Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá trị bản thân

Tiểu thuyết gốc · 2233 chữ

Trò chuyện với anh cả đêm, lần cuối cô cảm thấy yên bình như này từ bao lâu rồi, cô không còn nhớ nữa. Tỉnh dậy, trước mặt cô là đống củi đã cháy thành tro tàn để giữ ấm cho cô đêm qua, chiếc cặp và dụng cụ vẫn ở đây chỉ là không thấy anh đâu,quan sát xung quanh không một bóng người cô cúi gằm mặt xuống thẫn thờ nghĩ “Có lẽ nào…” Thất vọng tự trách bản thân thì cô nghe thấy tiếng bước chân.

“Anh.”Cô quay lại kêu to.

“Sao vậy?”

Bật dậy Sily lao tới ôm anh, một khoảng nặng cô nói:

“Em mơ thấy ác mộng.”

“Vậy sao.” Anh nói lạnh lùng như mọi khi.

“Chiếc vòng cổ này, nó có làm em khó chịu không?” Sờ chiếc còng sắt trên cổ cô anh hỏi.

“Dạ? Có ạ.” Vừa nói cô vừa nhìn chiếc còng sắt kẹp ở cổ mình, dù đã thoát khỏi kiếp nô lệ nhưng nó vẫn bám dính vào cô, nó hạ thấp cô, làm cô khó chịu.

Vươn tay tới chiếc vòng, anh nhẹ nhàng xé chiếc còng sắt dày ba inch như xé một tờ giấy.

“Rồi, giờ sẽ không có thứ gì làm phiền em nữa.” Anh nhìn vào mắt cô nói khiến cô đỏ ửng cả tai lên.

Cô cùng anh đi lang thang trong rừng, hai người cả ngày không nói với nhau một lời nào. Vì cả ngày đi cùng anh không thể trò chuyện hay chia sẻ được một lời nào, nên trong tâm chí cô hiện nên một loạt những suy nghĩ tiêu cực, hàng loạt những câu hỏi không được trả lời.

Dù cảm thấy hai người đã thân thiết hơn từ đêm qua nhưng vẫn có một khoảng cách cô không thể với tới, cô biết rằng nếu bản thân không có bất cứ giá trị nào, thì cô có thể bị bỏ lại bất cứ lúc nào.

Tâm lý Sily dần trở lên bất ổn,cái suy nghĩ bản thân vô dụng nó cứ vang vảng trong đầu cô, hiện lên hiện lên liên tục khiến Sily lo lắng, cô luôn cố gắng tỏ ra hữu ích khi ở quanh anh, chứng minh giá trị của bản thân mình, nhiều hơn nữa, không chỉ là một nhóc khiêng đồ, làm một tên lùn nhóm củi, cô muốn có sức mạnh để được chiến đấu cùng anh.

“Ngôi làng gần đây nhất là bao xa.” Anh hỏi Sily.

“Dạ?” mải suy nghĩ Sily mất tập trung.

“Ta muốn gặp thật nhiều con người, ta phải tìm chúng ở đâu?”

“Dạ hướng Đông phía tay trái cách chúng ta hơn một trăm ngày đường có một bến tàu lớn có rất nhiều người ở đó ạ.”

“Phía đông? Một trăm ngày đường?” Zero cau mày.

“Thế thì quá xa rồi, và ta chán ăn thịt động vật với quái vật rồi.”

“Không có ngôi làng nào gần hơn à.”Zero thở dài nói.

“Thật ra là có.” Sily ngại ngùng nói, cô gần như sắp hối hận khi nhắc tới nó.

“Phía tây đồng bằng Tura có một ngôi làng nhỏ được chiếm đóng và quản lý bởi Hely, một tên có chút danh tiếng và chiến công.”

“Được chúng ta sẽ đến đó.” Zero vui mừng nói.

“Liệu có ổn không.”

“Hả?” Zero ngơ ngác.

“Thật ra Hely là tên cầm đầu một đường dây buôn bán nô lẹ, bảy tên chết trong rừng đêm hôm đó đều nhận lệnh của hắn đi bắt em, sau nhiều ngày không thấy người của hắn trở về, có lẽ hắn đã biết em chạy trốn.”

“OHH~ em có vẻ đáng giá hơn anh nghĩ đó. Zero cười nham hiểm. Nhưng chẳng phải chúng bị giết bởi lũ sói sao, không phải hắn sẽ nghĩ rằng em cũng bị lũ sói giết hả?”

“Không, Hely rất thông minh,hắn sẽ nhận ra em ngay khi nhìn thấy vết cắt ở cổ Mury và khi không thấy xác em, hắn sẽ biết em còn sống.”

“Vậy nhóc sẽ làm gì?.” Zero thích thú hỏi

“Dạ?”

“Nhóc sẽ giết hắn chứ?.”

