Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vườn hoa phong lan

Tiểu thuyết gốc · 1537 chữ

“Anh Zero, chúng ta đến vườn hoa phong lan một chuyến đi.” Mở tấm bản đồ ra cô kiếm.

Không có, không có một chút thông tin nào bên trong đại thế giới, có vẻ như vẫn chưa có ai đi vào đại thế giới mà trở về để cung cấp thông tin cho tấm bản đồ. Nhưng sao bọn buôn người đó lại nhắc về vườn hoa phong lan? Có lẽ nào nó ở gần đây, gần đồng bằng Tura, gần ngôi làng đó. Đúng vậy, chúng phải băng qua vườn hoa mới tới được ngôi làng, chắc chắn nó chỉ quanh quẩn đâu đây thôi. Vừa nghĩ cô vừa rà soát bản đồ.

Cắm răng cô tỏ ra lo lắng và nóng vội, có thể em cô vẫn còn sống, bị thương nằm thoi thóp đâu đấy trong vườn hoa chờ cô tới cứu.

Vườn hoa? Phải rồi, nếu là hoa thì nó rực rỡ sắc màu giữa núi rừng xanh ngắt này, nó sẽ nổi bật hơn bất cứ thứ gì khác.

“Anh Zero!! làm ơn! Hay đưa em lên cao nhất có thể.”

“Hửm? Được thôi.” Zero tò mò nói.

Sách túi đồ trên vai, anh nhẹ nhàng bế cô lên bằng một tay, trông gương mặt Sily toát nên vẻ nghiêm túc và vội vàng. Ở bên cạnh cô anh chưa bao giờ thấy buồn chán cả, xung quanh cô nhóc này đầy những điều thú vị, anh muốn quan sát cô, làm theo mong cầu của cô.

Ngồi xuống, anh gồng cơ chân rồi bật thẳng lên trời, chỉ mấy chốc cô đã bay qua ngọn cây cao nhất của khu rừng, tay cô gần như có thể với tới đám mây ở trên đỉnh đầu, cô ở với anh đủ lâu để không phải ngạc nhiên với cái sức mạnh vô lý này.

Ở trên giữa không trung, cô tập trung quan sát xung quanh, phía bắc cô có thể thấy cả một bờ biển xanh ngắt, đồng bằng Tura chải dài nối liền với bờ biển phía bắc , phía tây là những tòa nhà hình vuông chọc trời mà cô đã đi qua, giữa khu vực tây bắc cô thấy những đám cây lô nhô những chấm nhỏ nhiều màu sắc. Có lẽ nào, là vườn hoa phong lan?. Hướng tây bắc sao, biết ngay mà, nó gần ngôi làng, nếu chạy đến đó ta chỉ mất một nửa ngày đường thôi.

“Racher, cố gắng nhé chị đến với em đây!” Sily thầm thì đầy quyết tâm.

“Anh Zero, hướng đó, làm ơn.” Chỉ tay về hướng tây bắc cô nói.

“ĐƯỢC.” Nói dứt câu anh ta lao xuống, tiếp chân xuống những cành cây cao rồi đâm thẳng đến vườn hoa.

Họ di chuyển trên cao để đẩy nhanh tiến trình, nhảy từ cành cây này đến cây khác một cách nhẹ nhàng, để cho chắc chắn Sily cầm chiếc la bàn lên và chỉ hướng cho Zero.

“Chúng ta sẽ tới nơi trước khi trời tối.” Sily nghĩ thầm.

Khi bình minh đồ xuống, chưa tìm thấy vườn hoa khiến Sily lo lắng, mắt cô mỏi rã rời không dám chớp mắt, cô tập trung quan sát cả ngày trời để không bỏ lỡ một thứ gì nhiều màu sắc như hoa.

Đột nhiên Zero phanh lại, quan sát xung quanh rồi nhìn lên bầu trời nói “ Dừng lại thôi, màn đêm buông xuống rồi.”

“Khôngg!” cô hét trong đầu mình nhưng không nói ra, cô biết là bản thân mình đang ích kỉ, cô biết di chuyển trong đêm nguy hiểm như thế nào, nhưng cảm giác suốt ruột, lo lắng nó cứ vương vấn trong lòng cô.

“Không sao đâu, bình tĩnh lại đi. Có ta ở đây rồi.” Anh xoa nhẹ đầu cô nói.

“Vâng.” Cô cúi đầu xuống nói, có vẻ như cô đã bình tĩnh hơn được một chút.

Đêm hôm đó họ không săn bắt hay nhóm lửa, sử dụng đống đồ ăn trong chiếc túi da, tựa vào một thân cây lớn, họ chùm những cành lá lớn che chắn cơ thể, trốn bọn quái săn đêm.

“Để em canh đêm nay.” Dù mệt mỏi cô xung phong nói, vì cô sợ khi ngủ cô sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy ngọn lửa đáng sợ đó.

“Không sao, nhóc cứ ngủ đi, vết thương từ trận chiến đó vẫn chưa lành đâu.” Zero ra lệnh.

