Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 2093 chữ

Ting, ting

Tiếng chuông điện thoại khiến Khánh Chi tỉnh giấc. Cô dụi mắt nhìn vào màn hình, bây giờ mới chỉ qua 4h sáng.

“Tôi đã có manh mối về thông tin của Mai Thảo rồi. Cô có thể sắp xếp thời gian để đến đây hay không?” - Dòng tin nhắn đến từ Thiên Tuấn khiến cô tỉnh giấc.

“Tôi sẽ đến ngay đây.” - Chi nhanh chóng trả lời Thiên Tuấn rồi lập tức xuống giường.

Trời Đà Lạt sương lạnh đang xuống, phảng phất những cơn mưa rào nhẹ. Khánh Chi được Tuyết Vy đèo trên con Vision đời cũ, đến nơi mà cô đã hẹn với Thiên Tuấn từ trước. Phía bên trong con hẻm nhỏ nằm bên cạnh chợ Đà Lạt, ánh đèn từ căn phòng nhỏ - căn phòng duy nhất còn sáng của cả một khu phố, hai cô gái chầm chậm dắt chiếc xe cồng kềnh dọc theo con hẻm.

Cảm giác rợn người là thứ mà hai cô cảm nhận được vì đây là lần đầu tiên cả hai cô “được” trải nghiệm Đà Lạt không một bóng đèn, không một bóng người, xung quanh toàn là một màu đen cùng với đó là cái se se lạnh.

Thiên Tuấn đứng phía trước căn phòng nhỏ đó, ga-lăng dắt chiếc xe nặng trịch ấy vào trong. Phía bên trong căn phòng là một chồng hồ sơ “xả” đầy ở trên nền nhà. Tuy bề bộn là vậy nhưng những chỗ khác trong căn phòng lại gọn gàng đến kì lạ.

“Mời hai cô ngồi, tôi sẽ đi pha một tách trà nóng cho hai cô giữ ấm cơ thể” - Thiên Tuấn lấy ra hai cái nệm, đặt xuống nền nhà và không quên chuẩn bị hai chiếc chăn dày để Khánh Chi và Tuyết Vy giữ ấm cơ thể.

Tách trà Atiso được Thiên Tuấn cẩn thận chuẩn bị, nóng hổi, khói nghi ngút. Hai cô gái vừa trải qua một quãng đường với cái thời tiết se se lạnh cảm thấy “hài lòng” với tách trà ấy của Tuấn.

“Anh bảo là có manh mối gì của Mai Thảo đúng không?”

Chi nhâm nhi tách trà, mắt hướng về đống hồ sơ đang xếp ngổn ngang kia, liền hạ ly trả xuống và hỏi Tuấn.

“Đúng rồi. Tôi tìm được hồ sơ mất tích của cô bé này. Người báo án là mẹ của cô bé. Tuy nhiên, báo án chưa được bao lâu thì cô bé đã qua đời nên bộ hồ sơ này cũng lưu kho.” - Tuấn lấy ra trong đống tài liệu một tờ sơ yếu lý lịch của Mai Thảo cùng với đó là những thông tin mà công an thu thập được khi điều tra về sự mất tích của Thảo.

“Cô bé này sống khá khép kín, cũng chẳng bao nhiêu người bạn trong quãng thời gian cấp 3. Nơi duy nhất cô bé có thể tới đó chính là lớp học đàn cách nhà không xa. Và nơi cô bé mất tích cũng là quãng đường từ lớp học đàn về tới nhà.” - Tuấn đưa ra thêm một số thứ mà anh tự mình thu thập được.

Từng trang hồ sơ được Chi xem đi xem lại một cách kĩ càng, gần như không bỏ sót bất kì một chi tiết nào. Và rồi cô phát hiện ra một chi tiết khá bất ngờ.

“Thiên Tuấn, anh xem chi tiết này đi. Dường như đã có sự thay đổi của cô bé trong khoảng thời gian gần đây.”

Nhìn theo hướng ngón tay của Chi, Tuấn đọc từng chữ từng chữ một nhưng ánh mắt lại hiện lện sự ngơ ngác vì không biết Chi đang muốn nói cho anh biết đi điều gì.

“Anh không nhìn thấy điều gì à? Cả năm Mai Thảo chỉ đi khám tâm lý có hai lần nhưng trong vòng một tuần trước khi cô bé mất tích thì lại đi khám đến 3 lần. Liệu rằng đây có phải manh mối về sự mất tích của cô bé hay không?” - Chi giải thích tường tận về suy nghĩ của mình cho Tuấn.

