Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Ký Của Rồng

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

"Điều hạnh phúc nhất trên thế gian là gì?"

"Ma ma nói rằng đó chính là tình yêu nha."

"Không phải, là có vàng kim, trân châu, mã não, ngọc thạch chất cao như núi. Mỗi ngày nằm sấp trên đó mà ngủ."

"Sai bét, sai bét, các anh đều nói không đúng, việc hạnh phúc nhất trên thế giới này là ăn được thịt cá tươi ngon."

"Cút." Tôi phun ra một ngọn lửa thật dài, quẫy đuôi một cái, cuốn mấy đứa cháu chắt chút chít không biết là đời thứ bao nhiêu từ trong sơn động bay tuốt ra ngoài. Ài, đều là rồng hơn sáu ngàn tuổi rồi, tính tình còn nóng nảy như vậy. Sau mỗi lần nổi giận với bọn nhóc, tôi thường nằm sấp trên đống châu báu vàng bạc to bằng quả núi, trong lòng càng trách mình hơn.

Trên thế giới hạnh phúc nhất là gì nè?

Là cầm một con cá không biết của tên nhóc con nào hiếu kính lên, há to miệng, cắn lớn một miếng, chất lỏng màu trắng lưu lại ở trên khoé miệng.

Trên thế giới hạnh phúc nhất là gì nè?

À tôi nhớ tới rồi. Thật lâu thật lâu trước kia, khi tôi chỉ còn là một con rồng xanh nho nhỏ, thật nhỏ, thật nhỏ, thậm chí tôi còn không biết rằng tôi chính là rồng.. Tôi một mực cho rằng bản thân là một con chó con nữa. Hô hô, chủ nhân ngốc nghếch Đại Thanh Sơn cũng nghĩ như vậy. Mỗi lần chủ nhân đi săn đều mang theo tôi, mỗi khi bắn trúng con mồi mà nó còn chưa có chết, người sẽ hy vọng tôi đuổi theo nó, tôi liền liều mạng chạy theo. Nhưng mà chạy mãi chạy mãi tại sao vẫn chạy không kịp thế này.

Về sau có lần tôi cuống cuồng lên, hướng về phía những con vật đáng thương kia khạc ra một hơi."Hô", và oa chúng nó đã bị đông thành tượng băng. Ha ha, lúc đó tôi còn không rõ đó là long tức - bản năng bẩm sinh của họ nhà Rồng Xanh lúc bấy giờ. (long tức= hơi thở của rồng)

Buổi tối mỗi ngày cùng Đại Thanh Sơn tranh nhau thịt nướng của con mồi vừa săn được. Sau bữa ăn việc hạnh phúc nhất là trước ánh lửa bập bùng ấp ám, gối đầu trên chiếc bụng nhỏ của Đại Thanh Sơn, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời. Đến khuya, lại ngủ chung với Đại Thanh Sơn trong ổ chăn, người rất sẵn lòng ôm cổ của tôi mà ngủ.

Tháng ngày hạnh phúc cứ thế tiếp tục cho đến khi chúng tôi gặp phải tên ma pháp sư chết tiệt kia.

Thật nhớ đồng bọn của mình, Đại Thanh Sơn à!

Sao thế này, thật là buồn, tôi nhớ rằng họ nhà rồng không bao giờ rơi lệ mà.

_Trích từ Nhật ký của Thượng Cổ Thần Thánh Lục Băng Long - Thái Mục Cách Nhĩ_

(Trích từ Nhật ký của Thái Mục Cách Nhĩ - Rồng Băng Xanh Thần Thánh thời Thường Cổ)

Bất kỳ người nào đều không nghĩ ra rằng, tàn ảnh của cuồng chiến sĩ lại có thể tấn công theo nhiều góc độ như thế.

Bốn cái tàn ảnh nhanh chóng áp sát, bốn chiếc chiến phủ mạnh mẽ bổ về vai trái, vai phải, phần eo và phần chân của Ngải Mễ. Chính tên cuồng chiến sĩ cũng rống lên, con mắt đỏ hồng như màu máu trên lưỡi rìu, trông cứ như một mảnh sắt bị nung đỏ, hung hăng nhắm phía đầu của địch nhân mà bổ.

"Aaa.." Trong quán rượu có một vài cô gái nhắm chặt đôi mắt lại, thét lên.

"Nhân danh ta, triệu hoán ngươi, hãy ra đi Huyễn Thú Linh Lang." Đằng sau kết giới rộng lớn, Trì Hàn Phong đã cầm lên chiến thương và khiên chắn, chuẩn bị trợ giúp cho Ngải Mễ.

"Không cần giúp cháu đâu." Thân đang ở trong công kích của tàn ảnh chiến phủ, Ngải Mễ kêu to một tiếng. Sau đó cả người lộn nhào một thoáng, theo cách không thể tin được thoát ra khỏi vòng vây.

"Rét.. Rét.." Sau vài hơi thở, tàn ảnh giữa kiếm và rìu chạm nhau phát ra âm thanh khác thường, rồi cùng tiêu tán.

