Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món quà Giáng sinh sớm dành riêng cho ông Malfoy

Tiểu thuyết gốc · 4080 chữ

Catherine mở choàng mắt ngồi bật dậy, lồng ngực nhói đau, khiến nó hít thở khó khăn. Giấc mơ ấy quá chân thực, nó cứ ngỡ như mình từng sống qua một cuộc đời như vậy.

- Bạn không sao chứ?

Nhận ra ai vừa lên tiếng, Catherine không trả lời mà xoay người sang hướng khác, hai bàn tay nó siết chặt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Catherine chỉ muốn hét lên thật to để vơi đi cảm xúc tiêu cực ở trong lòng. Cơn ác mộng về số phận bi thảm của một đứa trẻ cộng với hiện thực không thể chối bỏ, cả hai như muốn nhấn chìm nó xuống vực thẳm tăm tối.

Malfoy không hề tỏ ra khó chịu khi bị phớt lờ. Nó hỏi bằng giọng quan tâm:

- Bạn cảm thấy không khoẻ ở chỗ nào thì hãy nói ra, chúng ta cùng tìm cách chữa trị cho bạn? Đừng giấu giếm chịu đựng một mình.

Catherine tóc tai bù xù ngồi bó gối ở trên giường, bộ dáng suy sụp thấy rõ. Nó mím chặt môi, hai mắt nhắm nghiền, như thể không muốn đối diện với sự thật. Mùi hương quen thuộc cho thấy thiếu niên vẫn ở bên cạnh nó, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời từ nó.

Căn phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ chuyển động nhịp nhàng. Catherine vẫn ngồi bó gối, mặt cúi gằm, nhưng hai mắt không còn nhắm chặt nữa. Nó bất ngờ thốt lên một câu xanh rờn:

- Tôi nghĩ là tôi đã giết người.

Không gian tĩnh lặng phút chốc bị phá tan bởi lời thú tội chấn động. Malfoy sững sờ. Nó hy vọng là mình nghe nhầm.

- Bạn vừa nói gì?

Catherine chậm rãi lặp lại:

- Tôi nghĩ là tôi đã giết người.

Malfoy suýt thì đứng không vững, đầu óc quay cuồng. Nó hít sâu một hơi, kéo thiếu nữ ngồi đối diện với mình, sau đó hỏi:

- Có ai nhìn thấy không?

Catherine ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn Malfoy, giọng run run:

- Tôi không biết. Tôi không cố ý giết cô ta. Lúc đó tôi chỉ muốn ếm bùa để đọc ký ức của cô ta mà thôi, không ngờ cô ta cứ như thế chết trước mặt tôi. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy. Bạn có tin tôi không?

Không hề do dự, Malfoy đáp chắc nịch:

- Tôi tin bạn.

Bất giác Catherine cảm thấy khoé mắt cay cay. Nó quay mặt sang hướng khác để Malfoy không nhìn thấy nó đang khóc nhưng hành động ấy của nó đã bị người bên cạnh phát hiện.

Malfoy chân thành nói:

- Cứ khóc nếu bạn muốn. Tôi sẽ không cười bạn đâu.

Catherine mím chặt môi, vén vạt áo lau nước mắt, cứng họng đáp trả:

- Ai thèm khóc chứ. Do mắt tôi bị ngứa nên tôi dụi mắt thôi.

Malfoy thừa biết con nhỏ này nói xạo, nó theo thói quen định mỉa mai vài câu nhưng lại thôi.

Như sực nhớ ra điều gì, Malfoy bước nhanh đến chỗ bàn trà, chẳng mấy chốc nó quay trở lại với một cái khay đựng tách sô-cô-la nóng ở trong tay.

Catherine đang ngồi rũ rượi trên giường như gà mắc mưa thì chợt ngửi thấy mùi hương thơm lừng của món đồ uống mà nó yêu thích. Nó quay đầu lại nhìn, quả nhiên đó là sô-cô-la nóng.

Tuy chỉ thoáng qua nhưng ánh mắt chờ mong kia thì không thể lẫn đi đâu được, Malfoy vui vẻ vì cách của mình có tác dụng, nhưng nó cố kìm lại, không thể hiện ra bên ngoài. Nó đưa một lọ thủy tinh nhỏ chứa dung dịch màu vàng chanh tới trước mặt thiếu nữ, nghiêm nghị nói:

- Bạn nằm cả buổi trên tuyết thế kia, không bị bệnh mới lạ. Tôi không muốn trông người bệnh, bạn mau uống thuốc giùm tôi.

