Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Tiểu thuyết gốc · 1665 chữ

20 năm về trước, trong căn nhà nhỏ nằm cạnh sườn núi, ngoại ô thành phố Đà Lạt.

Cậu bé Cao Tiến Vũ - lúc ấy mới chỉ là cậu nhóc cấp 1, thông minh lanh lợi - hằng ngày vẫn đều đặn cắp sách đến trường với mơ ước trở thành bác sĩ vì mẹ cậu - bà Cao, một bà nội trợ đích thực, yêu chồng thương con nhưng lại là “bạn thân” của hàng tá loại thuốc từ Đông Y đến Tây y.

Chồng bà - ông Cao “Lớn”, là một người đàn ông hội tụ đủ thói hư tật xấu mà một người đàn ông có thể có. Cờ bạc, rượu chè, gái gú và chẳng bao giờ chịu kiếm một công việc gì đàng hoàng để phụ giúp cho bà Cao. Cả nhà Tiến Vũ sống dựa vào vườn rau phía sau nhà mà bà Cao sẽ mang ra chợ bán sau nhiều ngày chăm sóc.

Nhưng bà Cao luôn hằng ngày phải chịu đòn roi từ cơn say của chồng mình, điều đó khiến bà làm bạn với thuốc mỗi lúc lại một “thân” hơn. Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất mà ông Cao đã gây ra cho gia đình này,

Ngày cuối cùng của học kì 2 năm lớp 4, cậu bé Tiến Vũ lại một lần nữa dành được cho mình danh hiệu học sinh xuất sắc nhất của cả khối. Cậu chia sẻ niềm vui ấy với người mẹ tần tảo của mình.

Nhưng đó cũng là ngày mà tai họa ập đến gia đình nhỏ bé và cũng là ngày thay đổi cậu bé Tiến Vũ mãi mãi. Hai mẹ con mang niềm vui, sự hạnh phúc vì thành tích học tập ấy về căn nhà nhỏ, nhưng điều hiện ra trước mặt họ lại là một điều kinh khủng nhất.

Ông Cao đang trên giường cùng một người phụ nữ mà ông ta dẫn về nhà lúc hai mẹ con bà Cao đi vắng. Bà Cao hét lên

“Hai người đang làm gì vậy?”

Cả hai bị giật mình bởi tiếng hét của bà Cao. Ông Cao lúc này như một con thú hoang đúng nghĩa, ông ta lao tới túm lấy tóc của bà Cao, tát bôm bốp vào khuôn mặt hốc hác đó của bà, khiến bà bật ngửa, đập mạnh xuống sàn nhà.

“Con đàn bà này, dám làm phiền ông đây vui vẻ.”

Vừa nói hắn ta lại “tặng” thêm cho người phụ nữ ấy vài cái đạp thật mạnh như để hả cơn giận tích tụ trong người hắn bấy lâu nay. Còn người phụ nữ ấy thì chỉ biết nằm chịu trận. Cậu bé Tiến Vũ vì cản những cú đạp của ông Cao mà cũng bị hưởng vài cú. Và với một cậu bé năm nay mới chỉ có 10 tuổi thì sao có thể chịu nổi những cú đạp đó từ một người trưởng thành.

Thú tính của ông Cao không dừng lại ở đó, ông ta chỉ cần nắm được thứ gì trong tay thì đích đến của những thứ đó sẽ là bà Cao. Hàng xóm xung quanh cũng chẳng ai có thể giúp đỡ họ vì thời gian này tất cả mọi người đang ở trên các trang trại của họ nên chẳng ai có thể giúp đỡ hai mẹ con tội nghiệp ấy.

“Tức nước thì vỡ bờ”, chứng kiến con mình bị chính người cha ruột bạo hành, người mẹ tội nghiệp ấy vùng dậy và thứ mà bà Cao nắm được trong tay đó là chiếc kéo mà bà hằng đêm vá từng chiếc áo rách cho chồng của mình.

Chiếc kéo ấy từ tay bà Cao đâm vào thẳng bụng tình nhân của chồng mình, vết thương sâu khiến cho cô ta chết ngay tại chỗ. Quá bất ngờ trước hành động đó của vợ mình, ông Cao hất tay bà Cao, tiếp tục bạo hành bà, dồn bà vào góc tường, từng cú tát liên tiếp vào mặt bà Cao khiến khuôn mặt của người phụ nữ ấy gần như biến dạng.

Và để tự vệ, tránh khỏi đòn roi của ông Cao, bà Cao hất tay ông, làm cho hắn trượt chân và té đập đầu vào cạnh bàn học của Tiến Vũ, kết thúc cuộc đời của lão chồng “ác quỷ” và cũng kết thúc luôn cuộc đời của người phụ nữ bất hạnh. Khoảnh khắc ấy cũng thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Tiến Vũ.

Đôi mắt nâu, một nốt ruồi ngay mí mắt. Hình ảnh ấy hằn sau vào tâm trí của cậu bé Tiến Vũ. Suy nghĩ của cậu đã thay đổi khi tận mắt chứng kiến hình ảnh đó. Còn với bà Cao, bà đã ra công an phường đầu thú và chịu sự trừng trị của pháp luật. Chưa đầy 1 tháng sau, bà cũng qua đời do vết thương sau những bạo hành là quá nặng nề.