Thanh kiếm màu đen vẽ một hình bán nguyệt trên không trung, quấn lấy Ngải Mễ cùng phóng về phía cuồng chiến sĩ, trường kiếm chém xuống đầu. Cuồng chiến sĩ lúc này vẫn chưa kịp phát động Tàn Ảnh Công Kích, đành dùng chiến phủ ở hai tay biến ảo ra vô số hư ảnh, dùng sức ngăn trở kiếm cùn.

Kiếm đen bị bật lên vẻn vẹn khoảng nửa mét, sau đó nhanh như chớp chém xuống lần nữa, mang theo cả tiếng xé gió.

Cheng, cheng, cheng, .. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần, sáu lần, bảy lần, tám lần..

Cùng một hướng, cùng một góc độ, cùng một thanh kiếm, cùng một tàn ảnh lập loè của bóng kiếm khiến cho tên cuồng chiến sĩ không thể nào làm ra thế công, chỉ có thể dùng chiến phủ đón đỡ không ngừng. Mỗi lần đón đỡ cứ phải lui về sau một bước để có thêm không gian trống cho kiếm ảnh đang đến. Dù nó là kiếm cùn nhưng với lực lượng như thế này, cũng có thể chém người thành hai nửa.

Thanh kiếm cùn nảy lên lần nữa, tàn ảnh như tia chớp đột ngột thay đổi góc độ theo nửa hình bán nguyệt kỳ dị, hòa cùng Ngải Mễ xông về phía bụng cuồng chiến sĩ.

"A." Tay cuồng chiến sĩ đang giơ chiếc rìu giữa không trung chững lại, kêu lên một tiếng, tia chớp đen rét lạnh thấu xương đã thấm vào da thịt.

"Song thủ kiếm - Yêu Trảm Nhất Đoạn." Có người nào đó ở trong quán hô lên,

(Yêu Trảm Nhất Đoạn = một kiếm trảm ngang lưng)

Trong phút chốc kiếm ảnh tan biến."Ô.." Chuyển hóa thành kiếm phong dữ dội, trường kiếm trong tích tắc từ ngang biến dọc đập tới trên bụng cuồng chiến sĩ.

Cuồng chiến sĩ tức khắc bay ra ngoài, mang theo chiếc rìu to lớn dần biến mất ở cửa.

Trận chiến như thế này thực là gay cấn, làm cho người trong quán rượu đang căng thẳng thở ra một hơi.

"Hú.." Tầng dưới của quán rượu Thụ Ốc xuất hiện tiếng gào rú như không phải người, xé nát sự tĩnh lẵng của nền tuyết trắng. Trái tim mọi người theo đó mà căng chặt lại.

Căn nhà trên cây lúc này như cành lá đung đưa trong gió bão. Bốn vách tường phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt."rầm", bức tường phía Tây dường như không chịu nổi ấp lực nên nổ tung, một bóng người khổng lổ mang theo gió rét xông vào phòng.

"Cuồng hóa, hắn cuồng hóa rồi." Vô số người la lên.

Bùm, bùm.. Bước chân nặng nề, tên cuồng chiến sĩ kia lại xuất hiện rồi. Lửa giận giống như môi giới làm cả người hắn như cháy lên, vóc người to ra khiến chiếc áo ở nửa thân trên nát toái. Mỗi lỗ chân lông đều rỉ ra mồ hôi đỏ như máu, vùng bụng bị kiếm đập trúng lưu lại một mảnh tím tái lớn chừng bàn tay, tròng mắt đỏ tươi như muốn phá mắt mà ra.

"Bọn.. Mày.. Đều.. Phải.. Chết.." Bất chấp bàn ghế, khách nhân trước mắt, cuồng chiến sĩ giống như một con trâu điên phóng tới Ngải Mễ. Toàn bộ bàn ghế được làm từ gỗ tốt của rừng lá kim bị hắn xé cho nát bấy.

Nát rồi! Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc của Ngải Mễ hiện lên miêu tả của Trì Hàn Phong về cuồng chiến sĩ trong bài giảng Binh Chủng Tương Khắc: Nếu như nói cuồng chiến sĩ là "Cổ máy chiến tranh", thì cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa chính là "Cổ máy hủy diệt". Cái gọi là cuồng hóa, chính là kỹ năng đặc biệt mà cuồng chiến sĩ mới có. Đó là hiến tế sinh mệnh cho Chiến Thần Bội Đặc La để đổi lấy chiến lực gấp bội. Có một vài chiến sĩ do thường xuyên cuồng hóa đến nỗi thậm chí khổng thể trở lại bình thường. Chiến sĩ sau khi cuồng hóa sẽ khó bị tổn thương bởi các đòn công kích nói chung - trừ khi là đầu rơi xuống, bằng không cuồng chiến sĩ sẽ vẫn tiếp tục năng lực hủy diệt to lớn của hắn. Chính vì vậy mà các quan chỉ huy thường rất cẩn thận khi dùng cuồng chiến sĩ, thường trong các trận công thành chiến sẽ không có sự tham gia của binh chủng cuồng chiến sĩ. Nếu không trong trận đấu chỉ cần một vài cuồng chiến sĩ cuồng hóa, như vậy lúc thắng trận được đến không phải là thành thị nữa mà là một đống đổ nát.

Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ của Thuyết Bất Đắc Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.