Catherine nhận lọ thuốc từ tay Malfoy, đưa lên mũi ngửi một lúc rồi uống sạch. Không biết thằng này lấy thuốc ở đâu ra nhưng đây đúng là thuốc chữa cảm cúm loại tốt nhất, uống vào cả người ấm và khoẻ lên hẳn.

- Cảm ơn. - Catherine nói bằng giọng chân thành.

Malfoy bình thản đáp:

- Không cần cảm ơn. Của bạn nè, mau uống khi còn nóng.

Catherine nhận lấy tách sô-cô-la, uống một ngụm, sau đó cảm thán:

- Ngon quá! Tôi muốn nhiều hơn.

Trái với sự mong đợi của Catherine, Malfoy dứt khoát từ chối:

- Không được. Mỗi ngày một tách là đủ rồi.

Catherine không nói thêm gì nữa, im lặng uống hết tách sô-cô-la.

Đợi nó uống xong, Malfoy đưa cho nó một cái khăn để nó lau miệng rồi hỏi:

- Bạn thấy khá hơn chưa?

Catherine gật đầu. Bỗng nó nhớ lại quãng đời ở kiếp trước.

Khi ấy Catherine luôn phải đơn độc đối diện với đau thương, mất mát, với mọi vấn đề trong cuộc sống. Dù nó làm sai hay làm đúng cũng không có ai ở bên cạnh trách mắng hay khen ngợi, càng không có được sự quan tâm như thế này.

Hiện tại tốt hơn rất nhiều, Catherine có bố mẹ và hai anh, có bạn bè, có rất nhiều người quan tâm đến nó.

Catherine tự hỏi những gì nó có được ở hiện tại là thực, hay chỉ là mộng đẹp do nó tự vẽ ra ở trong đầu mình? Nếu đây là thật, nó sẽ làm mọi thứ để bảo vệ những người nó yêu thương. Nếu là mơ, làm ơn đừng cho nó tỉnh dậy.

Thấy người trước mặt như có tâm sự, Malfoy dò hỏi:

- Bạn thấy trong người thế nào rồi?

- Tôi ổn rồi. Cảm ơn bạn. - Catherine đáp, không quên khuyến mãi cho Malfoy một nụ cười trấn an.

Nếu không có Malfoy, Catherine vẫn sẽ vượt qua được biến cố của ngày hôm nay, nhưng chắc chắn nó sẽ không thoải mái như hiện tại. Mùi hương trên người thiếu niên phảng phất như có như không, vậy mà lại mang tới cho nó cảm giác thư thái dễ chịu. Mọi nỗi buồn và cảm xúc tiêu cực dần tan biến.

Ước gì ngày nào cũng được ở bên cạnh người này.

Catherine bị suy nghĩ của chính mình hù cho sợ chết khiếp. Nó nhìn Malfoy, lắc lắc đầu xua tan ý nghĩ điên rồ đó.

Để đầu óc không nghĩ ngợi lung tung, Catherine hỏi vào chính sự:

- Là bạn đã đưa tôi ra khỏi khu rừng đó sao?

Malfoy gật đầu. Không nén nổi cơn giận ở trong lòng, nó nói:

- Khi ấy tuyết đang rơi. Nếu không phải tôi có việc đi ngang qua đó thì bạn bị vùi trong tuyết luôn rồi. Bạn có biết tôi đã lo lắng cho bạn như thế nào không?

Catherine mỉm cười:

- Cảm ơn bạn.

Malfoy “hừ” lên một tiếng, tỏ rõ nó không thích câu cảm ơn của người đối diện.

Catherine không thèm để ý đến thái độ giận dỗi của Malfoy, tiếp tục hỏi:

- Ngoài tôi ra bạn còn thấy ai không?

Malfoy nhíu mày, đáp:

- Không có. Sao vậy?

Catherine cảm thấy kỳ lạ, hỏi lại một lần nữa:

- Không có ai nằm gần tôi sao?

Malfoy khẳng định:

- Không có. Nếu có thì tôi phải thấy chứ. Khi ấy tuyết chỉ vừa mới rơi thôi, không thể nào vùi lấp toàn bộ cơ thể người được.

Catherine ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Ylgr đã chết, cái xác không thể nào tự di chuyển ra khỏi đó được. Chẳng lẽ có người thứ ba ở đó?

