Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứng dậy

Phiên bản Dịch · 2275 chữ

“A Thần, mày biết là bọn tao chưa bao giờ làm gì quá đáng.” Âm thanh âm trầm của thiếu niên dẫn đầu truyền đến, “Mày đi Nhất Cao thì thôi, anh em chúc mừng mày, nhưng sai ở chỗ là mày không nên vứt bỏ em gái tao, mày nghĩ là bọn tao đều là lũ ngu? Mày tưởng muốn tán tỉnh thì tán tỉnh, muốn bỏ thì bỏ sao? Mày cho là mấy huynh đệ đều là kẻ ngốc? Cùng nhau chơi đùa xong rồi chạy? Tao nói cho mày biết, hôm nay đem mọi việc chấm dứt, nếu không đừng trách tao phế mày đi!”

Lục Vũ Thần ho ra một ngụm máu không nói lời nào, nhưng bên cạnh có tiếng khóc của một cô gái: “Ô ô, anh, ngươi đừng đánh hắn.”

“Như thế nào, đau lòng? Lúc nhờ ta giáo huấn hắn sao không thấy ngươi đau lòng?”

“Ô ô, ta không có bảo ngươi đánh hắn tàn nhẫn như vậy!”

“Mẹ nó! Ngươi nghĩ lão tử là cái máy sao, động thủ còn tính lực độ?! Đánh phải đánh gần chết mới thôi, ngươi không biết sao?”

“Ô ô……”

Nghe xong một hồi, Tuyên Mặc bỗng nhiên cảm thấy, dính vào loại chuyện thế này, tương đương phi thường làm giảm giá trị bản thân.

Trong trí nhớ của cô, người trong tộc chưa bao giờ xuất hiện qua loại chuyện này. Một mặt là bởi vì hôn nhân đã từ số liệu quy định, yêu đương tự do phát sinh rất ít. Cho dù ngẫu nhiên phát sinh, nhưng về sau phát hiện ra chỉ có bạn tình có gen phù hợp với mình mới là tốt nhất. Dần dần mọi người nhận mệnh. Ở đó chưa bao giờ phát sinh chuyện không chiếm được thì đánh chết người…… Việc đó không cần thiết, bởi vì bạn tình có gien phù hợp ngươi đuổi cũng không đi. Còn gien không phù hợp, trói họ cùng một chỗ cũng sẽ không có kết quả……

Một phương diện khác đó là, tất cả mọi người đều vội vàng tu luyện, chinh chiến, đi du lịch, kết giao bạn bè, làm nhiệm vụ…… Cho nên không rảnh.

Vào lúc này, cô ngoại trừ cảm thấy rất mới lạ, nhiều hơn chính là cảm thấy thừa thãi…… Dư thừa đến mức thậm chí cô thấy lo lắng. Việc này nếu như không cẩn thận, vô tình để cho những tộc nhân cách mấy ngàn năm ánh sáng đó biết được. Bản thân sau này không dám ngẩng đầu lên……

Có điều, ai dám khinh thường một Đại tướng chứ…… Hơn nữa còn là một người duy nhất dùng tinh thần lực thông qua kiểm tra cấp bậc.

Lúc này, cậu thanh niên dẫn đầu kia khi nói chuyện, lại đá Lục Vũ Thần mấy cái. Y rốt cuộc chịu không nổi, hơi ngửa đầu ra sau dựa vào chân tường, thống khổ thở dốc.

Mà lúc này, di động Tuyên Mặc dung một chút, là tin nhắn mẹ Tuyên Mặc gửi tới: “Mặc Mặc! Không tìm thấy anh trai thì nhanh quay về, một mình con ở bên ngoài mẹ không yên tâm. Ngoan, tin tưởng ba mẹ sẽ tìm được anh con! Nhận được tin nhắn nhớ trả lời!”

Sau khi đọc xong tin nhắn, Tuyên Mặc cất điện thoại vào túi và đi về phía con hẻm.

Mấy thiếu niên kia đương nhiên thấy được, có người đột ngột xuất hiện ở đầu ngõ càng ngày càng tới gần, nên đều có chút khẩn trương. Bọn họ vốn dĩ ỷ vào việc không ai lo chuyện bao đồng, thế nhưng đến khi thực sự có người muốn can thiệp, bọn họ lại hoảng sợ lên.

“Ngươi là ai?! Không thấy được chúng ta đang làm việc sao? Bớt lo chuyện của người khác đi!” Một tên bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong giọng nói có chút yếu ớt rống to.

Nhưng người kia vẫn đến gần, bước đi nhàn tản, phảng phất là đi dạo phố, lại phiêu dật như vậy.

Lục Vũ Thần híp mắt nhìn bóng người ngược sáng, hắn đương nhiên là hy vọng có người tới cứu mình. Nhưng là khi bóng người này càng ngày tới gần, lại thất vọng phát hiện ra người này vóc dáng mảnh mai và hơi thấp. Hơn nữa, từ thân hình này có thể nhìn ra đây là một cô gái.

Hắn hy vọng có anh hùng, nhưng giờ cảm giác hy vọng đó lại trở thành cẩu hùng.

