Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1208 chữ

Ba vả vào mặt tôi một bạt tai. Tôi ngã khuỵu xuống, bên tai nghe thấy tiếng o o lùng bùng. Không một cảm giác đau nào cả, chỉ có cảm giác sợ sệt, mệt mỏi và bí bách. Tôi cuối mặt, không dám nhìn mọi thứ xung quanh, nhắm mắt lại và thấy chính mình.

- Sao tao có thể sinh ra một đứa bệnh hoạn như mày! Con trai mà lại yêu con trai, mày có thấy bản thân dị hợm không? Có giống con người không? Mày không phải là con tao, mày là nghiệp báo, là thứ nhơ nhuốc của dòng họ, là thứ bệnh hoạn… Mau cút ra khỏi nhà tao, thứ bệnh hoạn… thứ bệnh hoạn…

Ba vừa gằn giọng, vừa cầm cây chổi liên tục đập vào lưng tôi. Gãy chổi ba lại lấy cây gậy đánh tiếp. Nước mắt tôi đầm đìa nhỏ trên sàn nhà, mồ hôi rỉ ra làm loang lỗ những vết máu trên áo. Tôi quỳ đó nhận từng trận đòn giáng xuống, không gian yên ắng tới mức đáng sợ, chỉ còn nghe tiếng mẹ tôi khóc, tiếng anh tôi thở dài và tiếng đòn giáng xuống từng nhịp. Tôi như muốn ngợp thở vì không khí ngột ngạt này, không đau, chỉ là quá ngột ngạt, quá chơi vơi, chỉ mình tôi. Từng nhịp đòn ba cứ hỏi “cái bệnh hoạn của mày là gì?”. Tôi chỉ lẩm bẩm một câu “đồng tính, đồng tính”. Ba tiếp tục đánh cho tới khi tôi hộc máu từ miệng và không còn nói nổi nữa. Tôi là kẻ đồng tính, không một ai trong gia đình chấp nhận điều đó, không một ai, chỉ mình tôi đang thừa nhận. Ba đã đánh mỏi tay, ông gào lên và túm áo tôi lôi ra khỏi nhà, khóa cổng lại. Tôi đứng chết lặng trước cổng. Trong cơn mưa đêm tầm tã, những câu xé lòng ấy vẫn văng vẳng bên tai “cái đồ bệnh hoạn… cái đồ bệnh hoạn…”. Lạnh lẽo, cô đơn, sợ hãi, mọi thứ trước mặt tối sầm lại…

Tôi giật mình, mồ hôi nhễ nhại ướt cổ áo. Nỗi ám ảnh đó cứ lặp đi lặp trong tôi hằng đêm, thật đáng sợ. Tôi nghiêng đầu sang, anh Thiện đang nằm kề bên. Ánh trăng từ cửa sổ hắt qua làm sáng bừng các đường nét trên gương mặt anh, họa lên sống mũi cao và đôi môi trái tim đỏ ửng. Gương mặt anh đấm chìm trong ánh sáng mờ ảo, ấm áp giữa màn đêm lạnh lẽo xung quanh. Tôi đưa tay khẽ chạm vào làn da ấm nóng ấy, lòng bất chợt an yên đến lạ thường. Tôi cứ nằm đó ngắm nhìn anh đang say giấc ngủ, không biết đã bao lâu và cũng không dám ngủ tiếp nữa, lại sợ tiếp nối cơn ác mộng vừa rồi. Tôi quàng tay ôm lấy vòng ngực rộng của anh thật nhẹ nhàng, hôn lên bờ vai ấm rồi khẽ chui ra khỏi mùng, trèo lên cái gác bên hiên nhà.