Bỏ qua chuyện cái xác, Catherine vẫn còn một mối bận tâm khác. Để cho chắc chắn, nó hỏi Malfoy:

- Hôm nay là ngày mấy?

Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng Malfoy vẫn trả lời:

- Ngày hai mươi ba. Có chuyện gì không?

Catherine nghe vậy thì yên tâm, nó đáp:

- Không có. Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Tại sao bạn không ở nhà mà chạy vào rừng làm gì?

Malfoy không trả lời câu hỏi đó mà lảng sang chuyện khác:

- Ai nói tôi không ở nhà. Bạn đang ở trong phòng của tôi đấy.

Catherine nghe vậy thì giật mình nhìn quanh. Lúc bấy giờ nó mới để ý căn phòng này rất rộng lớn, màu sắc chủ đạo là màu xanh lá cây. Bên trong phòng không có quá nhiều đồ đạc, thế nhưng mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ xa hoa và sang trọng, khiến nó phải tròn xoe mắt nhìn.

Thấy ánh mắt thích thú của nữ sinh đối diện, Malfoy càng thêm hãnh diện, hắng giọng mấy tiếng rồi kiêu ngạo nói:

- Đây chỉ là căn phòng bí mật của tôi thôi. Căn phòng thật sự của tôi rộng gấp đôi chỗ này. Khi nào có dịp tôi sẽ dẫn bạn đi xem.

Catherine tỏ ra khá bất ngờ trước thông tin này, vội hỏi:

- Phòng bí mật? Ba mẹ bạn có biết chỗ này không?

Malfoy trả lời:

- Dĩ nhiên là không rồi. Chỉ có tôi biết về sự tồn tại của nơi này từ ông nội, cũng chỉ có tôi vào được.

Nghe Malfoy nhắc tới ông nội, Catherine mới sực nhớ ra hình như lúc này ông Abraxas Malfoy vẫn còn sống, nhưng chỉ chưa tới một năm nữa thôi, ông ta sẽ qua đời vì bệnh đậu mùa. Đó là những gì người ngoài được biết, còn thực hư thế nào thì không ai rõ. Riêng Catherine không nghĩ ông Abraxas chết vì bị bệnh, nó nghiêng về khả năng ông ta bị Voldemort giết chết hơn.

Trước đó ông Lucius Malfoy đã thất bại trong việc đánh cắp lời tiên tri, khiến Voldemort cực kỳ giận dữ. Một kẻ độc ác như hắn ta sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này, chắc chắn hắn sẽ trừng phạt ông Lucius, và rất có thể sự trừng phạt ấy đã nhắm tới ba của ông ta, cũng chính là ông Abraxas Malfoy.

Dù sao đây cũng chỉ là sự phỏng đoán của Catherine, nhưng nếu đó là sự thật thì nó không hy vọng lịch sử lặp lại.

Catherine tò mò hỏi:

- Ông nội của bạn đang ở đâu?

Malfoy nhún vai đáp:

- Ông nội tôi hiện tại không sống ở đây.

Catherine gật đầu, không tiếp tục trò chuyện với Malfoy nữa mà im lặng suy tính xem bước tiếp theo nên làm gì. So với khi vừa tỉnh dậy, bây giờ nó đã lấy lại bình tĩnh và sự tự tin vốn có.

Thời gian không còn nhiều, Catherine không thể cứ mãi chìm đắm trong cảm giác tội lỗi được. Huống hồ nó cũng không chắc người phụ nữ đó chết dưới tay của nó. Bây giờ thi thể đã không còn, muốn xác minh cũng khó, thôi thì đành tập trung vào chuyện cấp bách trước cái đã rồi tính tiếp.

Lucius Malfoy không hề hay biết chuyện con trai đã đem đứa con gái ông ta căm ghét nhất về giấu ở trong nhà.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy lúc này ông ta đang rất sợ hãi, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào bốn chiếc hộp hình vuông trông giống như bốn hộp quà đặt trên bàn.

Một trong bốn chiếc hộp đã được mở ra, thứ bên trong khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp vía. Đó là một phần của cánh tay trái đã bị cắt rời từ khuỷu tay trở xuống, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Vết cắt rất ngọt, không biết do loại vũ khí sắc bén nào gây ra.

Là một người từng trải qua nhiều chuyện thăng trầm, chứng kiến vô số cái chết với đủ tư thế và hình dạng khác nhau, ông Malfoy cứ ngỡ sẽ không có thứ gì khiến mình sợ hãi được nữa. Nhưng ông ta đã lầm.