Vừa mới mở miệng muốn cho cái cô bé muốn lo chuyện bao đồng này đừng có tới gần, cô bé kia cũng đã vừa sải bước đứng ở dưới đèn đường. Thấy rõ gương mặt bình thản dưới ánh đèn đường kia, lập tức đôi mắt của Lục Vũ Thần trừng lớn vô hạn, đau khổ thậm chí vượt qua cả việc bản thân bị đánh, máu ứ đọng và gương mặt sưng to.

“Tuyên, Tuyên Mặc? Ngươi, ngươi……” Lục Vũ Thần hít sâu một hơi, bỗng nhiên hung tợn rống to, “Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ai bảo ngươi tới đây?!”

“Tuyên Mặc?” Nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này một hồi, thiếu niên dẫn đầu bỗng nhiên cười rộ lên, “Nha, đây không phải là đứa em gái kia của mày sao, A Thần, nhìn không ra ngươi kim ốc tàng kiều đấy, đây thật đúng là cực phẩm loli!”

Vừa dứt lời liền vươn tay muốn bắt cánh tay của cô, nhưng không biết là vô tình hay cố ý. Tuyên Mặc hơi xoay người tránh thoát khỏi bàn tay như móng heo kia, nhìn cũng không thèm nhìn qua hắn một chút, chỉ chú ý đến Lục Vũ Thần, hơi hơi nhướng mày.

Xuất huyết nhẹ bên trong, nội tạng tổn thương một chút, tay trái bị lệch vị trí, cơ đùi tổn thương, răng cũng bị gãy một cái, xương sườn có chút lệch…… Còn có não hơi chấn động, với thể chất người Trái Đất mà nói, dạng vết thương nhỏ như vậy còn chưa chết được. Nhưng là xét từ trình độ văn minh và quan niệm của xã hội này, thì người anh trai tiện nghi của cô gặp phải độc thủ không hề nhẹ.

Vì thế Tuyên Mặc rốt cuộc ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá thiếu niên dẫn đầu một chút, cường tráng, cao lớn, mày rậm, mắt nhỏ, biểu tình này kích hoạt một từ mới trong ký ức của cô: Người xấu.

Người xấu? Vậy dùng để luyện tay một chút đi.

Thiếu niên dẫn đầu một trảo không thành, nghĩ là ngoài ý muốn, lại ngây ngốc lần nữa muốn chộp tay Tuyên Mặc, lại thấy cô bỗng nhiên ngẩng đầu hơi hơi híp mắt nhìn hắn, sau đó……

Cô gái dùng đầu tấn công vào ngực của hắn, một quyền tay phải đấm thẳng vào bụng y. Trong nháy mắt, khi cậu ta kêu đau khom lưng xuống lại bị một quyền đấm vào cằm. Ngay sau đó tay phải chuyển thành trảo bắt lấy cổ của đối phương, còn tay trái bắt lấy tay phải của y kéo về phía trước. Hai tay Tuyên Mặc nắm cổ và khuỷu tay phải của cậu ta, hung hăng kéo về hai hướng khác nhau, ngay sau tiếng crắc là một âm thanh phanh rõ nét…… Đầu cậu ta chuẩn xác đập vào cột đèn đường.

Một loạt động tác giống như nước chảy mây trôi, hoàn toàn là ở trong chớp mắt hoàn thành, tất cả mọi người chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn. Thậm chí trong đó có rất nhiều động tác não không kịp xử lý, bọn họ chỉ biết gần như là sau một giây. Lão đại của bọn họ, cao tới 1m8, tay phải bị vặn thành góc độ quỷ dị, ngực bụng hình như hơi lõm. Mắt mở lớn, chậm rãi trượt xuống mặt đất, cổ họng hơi cử động liền phun ra một ngụm máu, có cả mấy cái răng lẫn trong đó……

“Hai cái răng thành mất ba cái

, một cái xương sườn lại ba cái gãy, một bàn tay vừa bằng một bàn tay, nội tạng và não chấn động……” Âm thanh lạnh nhạt vang lên, bình tĩnh mà nghiêm túc tính toán, “À! Còn có một chân.”

Không đợi mọi người kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một tiếng crắc thanh thúy làm người ta ê răng. Sau đó, Tuyên Mặc khoan thai thu lại chân vừa đạp lên đầu gối trái của thiếu niên dẫn đầu, vặn ngón tay lại tính toán một lần, tỏ vẻ vừa lòng: “Ừm, đủ hết rồi.”

Lúc này thì thiếu niên dẫn đầu, đã đau đến mức kêu la không được. Giờ khắc này, cậu ta vô cùng hy vọng có người đánh mình bất tỉnh, thậm chí muốn chết vô cùng……

Mà người gặp áp lực lớn nhất trong chuyện này, lại là Lục Vũ Thần, hắn thậm chí khiếp sợ đứng thẳng người dậy, không thể tưởng tượng nổi. Hết nhìn Tuyên Mặc, lại nhìn tên kia nằm trên mặt đất như một đám bùn nhão, không để ý toàn thân đau xót, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi là Tuyên Mặc?”

