Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1262 chữ

Mở mắt, tôi đang nằm trong căn phòng đầy ngột ngạt, gió từ máy điều hòa phà vào lạnh buốt, tê cứng chân tay. Toàn thân tôi mềm nhũn, trói buộc bởi nhiều dây truyền dịch và các loại máy y khoa. Tôi đang nằm ở phòng hồi sức, không biết đã bao lâu rồi. Tôi đưa mắt nhìn đảo quanh, lại là bốn bức tường đầy bí bách, sự trống trải bao trùm lấy tâm trí, tới nỗi những ký ức tươi đẹp của chúng tôi cũng đã dần lòa nhòa. Tôi cố nghĩ về anh, nhưng bốn bức tường lạnh lẽo đã nhốt tâm hồn tôi lại, trống trải và cô đơn đang bao trùm.

Mười ngày trôi qua, bệnh tình của tôi không tiến triển là bao. Mẹ vẫn luôn kề bên chăm sóc, ba chỉ đứng phía ngoài phòng nhìn vào. Có lẽ sau những lời tôi nói, ba đã đau lòng lắm, ba lại thất vọng thêm một lần nữa rồi, nhưng dù gì đi chăng nữa sự thật vẫn là sự thật, càng cố chấp lại tự làm đau chính mình thôi.

Nằm mãi trong phòng, thời gian như vô định, tôi không biết ngoài kia bầu trời có đẹp hay không, hôm nay có nắng không và bây giờ có phải hoàng hôn không. Tôi thều thào hỏi mẹ.

- Bây giờ là mấy giờ và hôm nay là thứ mấy vậy mẹ.

- Bây giờ là bốn giờ chiều thứ bảy.

Tôi cười thầm trong bụng “trùng hợp thật!”. Bỗng dưng thấy bản thân mình khỏe hẵn ra, tôi than đói. Mẹ vui mừng đi chuẩn bị đồ ăn, tranh thủ lúc đó, tôi tháo mọi dây truyền dịch và máy đo y khoa trên người, bước lững thững ra thang máy, ấn xuống tầng trệt. Tôi cố gồng người để trông bản thân mình khỏe khoắn hơn, để mọi người xung quanh không bận tâm đến. Đến tầng trệt, tôi lén vào nhà vệ sinh gần đó, trộm một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Mặc vào người trông thật thùng thình, tôi xoay một vòng trước gương, mân đôi tay gầy guộc trên gò má nhô cao, trông tôi vẫn còn đẹp trai, dễ thương lắm chứ, vẫn như cậu học sinh của một năm về trước, chẳng qua là hơi gầy một chút thôi. Tôi đi ra nhà xe, nhìn xung quanh, để ý thấy chiếc xe đạp của bác bảo vệ, tôi chậm rãi đi tới, lấy giọng tỏ vẻ thân mật.

- Cháu thèm thuốc lá quá, nhưng tiệm tạp hóa không gần đây. Cho cháu mượn nhờ xe đạp của chú, xíu cháu gửi chú điếu thuốc làm vài hơi.

- Vô tư - chú khoác tay -.

Giao dịch thành công, tôi trót lọt đạp xe ra khỏi bệnh viện. Chiếc xe chạy cót két trên con đường quen thuộc, tôi thấy mình nhẹ nhõm, hít lấy hít để bầu không khí trong lành ngoài trời. Trong đầu tràn đầy nỗi bình thản và vô tư, tôi ngân nga câu hát vu vơ, chân cứ đạp, chẳng cần biết đi về đâu. Chuyến xe chạy qua những con đường vắng tanh ngoài ngoại ô, qua những quán cà phê thưa người, vào công viên với những khoảng không hoang vắng đầy thinh lặng. Ở những nơi đã qua đều vang vọng tiếng cười của chúng ta. Chiếc xe dừng lại ở cuối con đường, nơi dòng sông cắt qua. Tôi dựng xe bên bụi cỏ lau, vươn vai xoay một vòng ngắm đất trời. Hôm ấy, bầu trời mịt mù mây phủ. Tôi giơ bàn tay đeo nhẫn về phía không trung, hướng về ánh hoàng hôn loe lét cuối cùng ở chân mây. “Anh ơi! em tự do rồi này, anh về bên em mà xem này”. Tôi cười vô tư và điên dại, xoay vòng vòng để thu vào tầm mắt mọi cảnh vật xung quanh, cho đến khi chóng mặt ngã xuống nằm dài trên mặt đường. Tôi giơ tay lên bầu trời, ôm vào khoảng không, nhắm mắt lại và thấy mình đang nằm trọn trong vòng tay anh. Gió bấc lạnh buốt thổi mạnh hơn, thổi ào ào nghiêng ngả những bụi hoa cỏ lau.