Sily ngơ ngác không nói câu nào, tất nhiên rồi , bất cứ kẻ nào khiến cuộc sống cô đau khổ đều phải trả giá, nhưng tên Hely ấy ,cô chưa từng nghĩ mình có thể giết được hắn. Tên đó hắn to khủng khiếp , trông như một con chằn tinh khổng lồ với sải tay dài gần một mét, gần như hắn có thể ôm trọn một con soi sám khổng lồ và bóp nát nó. Cô tự hỏi nếu đấu với hắn thì cô phải giết hắn bằng cách vào.

“Hahahaaaa.” Cười lớn Zero nhấc cô lên nói:”ngôi làng đó ở chỗ nào, cùng đi giết vài tên buôn người nào.”

“Hảaaaaaaa.” Cô hoảng loạn hét trong đầu.

“Là…là hướng đó, ngôi làng ở hướng đó.” tay cô run chỉ về phía sau lưng của mình.

Trong một khoảng khắc Zero bứt tốc lao lên như bay về phía trước, anh chạy với vận tốc ba mươi kilomet một giờ, nhẹ nhàng lướt qua khu rừng gồ ghề với một đứa trẻ trên tay. Sily tự hỏi một chàng trai gầy gò thì lấy đâu ra từng ấy sức mạnh.

Chạy với tốc độ cao,chưa đến nửa giờ họ đã đặt chân tới đồng bằng Tura. Sily bị choáng ngợp trước sự rộng lớn của nó, cô bất ngờ, cả một bầu trời rộng lớn không thấy điểm kết thúc, vẻ đẹp lung linh đó phản lại trong ánh mắt cô. Một cơn gió mạnh bay qua thổi tóc cô dựng ngược ra sau,từng từng tầng lớp cỏ cao tới gót chân cô đung đưa theo gió. Ngước mắt lên bầu trời cô nghĩ: “Vẻ đẹp này, sao trước đây mình không nhận ra nhỉ.” Ngắm nhìn nó khiến lòng cô cảm thấy bình yên, mọi gánh nặng trên vai cô gần như biến mất.

“Phải rồi, trước kia cô chỉ có cúi gằm mặt xuống đất, cùng lắm là ngước mắt lên lườm những tên cặn bã xung quanh.” Cô tự hỏi biết bao nhiêu thứ đẹp đẽ, biết bao nhiêu hạnh phúc mà cô đã bỏ qua, để tuột mất.

“Cách đó gần một trăm mét có một ngôi làng, nếu không tính cả lô nệ thì bọn chúng có tầm một trăm năm mươi bọn buôn người tụ tập ở đó.” Sily chỉ tay về hướng tây bắc nói.

“Vậy là một trăm năm mươi mạng để giết hử.” Zero vừa nói vừa bẻ hai nắm đấm của mình để khởi động trước khi đánh nhau.

“Không! Chúng ta chỉ cần giết vài tên chủ chốt thôi.” Có vẻ Sily nảy ra một ý tưởng.

Nhận ra, Zero mỉm cười hiểu ý.”Được, hay cho ta xem tài năng của nhóc nào.”

Dưới ánh trăng mờ nhạt hiện lên một ngôi làng nhỏ chỉ vỏn vẹn hơn mười căn nhà bằng gỗ sập xệ ,xung quanh ngôi làng được bao quanh bởi một dãy hàng rào bằng thân cây sồi cao gần mười mét, lính canh đi tuần xung quanh ngôi làng một cách dày đặc và bất thường. Trong một ngôi nhà gỗ to ở giữa trung tâm phát ra tiếng xì xào bàn tán:

“Hmmm- Đội một tao cử đi bảy người để dẫn hàng về, một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản và chúng mày nói với tao rằng tất cả những gì còn lại là tưng đây sao?” Hely tức giận nói khi thuộc hạ của hắn tìm thấy xác Mury.

Hắn ngồi trên một chiếc ngai vàng bằng đá tự chế, ngả người ra sau với một tay chống cằm, tỏ vẻ ta đây, thể hiện uy quyền của một tên thủ lĩnh. Hắn lườm cái xác Mury, vô tri ngửa người nằm dưới chân mình. “Có tìm thấy xác của con bé đó không?” Hắn lườm ba tên thuộc hạ đang quỳ sấp mặt dưới chân mình nói.

“Thưa ngài, có tìm thấy xác của hai đứa trẻ nhưng là nam ạ.” Một tên ngẩng mặt lên thưa.

Tức giận Hely tiện tay cầm một thanh đao bên cạnh ném mạnh xuống ba tên thuộc hạ, hai trong ba tên thuộc hạ đứt lìa thân trên làm tên còn lại hoảng hốt van xin tha mạng.

“Còn nhóm hai thì sao, thằng nhóc người Atatil còn sống không?” Hely cau mày nói.

“D-dạ.. thật ra chúng tôi mất liên lạc của nhóm hai từ khi họ đi qua vườn hoa phong lan rồi ạ.” Tên thuộc hạ vừa nói vừa nhìn lên một cách tuyệt vọng.

“Haizz, hiểu rồi,”

“Đem thằng khốn vô dụng này ra tra tấn cho ta, nếu còn sống thì bán làm nô lệ, chết rồi cứ vất xác cho lợn ăn.”

“Chờ đã, thưa ngà...i” vừa nói hắn vừa bị xích cổ lôi đi.