Tuyên Mặc nhìn hắn như nhìn thằng ngốc.

“Ngươi, khụ…… Ngươi như thế nào.”

“Đi thôi, đừng cùng ta nói nhảm.” Tuyên Mặc vỗ vỗ tay, vẫn là cảm thấy không được thoải mái, liếc mắt nhìn qua bốn thiếu niên còn lại cùng một cô gái. Chỉ thấy bọn họ đảo mắt lùi về sau vài bước, vẻ mặt giống như gặp phải quỷ.

Được rồi, lại đánh nữa cũng giống nhau không đủ sảng khoái, tùy tiện.

Tuyên Mặc vô cùng tiếc nuối định rời đi, lại nghe được tiếng Lục Vũ Thần rên rỉ. Quay đầu lại, đã thấy cậu ta hai tay chống xuống đất với vẻ mặt thống khổ, hình như nỗ lực đứng lên, nhưng là mắt cá chân bị tổn thương, đau nhức vô cùng.

“Đứng lên.” Tuyên Mặc một chút cũng không thương hương tiếc ngọc.

“Ta đứng dậy không nổi.” Lục Vũ Thần toàn thân đều đau, hoàn toàn không có sức lực để đi.

“Đứng dậy.” Nheo lại mắt.

“Đùa à! Ngươi bị thương như ta rồi đứng lên thử xem?!”

“Ngươi không đứng lên, vậy ta đánh cho ngươi càng thương nặng hơn, ngươi tin hay không?”

“Ngươi bị bệnh tâm thần? Không thấy ta bị trật chân sao?!”

“Cho ngươi thêm một cơ hội, đứng lên.”

“Ta đi không nổi! Gọi xe cứu thương đến đây đi!” Lục Vũ Thần trong miệng la hét, lại thử di chuyển, nhưng hiển nhiên không thành công.

Tuyên Mặc trầm mặc một hồi, bỗng nhiên xoay người ngồi xổm xuống, nắm cổ áo cậu ta. Nhìn chằm chằm vào mắt, gằn từng chữ một nói: “Ở trên chiến trường, sẽ không ai gọi xe cứu thương cho ngươi!”

Quay đầu ngẫm lại cái xã hội này không có chiến tranh, không có tình cảm mãnh liệt, không có khả năng hiểu hết được ý tứ của cô. Vì thế thống khổ lại suy nghĩ một câu:

“Chính là bởi vì ngươi yếu đến mức đứng dậy không nổi, mới có thể bị người khác đánh thành như vậy!”

Dứt lời, liền hung hăng đẩy y ra, đứng dậy ôm ngực đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Lục Vũ Thần.

Hai tay Lục Vũ Thần chống xuống để ngồi, sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhếch miệng lên. Trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, cắn răng gầm nhẹ ra tiếng, một lần lại một lần cố gắng, rốt cuộc ở lần cuối cùng, thống khổ bám vào cây cột để đứng lên.

Tuyên Mặc vô ý thức không nhìn ánh mắt khát vọng của cậu ta, xoay người rời đi.

“Uy! Ta đi không được!” Lúc này Lục Vũ Thần là thật sự không còn sức lực, hắn đứng đều mệt.

Tuyên Mặc vừa đi, một bên duỗi tay hướng bên cạnh chỉ chỉ.

Theo phương hướng nhìn lại, là mấy tên tiểu đệ của tên thiếu niên dẫn đầu đang ngây ngốc đứng đấy.

A! Đã hiểu!

Lục Vũ Thần rất tự nhiên tùy tiện chỉ một tên tương đối cao lớn: “Ngươi! Tới cõng ta!”

Đầu ngõ, Tuyên Mặc đã gọi một chiếc tắc xi đợi sẵn.

Mấy tên thiếu niên hợp lực đưa Lục Vũ Thần cùng tên đại ca đã xoắn thành một đống nâng lên xe taxi trước, dáng vẻ máu tươi đầm đìa doạ cho tài xế hoảng sợ. Cũng may, các quy định trong thành phố này khá là nghiêm ngặt. Họ không được từ chối chở khách, ông ấy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo ở trên ghế sau kéo tấm nhựa plastic lên thôi.

Lục Vũ Thần ngồi ở phía sau bỗng nhiên kéo Tuyên Mặc, hỏi: “Vì cái gì, lại thừa ba cái?”

Tuyên Mặc không nói lời nào, đóng cửa xe lại, Lục Vũ Thần kéo xuống cửa sổ xe, bám riết không tha nhìn cô, chung quanh mấy cái thiếu niên cũng dựng lỗ tai.

“Đánh gãy bốn cái xương sườn, sẽ người chết……” Cho nên liền vừa vặn ba cái.

“Còn hàm răng, trùng hợp.” Có lẽ không phải là thích tra tấn người khác đi……

Gió lạnh thổi qua, mùa thu năm nay tới hơi sớm rồi...Mấy người có mặt cảm thán.

Bạn đang đọc Bạn Học 200 Triệu Tuổi (Dịch) của Phong Đâu Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trần_Tiên_Sinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.