Tiến Vũ về sống cùng ông bà ngoại, được tiếp tục con đường học tập của mình và trở thành một bác sĩ tâm lý như bây giờ. Nhưng tâm hồn của cậu bé Tiến Vũ giờ đã chứa đầy sự hận thù, đặc biệt những người phụ nữ có đôi mắt nâu và nốt ruồi nơi mí mắt, những thứ mà hắn không thể quên khi chính những người phụ nữ này đã phá hoại gia đình mình.

Và qua điều tra, cảnh sát điều tra đã phát hiện ra, Mai Thảo cũng có những đặc điểm này trên cơ thể, và nạn nhân không chỉ có mỗi cô bé xấu số ấy mà còn gần chục nạn nhân ở mọi lứa tuổi. Tất cả nạn nhân ấy bị giết theo những cách khác nhau nhưng cùng chung một đặc điểm. Đó chính là có những đặc điểm hệt như tình nhân của ông Cao năm xưa.

Ngoài ra, trong căn biệt thự phía bên trong nhà mình, bác sĩ Cao còn đang 2-3 cô gái ở phía dưới căn hầm tối. Các cô gái này bị bỏ đói trong một thời gian dài, bị tra tấn dã man và đang có dấu hiệu của bệnh tâm lý.

Tội ác của bác sĩ Cao đã rành rành phía trước mặt hắn nhưng chính bản thân hắn vẫn không nghĩ rằng hắn đã gây tội ác, một tội ác thật sự kinh khủng.

“Chúng mày chẳng biết gì cả. Tao được ông trời cử xuống đây để tẩy trần thế giới này. Nhưng đứa đó đáng phải chết. Tao là đấng cứu thế, là đấng cứu thế đấy.”

Bác sĩ Cao nói như hét vào mặt đội trưởng Phan. Ánh mắt của hắn lúc này như chứa đựng hận thù, hắn hận cha mình, hận tình nhân của cha mình và hận cả thế giới này.

Sự trừng phạt của pháp luật không đủ để con “ma quỷ” đội lốt người kia cảm thấy hối hận cũng như làm yên lòng gia đình của các nạn nhân kia nhưng ít ra xã hội này, những con người biến chất về mặt tâm lý kia sẽ lấy đó mà làm gương để tự kiểm điểm lại bản thân.

Còn đối với Mai Thảo, đứng bên cạnh bác sĩ Cao trong phiên tòa, ánh mắt cô bé trở nên dịu dàng hơn hẳn vì hận thù lúc này cũng chẳng thế mang lại cho cô bé sự bình yên. Nhìn về phía Khánh Chi, cô bé nở một nụ cười, vẫy tay chào và dần tan biến vào hư không.

Nụ cười cũng đã nở trên bờ môi của Khánh Chi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng và không còn căng thẳng như khi vụ án đang diễn ra.

“Hôm nay trông cô có vẻ vui nhỉ? Vụ án đã kết thúc rồi, cô có dự tính gì về tương lai sắp tới không?”

Bước ra khỏi phòng xử án, Thiên Tuấn đã kéo Khánh Chi lại vào hỏi cô. Dường như trong mắt ngay lúc này, sự kiên trì, tinh thần lạc quan, luôn theo đuổi chính nghĩa của cô khiến anh cảm thấy dần có thiện cảm với cô gái này.

“Tôi sẽ xuống lại thành phố của mình để tìm lại kí ức đã mất của mình. Tôi đã ở lại nơi này quá lâu rồi. Cũng đã đến lúc rời khỏi đây để tìm lại chính mình.”

Nghe câu trả lời ấy của Khánh Chi khiến Thiên Tuấn có chút buồn vì thời gian được quen biết cô, bản thân anh cũng đã được sống với ước mơ của bản thân khi bước chân vào ngành cảnh sát - điều mà trước đây anh không có được.

“Vậy được. Hi vọng chúng ta sẽ có duyên gặp lại trong thời gian sắp tới. Mong rằng sẽ được hớp tác với cô thêm một lần nữa. Cô gái kì lạ.”

Tuy rằng không muốn nhưng Thiên Tuấn đành phải từ biệt Khánh Chi và Tuyết Vy vì dù sao họ cũng có cuộc sống riêng của mỗi người.

“Rất hân hạnh được làm quen với anh.”

Cái bắt tay từ biệt của những người bạn tuy vừa mới quen nhưng đã cùng trải qua sóng gió, thử thách. Khánh Chi trở về nơi thuộc về cô để tìm lại chính bản thân mình, tìm ra đáp án cho câu hỏi mình là ai? và mình đến từ đâu?

Từ biệt thành phố này, từ biệt những kỉ niệm nơi đây, chuyến xe đưa Khánh Chi rời xa thành phố này lăn bánh trên những cung đường đèo tuyệt đẹp mang theo đó là những bí mật về bản thân sẽ dần dần được cô khám phá.

Nhưng phía trước cô là biết bao nhiêu thứ đang đợi chờ cô, với khả năng kì lạ của mình, điều gì sẽ xảy đến tiếp theo với cô trong chặng đường tìm lại bản thân?

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.