Sily miễn cưỡng nghe theo anh, dựa vào vai anh cô nhắm mắt. Tưởng chừng đêm nay sẽ khó ngủ nhưng cô thiếp đi chỉ trong giây lát. Thật may mắn, cô không mơ thấy ác mộng, có phải vì cô biết tin rằng đứa em của mình vẫn còn sống? Hay là vì Zero nói với cô rằng đã có anh ở bên rồi. Đêm hôm đó cô thực sự được nghỉ ngơi một cách đàng hoàng.

Zero chạy liên tục tìm kiếm vườn hoa từ sáng tới tối, rồi anh thức cả đêm canh gác nhưng có vẻ anh không thể hiện ra một chút mệt mỏi nào. Anh liếc nhìn Sily, anh cảm thấy ghen tị với cô, những cảm xúc vui vẻ, đau khổ cô thể hiện ra mỗi khi làm một việc gì đó, có vẻ như cô đang cố đạt được một thứ gì đó trong cuộc đời mình. Không như cô anh không có những thứ đó, cảm xúc, mục đích hay chỉ đơn giản là niềm vui khi đạt được một thứ gì đó. Anh ngồi nghĩ quẩn quơ suốt cả đêm hôm đó.

Khi bình minh lên, ánh sáng chiếu tới làn da anh, đột nhiên những cành cây xám xịt xung quanh anh bắt đầu rung lắc và chuyển động. Ban đầu, anh nghĩ có kẻ địch đang tiến lại gần, lay Sily dậy chuẩn bị chiến đấu.

“Sily, Sliy..” Vừa nói anh vừa lay cô dậy.

“Hả, cái gì vậy? Sao vậy anh?” Cô mơ màng tỉnh dậy hỏi.

Trước mắt cô là những thân cây đang rung lắc, chuyển động mọc cao lên. Dần dần những quả bóng hình bầu dục màu xám trên đỉnh của những ngọn cây xung quanh bắt đầu nở ra và đổi màu sắc, từ một cái thân cây kỳ lạ ít lá màu xám giờ đây đã nở ra một bông hoa xinh đẹp đầy màu sắc.

Khi ánh nắng chiếu rọi cả khu rừng, khắp nơi bắt đầu rung lắc dữ dội, từng từng chiếc cây trông như đã chết nay nở ra vô vàn những bông hoa màu sắc cao đến ba mươi mét, ngẳng mặt chúng thi nhau hứng lấy ánh sáng mặt trời.

Mùi hương của cả khu rừng xộc lên mũi Sily khiến cô tỉnh cả ngủ, nó man mát sảng khoái đầy ngọt ngào.

“Đẹp quá!!!” Cô thốt nên.

“Đây chính là vườn phong lan sao? Không thể tin được chúng ta đã ở đây suốt cả tối qua mà không biết gì cả.”

Sily chưa bao giờ nhìn thấy chỗ nào nhiều hoa đến thế này, và chắc chắn chả có bông nào cao đến ba mươi mét như này cả. Ánh nắng xuyên qua những cánh hoa như như thể chúng đang phát sáng, cô không thể rời mắt khỏi chúng.

Vừa đi cô vừa ngắm nhìn lên trời đầy thích thú, những bông hoa đang làm cô mất tập trung. Nhưng Zero lại cảnh giác, có thứ gì đó trong những bông hoa vô hại này lại cho anh cảm giác nguy hiểm.

Đột nhiên, từ trong bông hoa có một chiếc càng khổng lồ màu hồng trắng bổ mạnh xuống Sily. Zero gật mình kéo Sily lại, cảnh giác anh lùi thật xa về phía sau. Chiếc càng lớn đâm thẳng xuống đất để lộ một cánh tay dài hình chữ Z hiện ra từ bông hoa.

“Để ý vào, NHÓC.” Zero nói lớn.

Sily giật mình như thể cô vừa tỉnh dậy giữa cơn mơ màng. “Chết tiệt” Cô rủa thầm, mùi hương của bông hoa làm đầu cô lú lẫn, thật nguy hiểm.

“V-vâng!!!” Cô nói rồi đưa tay xuống hông với lấy hai con dao găm của mình. Rồi nhận ra, cả ba con dao găm của cô đã nằm lại trong cái ngôi nhà chứa vàng đó rồi.

“Chết tệt!!! Em-em không có vũ khí.” Sily gật mình hét lớn.

“Lùi lại!” Zero nói lớn.

Từ trong bông hoa phong lan màu hồng cao lớn xuất hiện một con bọ ngựa cao hơn ba mét. Cơ thể nó rực rỡ một màu trắng pha chút hồng, với đôi mắt nhọn hoắt như hai chiếc sừng nó nhìn hai người với vẻ đói khát. Nó đứng với bốn cái chân dài và dẹp, phình ra như bốn cánh hoa vậy, chiếc càng hình chữ Z dài tới hai mét được co lại chỉ còn chưa đến một mét. Thu chiếc càng vừa bổ trượt, nó nhìn Zero đầy sát khí, như một bông hoa phong lan khổng lồ biết di chuyển và ăn thịt thay vì ánh nắng mặt trời.

“Bọ ngựa phong lan sao?” Sily hét lớn đầy bất ngờ.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.