Gác gỗ cất cao vừa khỏi tầm hoa cỏ lau. Trăng tròn vành vạnh ngả về phía tây, rọi sáng bừng cả đồng cỏ lau trắng muốt. Từng cơn sóng hoa đang đu đưa theo gió, dập dờn như giữa đại dương mênh mông. Sương đêm giăng mờ nhòe đường nét chân trời, cái se lạnh theo làn gió buốt lấy chân tay, hòa cảnh vật vào mông lung. Tôi ngồi trên gác, buông thõng hai chân, thả hồn vào biển trời cỏ lau. Tiếng dế thì thầm, tiếng muỗi vo ve, và tiếng tôi thở dài nghĩ suy về những tháng ngày đã qua, những tháng ngày mịt mờ sắp tới. Tôi và anh còn trẻ lắm, chỉ mới đôi mươi, cái tuổi tươi đẹp với biết bao hoài bão giữa cuộc đời. Nhưng hiện tại chúng tôi chỉ có tình yêu làm vốn sống, còn lại chẳng có gì. Chẳng nơi nào chứa chấp chúng tôi, có lẽ chỉ chút yên bình ở đồng cỏ lau này là cảm thông, là chấp nhận. Những dòng suy nghĩ rối bời cứ bám víu lấy, hai tay tôi bưng lấy mặt, xoa xoa hốc mắt cho tỉnh táo hơn. Tôi nhìn đăm đăm vào ánh trăng tròn để thả hồn bay bổng, lấy giấy bút ra viết lại nhật ký của chúng tôi. Đó phải là một cuốn nhật ký đầy niềm vui, hạnh phúc. Nhưng trong đầu cứ bí bách, tôi lại thở dài, ngã đầu vào thanh lan can. Sau lưng tôi có luồng hơi ấm ùa tới.

- Lại thở dài, muốn viết nhật ký hạnh phúc mà cứ thở dài.

Anh ôm lấy tôi từ sau lưng. Giọng anh trầm khàn, đôi môi kề bên vành tai tôi, từng hơi thở nhẹ nhàng luồng qua, ấm áp như cơn gió mùa hạ. Cảm giác thật đê mê, lòng tôi đắm chìm trong cảm giác an yên. Tôi nhắm mắt lại như muốn chìm ngay vào giấc ngủ say. Bàn tay lạnh buốt mân mê siết lấy bàn tay gân guốc, ấm áp của anh.

- Sương khuya lạnh lắm. Lên đây một mình, ai sưởi ấm cho em!

Tôi tận hưởng trong cảm giác ấm áp hồi lâu. Tay tôi ấn chặt lấy tay anh rồi quay sang nhìn miên man vào đôi mắt.

- Anh! Phải chi chúng ta là những người bình thường, có một tình yêu bình thường thì tốt biết mấy.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đầy nghiêm túc.

- Thế nào là bình thường? Chúng ta yêu nhau là không bình thường sao?

Tôi im lặng, dường như vẫn còn chút cố chấp, tôi còn chưa hoàn toàn chấp nhận được bản thân mình, và đang nghi ngờ với thực tại. Liệu đây có phải là hạnh phúc, thứ cảm giác khó tả mà tôi chưa từng biết tới. Nhưng tôi yêu anh đến điên dại, yêu như muốn chết đi sống lại. Những mâu thuẫn làm tôi nghẹn lời ở cổ.

- Chỉ cần có em thôi, kiếp này anh chỉ cần có em thôi. Rồi kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa, dù em là ai đi chăng nữa, anh cũng sẽ tìm em, sẽ yêu em, sẽ cưới em, sẽ chăm sóc em trọn đời, mãi mãi!

Tôi lẩm bẩm “mãi mãi” rồi cười, nụ cười méo mó như muốn khóc. Tôi say sưa trong cảm giác mê man và chẳng muốn nghĩ suy thêm điều gì khác làm phiền đến cảm xúc lúc này.

Anh ôm và ghì kéo tôi ngã người xuống, nằm dài trên gác. Vòng tay anh dang rộng để ôm trọn tôi vào lòng. Tôi ngước lên nhìn anh, và rồi, bất ngờ đôi môi đỏ mộng đó khẽ chạm vào trán tôi, cái ấm áp tê dại lan ra toàn thân. Người mình yêu bằng cả cuộc đời dùng cả cuộc đời để yêu mình, chỉ cần điều này thôi là quá đủ, chúng tôi sẽ vượt qua mọi thứ mệt mỏi ngoài kia, tôi tự nhủ. Thế rồi tôi đã chìm vào giấc ngủ yên lành, giấc ngủ trong vòng tay hộ mệnh của anh.

Bạn đang đọc Đồng Cỏ Lau sáng tác bởi Pham_Hoang_Cam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Pham_Hoang_Cam
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.