Nhìn vết rạch hình dấu X to tướng in đè lên hình xăm Dấu hiệu Hắc ám, ông Malfoy không khỏi rùng mình.

Kẻ nào gan to tày trời, dám chọc đến Chúa tể Hắc ám?

Ngoài người của Hội Phượng hoàng, ông Malfoy không nghĩ ra được khả năng nào khác.

Ông ta đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, giật phăng chiếc khăn quàng ra khỏi cổ ném sang một bên, nuốt một ngụm nước bọt rồi lấy hết can đảm tiếp tục mở những chiếc hộp còn lại, sắc mặt càng lúc càng tệ.

Bốn chiếc hộp, bốn cánh tay người, bốn bàn tay co lại như đang nắm thứ gì đó trong tay.

Ông Malfoy vẫn còn chưa biết phải làm gì thì bốn bàn tay đồng loạt duỗi thẳng ra, để lộ bốn khối nhãn cầu vẫn còn vương tơ máu.

Kẻ nào lại tàn nhẫn như vậy? Không những chặt tay mà còn móc mắt?

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Nghe thấy giọng của vợ, ông Malfoy vội vàng rút đũa phép ra giấu bốn chiếc hộp đi, vừa làm xong thì vợ ông cũng bước vào, trên tay cầm một phong thư.

Trông bà Malfoy có vẻ tiều tụy. Bà ta không để ý đến chồng, cũng chẳng nói ra những lời yêu thương với chồng như trước. Ánh mắt bà khẽ liếc xuống chiếc khăn len bị vứt trên sàn nhà, đôi mày sắc sảo khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh sau đó giãn ra.

Bà Malfoy đặt lá thư lên bàn làm việc của chồng rồi nói với vẻ thờ ơ:

- Có một lá thư rớt ở trước cửa nhà, trên đó ghi rõ người nhận là anh.

Nói xong bà Malfoy cúi xuống nhặt khăn quàng cổ xếp ngay ngắn lại để trên bàn, sau đó quay gót bỏ đi.

- Em yêu à, em đừng đối xử với anh như vậy nữa.

Ông Malfoy gọi với theo, nhưng đáp lại ông chính là sự im lặng và bóng lưng lạnh lùng của vợ.

Cửa phòng đóng lại, ông Malfoy thở dài, sau đó xé thư ra đọc.

Lá thư không đề tên người gửi, cũng không chào hỏi dài dòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

“Chúng tôi rất thích bốn người bạn mới do ông gửi đến nên mạn phép giữ lại chơi ít hôm, mong ông không phiền. Đây là quà đáp lễ, hy vọng ông thích chúng. Chúc ông cùng vợ và con trai có một mùa Giáng sinh an lành. Trân trọng.”

Chữ “vợ” và “con trai” được viết bằng mực đỏ, ý tứ đe doạ rất rõ ràng. Ông Malfoy rụng rời tay chân, tự hỏi rốt cuộc ông đã làm sai ở đâu mà mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Ông Malfoy đưa tay lau mồ hôi trán, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì bây giờ con trai ông không còn dính líu gì tới con nhỏ tóc đỏ kia nữa. Con bé đó quá nguy hiểm.

Ông ta không hiểu tại sao một đứa Máu Bùn như con nhỏ đó lại được nhiều người bảo vệ như vậy. Hèn gì mấy tháng nay ông ta không lần ra được chút tung tích nào về ba mẹ của con bé ấy. Đến khi có được chút thông tin, vừa phái người đi thì lại có chuyện xảy ra.

Nhìn thủ đoạn tàn nhẫn cùng nội dung lá thư, ông Malfoy có cảm giác không phải do người của Albus Dumbledore hay Sirius Black làm.

Nếu vậy thì đó là ai? Ai mà lại dám trực tiếp khiêu khích Chúa tể Hắc ám một cách ngông cuồng như thế?

Bây giờ ông ta biết ăn nói với Ngài như thế nào đây? Bốn người đó đều là thủ hạ mạnh mẽ mà Ngài mới thu nạp, nếu ông ta báo rằng họ đã bị bắt hoặc tệ hơn đã chết thì liệu Ngài có để yên cho ông ta không?

Ông Malfoy day trán, chưa bao giờ ông ta cảm thấy mệt mỏi như thế này.