Chuyến xe tiếp tục chạy, đi sâu vào đồng cỏ lau. Tôi dừng lại trước nhà, lúc đó trời đã về khuya, gió bấc thổi mạnh, tiếng sấm vang trời và mưa bắt đầu rơi, mưa cuối mùa nặng hạt, lạnh buốt. Tôi đến thắp nhang trước mộ anh, nhưng cơn mưa đã làm nhang ướt không thắp được, tôi cứ cố gắng làm điều vô nghĩa đó vì điều đó là vô thức, nó đã mặc định lặp đi lặp lại vào tâm trí. Má Lành ngó ra thấy, má chạy ra nắm tay tôi kéo vào nhà. Toàn thân tôi đã ướt sũng, run cằm cặp. Má đun ấm nước nóng cho tôi lau mình và thay bộ đồ khô ráo hơn. Tôi nằm ì trên giường, toàn thân nhão ra như bột chảy, người rã rời và bắt đầu phát sốt. Má chườm khăn nóng và đút cháo cho tôi. Cháo má nấu ngon đến kỳ lạ, tôi ăn hết một chén và đòi ăn thêm chén nữa.

- Sao con lại về đây.

- Con không biết, chỉ là, chân ngừng đạp thì dừng lại tại đây.

Má cười tươi rói, ôm con gấu bông của anh đã tặng tôi, vuốt ve.

- Dạo này má ngủ cứ mơ thấy hai đứa miết, hai đứa hạnh phúc, má cũng vui. Thức giấc trở về với buồn tủi, má lại ôm con gấu bông cho bớt nhớ tụi con. Má đặt tên nó là “tự do”.

Tôi chợt bật cười, sao má biết những điều tôi đang khao khát nhỉ. Không, có lẽ những điều người ta đang thiếu, người ta sẽ mong cầu đến. Má đặt con gấu bông vào lòng tôi. Tôi ôm lấy và vuốt ve “tự do à, tự do”.

Má cười tươi dâng tràn hạnh phúc, rồi bỗng dưng gương mặt ấy trầm lại, đôi mắt điềm nhiên đến lạ.

- Thằng Thiện nó ghét mưa lắm. Vì nhà nghèo, trời mưa hay dột và… khóc trong mưa thì rất lạnh lẽo và cô đơn.

Má nhìn ra khoảng trời mưa tầm tã ngoài kia, một vài cái chớp mắt đã dâng tràn ra hai dòng lệ, nhưng gương mặt ấy bình thản đến mức khiến tôi phát sợ.

- Mưa lớn thế này, nó ở ngoài kia một mình sẽ khóc cho mà xem, để má ra an ủi nó.

Tôi nằm im đó, ngón cái đang vuốt ve lên chiếc nhẫn ở ngón danh, vuốt theo từng nhịp tim đập. Má mặc chiếc áo mưa mỏng manh bước điềm nhiên ra phía trời mưa tầm tã, bóng dáng tan dần trong màu mưa.

Tôi nằm đó không biết đã bao lâu. Ngoài trời đã tạnh mưa, ếch nháy kêu râm ran cả cánh đồng. Vẫn chưa thấy má vào nhà, tôi hơi lo lắng, cảm giác có điều bất an. Tôi gượng người dậy, cầm cái đèn dầu loe loét bước lững thững ra mộ anh. Trong ánh đèn mờ, chiếc áo mưa của má đang trùm kín trên mộ, còn má thì nằm cạnh bên, co ro, bùn mưa dính đầy trên quần áo. Người má đã tái xanh và lạnh ngắt, hơi thở đã không còn. Tôi làm rơi cái đèn dầu trên tay, mọi thứ quay cuồng và mất đi ý thức.

Bạn đang đọc Đồng Cỏ Lau sáng tác bởi Pham_Hoang_Cam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Pham_Hoang_Cam
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.