mà chỉ lướt qua cơ chứ. Tại sao lúc đó mình lại nghĩ con quái vật ấy chỉ là một câu chuyện thần thoại không hơn không kém mà bỏ qua cơ chứ.

Catherine hỏi:

- Bồ nhớ tên quyển sách đó không?

Hermione nhíu mày suy nghĩ rồi trả lời:

- Không. Mình chỉ đọc lướt qua đúng một trang đó rồi trả lại lên kệ. Nhưng mình nhớ nó không quá dày, cũng không quá lớn, cầm trong tay rất vừa vặn.

Tụi nhỏ gần như lật tung mấy cái kệ sách chủ đề sinh vật huyền bí và cổ xưa nhất từng được biết đến nhưng vẫn không tìm ra được quyển sách như Hermione nói.

Chán nản, thất vọng, bốn đứa rời khỏi thư viện để đi đến lớp học và tự nhủ buổi trưa sẽ lên đây tiếp tục tìm kiếm.

Chiều hôm ấy, sau cả một ngày vật lộn với hàng tá quyển sách thì bốn đứa quyết định thôi không tìm nữa mà chuyển sang hướng điều tra khác. Hermione đề nghị:

- Chúng ta đi gặp bác Hagrid để hỏi về sự kiện xảy ra năm mươi năm trước đi. Lúc ấy bác vẫn còn đang theo học trong trường Hogwarts, chắc bác ấy biết ít nhiều.

Không ai phản đối nên tối hôm đó, chờ cho mọi người đi ngủ hết bốn đứa liền trùm áo khoác tàng hình lén lút rời khỏi phòng sinh hoạt chung.

Hành lang tĩnh lặng không một tiếng động, tụi nhỏ phải cố đi thật khẽ để tiếng bước chân không kêu lên quá lớn. Các Huynh Trưởng, Thủ lĩnh nam sinh, Thủ lĩnh nữ sinh làm nhiệm vụ canh gác thỉnh thoảng lại đi ngang qua các hành lang khiến bốn đứa giật thót tim. Vất vả tránh khỏi mấy anh chị, tụi nhỏ lại tiếp tục đụng phải trạm gác của các thầy cô. Thầy Snape cứ nhìn chăm chăm về hướng tụi nó đang đi khiến cả bọn sợ toát mồ hôi hột. Dẫu vậy cả bọn vẫn thành công rời khỏi toà lâu đài, hướng về phía căn chòi của bác Hagrid.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.