Từ khi biết Chúa tể Hắc ám muốn gặp mặt con trai của mình, vợ ông đã rất tức giận. Sau khi đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không ngăn chặn được buổi gặp này, thái độ của vợ đối với ông dần trở nên lạnh nhạt, không còn trò chuyện với ông mỗi ngày như trước. Đỉnh điểm là khi thấy con trai trở về nhà, vợ ông thất vọng vô cùng, thậm chí không còn muốn ngủ cùng phòng với ông nữa.

Về phần con trai, thằng bé vẫn luôn lễ phép và ngoan ngoãn nhưng dường như nó đã thay đổi, không còn là đứa con trai mà ông từng biết. Ánh mắt nó khác ngày xưa, tâm tính cũng thay đổi. Điều này khiến ông buồn rất nhiều, không biết sự thay đổi của con trai là tốt hay xấu.

Tất cả đều tại con nhỏ Máu Bùn đó! Nếu không có nó, con ông vẫn sẽ như trước, vui tươi hoạt bát đáng yêu, chứ không phải lầm lì ít nói như thế này.

Sau khi trút hết mọi tội lỗi lên đầu đứa mình ghét, ông Malfoy lấy lại cân bằng, nhanh chóng suy nghĩ kế sách đối phó với những câu hỏi của Chúa tể Hắc ám.

Mordred Lazarus ngồi trên cao nhìn xuống, dáng vẻ uy nghiêm không khác gì bậc đế vương. Phía dưới có hai người mặc áo choàng đen đang đứng, bộ dáng cung kính.

Một trong hai tiến lên phía trước báo cáo:

- Thưa cậu chủ, chúng tôi đã theo sự phân phó của ngài chuyển những vật đó tới dinh thự của Lucius Malfoy.

Mordred mỉm cười tỏ vẻ hài lòng:

- Làm tốt lắm. Chăm sóc bốn đứa đó cho cẩn thận, đừng để chúng chết quá dễ dàng. Tôi muốn xem Lucius xử lý chuyện này như thế nào, càng muốn xem Voldemort sẽ phản ứng ra sao khi biết bản thân không đấu lại nổi một con nhỏ mà hắn vẫn luôn cho là tầm thường, thấp kém.

Luther đứng ở dưới nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chủ thì lạnh sống lưng, nhưng cậu em Liam của anh ta thì lại to gan lớn mật nói:

- Cậu chủ, tại sao ngài không giải quyết nhanh gọn một lần cho xong? Chơi đùa với con mồi như vậy không giống tác phong của ngài chút nào.

Mordred thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:

- Sao nào? Cậu có ý kiến gì với quyết định của tôi?

Liam lắc đầu, định phân bua nhưng bị Luther nhanh nhẹn dùng thần chú bịt miệng, làm xong anh ta kính cẩn cúi đầu với Mordred, nói:

- Liam còn nhỏ dại, phát ngôn thiếu suy nghĩ, mong cậu chủ tha thứ. Ngài còn điều gì muốn phân phó chúng tôi làm không ạ?

Mordred mỉm cười nói:

- Thật là một đứa nhỏ bộc trực. Tôi đâu phải kẻ hẹp hòi mà lại để bụng chuyện cỏn con như vậy, đúng không Liam Raven?

Liam gật đầu lia lịa, thiếu điều muốn quỳ xuống dập đầu xin tha.

Mordred không cười nữa, nghiêm giọng nói:

- Tiếp tục theo dõi Lucas Bernard, tôi muốn biết chính xác thứ hắn đang nhắm đến là gì.

- Dạ vâng, thưa chủ nhân. - Hai người Luther và Liam đồng thanh.

Mordred phất tay, nói:

- Đi đi, phái thêm người âm thầm bảo vệ gia đình Evans, nhưng đừng để người của Sirius Black biết đến sự tồn tại của chúng ta.

- Dạ vâng, chúng tôi đã biết, cậu chủ cứ yên tâm.

Luther kéo áo Liam, cả hai cùng biến mất trước mặt Mordred.

Đến nơi an toàn, Luther lập tức chỉ thẳng mặt thằng em “ruột thừa” mà mắng xối xả:

- Em bị ngốc à? Có biết cậu chủ nhà chúng ta có biệt danh gì không? Là Ác Ma đó. Bao năm qua em ở nước ngoài đã học những gì? Sao vẫn ngốc như thế? Tức chết anh mà.