Tức giận đến đỉnh điểm, Hely bóp thật mạnh vào chiếc ngai vàng bằng đá của hắn, chiếc ngai nứt nẻ rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Quan sát vết cắt trên cổ xác Mury: “Nó sẽ quay lại sớm thôi.” Hely nghĩ.

Đột nhiên có tên lính canh hốt hoảng chạy vào thông báo:

“T-thưa ngài, nhà kho lương thực đang bị cháy!!”

“Cháy sao?, trùng hợp quá nhỉ?” Hely cười nham hiểm nói.

“Dạ??” Tên lính canh tỏ vẻ khó hiểu.

“Ron! Ngươi cùng vài tên tới nhà kho cho ta, con nhóc có vẻ ở quanh đây thôi.” Hely cử Ron, cánh tay phải của hắn tới nhà kho.

Sily, một cô nhóc nhỏ bé và vụng về, nhưng trong màn đêm cô ẩn hiện hệt một bóng ma. Lẩn mình trong bóng tối, cô nhẹ nhàng lướt qua năm, sáu tên lính canh mà không phát ra một tiếng động, chỉ trong chốc lát cô đã tiến sâu vào ngôi làng.

Chạy thật nhanh tới tên lính đang trông nhà kho, quá nhanh để hắn kịp phản ứng, hai tay cô cầm hai con dao găm, quay một vòng tròn một trăm tám mươi độ cô cắt một nhát vào cổ hắn, một nhát dao chưa đủ để giết hắn, giữ máu ở cổ hắn cố gắng hét lớn. Sily nhanh trí hất con dao lên, lợi dụng đà của vòng xoay cô đá con dao găm dài cắm thẳng vào đầu hắn đâm tới cánh cửa gỗ đằng sau, trận đấu chưa quá ba giây và đã có một cái xác bị đóng vào ngôi nhà gỗ. Lạnh lùng cô đốt nhà kho để gây chú ý. Trong chốc lát ngôi nhà cháy lớn, rực sáng cả ngôi làng rồi từ từ lan ra. Đám người chạy toán loạn tìm cách dập lửa, vài tên đã bị bén lửa và suýt chết cháy.

Zero ngồi trên tường thành bằng gỗ quan sát Sily hành động, anh nhớ lại kế hoạch mà cô bàn với anh.

“ Em sẽ xâm nhập vào trong làng, gây chú ý bằng một đám cháy để tách Hely với thuộc hạ của hắn, khi hắn ở một mình em sẽ giết hắn.”

“Được rồi nghe hay đấy, còn ta sẽ làm gì?”

“Không gì cả, anh sẽ đứng ngoài quan sát, em sẽ chứng minh cho anh thấy em đủ mạnh để được sát cánh cùng anh.” Cô cười với vẻ mặt đầy tự tin.

Đang chăm chú quan sát Sily thì có một tiếng bước chân đi đến chỗ anh, một tên đàn ông cao ráo mặc bộ đồ đen thui với một chiếc kiếm dài hơn bảy mươi cm treo bên hông.

“Nếu ngươi nói con nhóc người Atatil ở đâu, ta sẽ tha ngươi một mạng.”

“Người Atatil?, Sily là người Atatil sao?” Nghĩ thầm anh hỏi: “Người Atatil là gì?”

“Thằng khốn, đừng trả lời câu hỏi của tao bằng một câu hỏi khác!” Tức giận hắn rút kiếm ra nói.

“Tao, Ron người hôm nay sẽ giết mày, xưng tên đi tên ngốc xấu số.” Vừa nói Ron vừa chĩa kiếm vào Zero.

“Giải quyết nhanh rồi đến chỗ Sily nào.”

“Tao tên Zero.” Vừa nói dứt câu Zero lao tới Ron tung một cú đá dậm từ trên xuống. Ron vô thức đưa kiếm lên đỡ, cú đá quá nặng khiến Ron bất ngờ khụy gối xuống.

“Mạnh quá.” Ron tỏ ra lo lắng.

Hely đứng nhìn ngôi nhà cháy to, lan lửa từ nhà này sang nhà kia. Không nói một lời nào hắn quay lưng một mình đi đến một căn nhà đá được gia cố rất chắc chắn, hắn đẩy cánh cửa bằng sắt rồi bước vào.

Trước mặt hắn là của một núi tiền vàng, kho báu và trang sức.

“Ngươi thấy thế nào, đây là đống tiền tài ta bán lô nệ cả đời mới tích được đấy.” Hắn vừa nói vừa quay lưng lại nhìn.

“Cứ thoải mái đi, sau khi giết ngươi ta sẽ để đầu ngươi trước đống vàng bạc này để ngươi có thể ngắm nó cả ngày.” Sily hiện nên từ đằng sau nói.

“Đúng là người Atatil mà, ngươi vội vàng quá đấy.” Hely vừa nói vừa cười.

“Cấm ngươi nói cái tên đó bằng cái miệng bẩn thỉu của ngươi.”

Nắm chặt hai con dao găm trên tay Sily lao vào

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.