Liam buồn bực nói:

- Em không muốn ở đây quá lâu. Vợ con em đang chờ ở quê nhà, em chỉ muốn xong việc rồi về cho sớm. Mấy tháng trôi qua mà cậu chủ vẫn án binh bất động, đã vậy còn đi học như đúng rồi. Chẳng hiểu ngài ấy đang nghĩ gì.

Luther cốc đầu em trai, nghiêm nghị dạy dỗ thằng em ngốc:

- Chúng ta không có quyền ý kiến về quyết định của cậu chủ. Một khi người thừa kế chưa xuất hiện cậu chủ chính là kẻ có quyền lực nhất trong gia tộc. Em liệu mà chỉnh đốn lại suy nghĩ và cách cư xử của mình.

Liam gãi đầu, ủ rũ “dạ” lên một tiếng rồi nói:

- Thôi em đi làm việc. Giáng sinh không những không được đoàn tụ với vợ con mà còn phải nai lưng ra làm không công. Em muốn được tăng lương, em muốn được quản lý một nửa vùng lãnh thổ phía nam.

Luther tức giận quát thằng em:

- Đừng mơ mộng nữa, khu vực đó là của nhà Fox. Để cho bọn họ nghe được thì không hay đâu. Em làm việc cho tốt, cậu chủ sẽ không bạc đãi chúng ta. Hiểu chưa?

Liam điều chỉnh tâm trạng, gật đầu nói:

- Em biết rồi. Tạm biệt anh.

Hai anh em không hề hay biết cuộc hội thoại của họ đã bị thú cưng của Mordred Lazarus nghe thấy. Một lúc sau con vật xuất hiện trên vai cậu ta, thuật lại toàn bộ không sót một chữ nào.

Mordred nghe xong thì bật cười, nói:

- Người của nhà Raven lúc nào cũng như vậy, luôn có vài đứa nghĩ gì nói đó, nhưng bọn họ là những kẻ đáng tin. Về phần mày, cái xác của ả thuộc gia tộc điều khiển sói kia đâu, có mang về đây không?

Thấy thú cưng gật đầu, Mordred Lazarus mỉm cười nói:

- Tốt lắm. Tao muốn biết kẻ thật sự giết ả là ai.

Mordred vừa dứt lời thì con vật trên vai cậu ta nhảy xuống đất, hiện nguyên hình là một con gì đó có hình dáng na ná tắc kè hoa, nhưng lại không phải tắc kè hoa.

Con vật há miệng, để lộ ra hàm răng lởm chởm gai nhọn và cái họng đen ngòm, sâu không thấy đáy. Nó gồng mình nhợn vài cái, sau đó nôn ra một cái xác nhớp nháp đã bị đóng thành kén.

Mordred giơ tay lên, vô số sợi chỉ đỏ mọc ra từ tay cậu ta, phóng thẳng đến chỗ cái xác. Một luồng ánh sáng màu đỏ loé lên, bao trọn lấy cái kén hình người. Độ vài phút thì ánh sáng tắt hẳn, trên mặt đất chẳng còn lại gì.

Mordred chậc lưỡi nói:

- Bữa ăn này không ngon chút nào. Dù sao thì tao cũng biết kẻ đứng sau ả là ai rồi. Quả là một lũ người nguy hiểm, hết đứa này nằm xuống tới đứa khác xông lên. Amon, tiếp tục theo sát bảo vệ con bé ấy. Tao muốn biết nó thích thằng nhóc kia đến cỡ nào, có sẵn sàng vì thằng ấy mà bỏ mạng hay không.

Sinh vật có tên là Amon nghe xong mệnh lệnh của chủ nhân thì mọc ra đôi cánh bay lên không trung, sau đó biến mất.

Khi chỉ còn một mình, Mordred đứng dậy đi tới bên cạnh lò sưởi, bộ dáng đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì.

Ở một nơi khác, Chúa tể Hắc ám Voldemort, người những tưởng đã có được sức mạnh tối thượng, vẫn luôn tự mãn về bản thân mà không hề hay biết rằng thế giới này vô cùng rộng lớn. Hắn luôn nghĩ mình đại diện cho bóng tối, nhưng ở đâu đó ngoài kia có những thế lực còn đen tối hơn cả bóng tối vẫn đang tồn tại.

-----------------

Nguyệt: Vậy là truyện đã được 150 chương và sắp tròn 1 năm mình viết truyện này. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua. Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ. (29/04/2024)

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.