Lúc này, Tuấn mới hiểu ra điều mà Chi muốn ám chỉ tới. Và ngay lúc đó anh cũng đã nhận ra một vấn đề đó chính là đường từ lớp học đàn của Mai đến nhà sẽ đi ngang qua nơi mà cô bé khám tâm lý.

Chi cũng đồng ý với Tuấn rằng đây rất có thể là nơi mà cô bé đã mất tích sau đó thi thể được tìm thấy là ở bệnh viện nơi Chi điều trị.

Nhưng ngay lúc này, một suy nghĩ trong đầu Tuấn nảy ra khiến anh không thể giải thích được.

“Cô gái ngồi đối diện mình là ai. Tại sao cô gái ấy lại muốn lật lại vụ án của một cô bé mà cách đây không lâu đã được cảnh sát xác định là nhảy lầu tự tử. Liệu cô gái này có dính dáng gì đến Mai Thảo hay không?”

Những câu hỏi ấy khiến Tuấn không thể tập trung hoàn toàn vào những manh mối, bí ẩn về cái chết của Mai Thảo. Anh quyết định sẽ hỏi Chi về lí do mà cô khẳng định rằng Mai Thảo chết là do có người sát hại chứ không phải tự tử như trên kết quả khám nghiệm hiện trường của cảnh sát.

“Cô gì ơi? Tại sao cô lại khẳng định cô bé ấy qua đời là do có kẻ sát hại chứ không phải là tự sát?”

Câu hỏi bất ngờ ấy khiến cho Chi hoang mang, ngay cả chính người bạn của cô - Tuyết Vy cũng thắc mắc về điều đó.

“Mai Thảo đã nói cho tôi biết điều đó.” - Chi vừa cười vừa nói, nửa thật nửa đùa.

“Cô cứ đùa. Làm sao mà một người chết có thể nói điều đó với cô được. Cô đang giấu tôi điều gì đó đúng không.” - Ánh mắt nghi ngờ của Tuấn lập tức hướng về phía Chi với câu trả lời hết sức vô lý ấy.

“Anh tin hay không thì tùy. Trước mắt hãy điều tra rõ vụ án này cái đã. Có dịp tôi sẽ giải thích cho 2 người.” - Chi gạt phăng ánh mắt nghi ngờ ấy của Tuấn, tay vội cầm lên bộ hồ sơ rồi tiếp tục xem.

“Được, tôi tạm tin cô lần này. Nếu như việc điều tra không ra được kết quả gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” - Tuấn gằng giọng.

Xem được một lúc thì trời cũng đã sáng. Những ánh nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ. Chi vẫn miệt mài dán mắt vào đống hồ sơ phía trước mặt mà không để ý rằng Tuần và Vy đều đã thiếp đi từ lúc nào.

“Mai Thảo nè. Nếu như vụ án của em có thể được phơi bày sự thật, em nhất định phải cảm ơn và phù hộ cho hai người này đó nha.”

Chi lặng lẽ đắp chăn cho Tuấn và Vy còn bản thân mình thì đi ra phía trước ban công để hít thở bầu không khí trong lành đầu ngày của thành phố này. Nhưng ẩn sâu bên trong sự thoải mái đó là những đắn đo, những suy tư về cái chết bí ẩn của Thảo. Và dù sao đi nữa thì vụ án cũng đã có manh mối, chỉ cẩn kiên trì thì sớm muộn gì chân tướng cũng sẽ được đưa ra ánh sáng.

Tuấn sẽ đến nhà của Mai Thảo - nơi mà anh sẽ được những manh mối thiết thực nhất về cô bé đầy bí ấn này cùng với Tuyết Vy. Riêng Chi, cô sẽ tiếp cận nơi mà Thảo điều trị để thu thập thêm nhiều manh mối hơn về vụ án này.

Bên trong căn nhà 2 tầng màu xanh nhạt - nơi mà Mai Thảo sinh sống trong từng ấy năm, không khí vẫn chưa hết tang thương sau cái chết bất ngờ của Thảo. Mẹ ruột của Thảo - dì Phúc, hàng ngày vẫn cặm cụi với gánh sữa đậu nành của mình. Dì là một người nhân hậu, hiền lành, giỏi giang. Dì kết hôn với ba của Thảo khi cả hai đã qua 30 tuổi. Hai người có với nhau 2 người con gái, Mai Thảo và Mai Trang - chị cả của Thảo.

Nói về Mai Trang, sinh trước Thảo 2 năm nhưng nói về ngoại hình hay chiều cao thì giống Thảo như khuôn đúc. Nếu không để ý kĩ thì không ít người sẽ lầm tưởng Thỏa và Trang còn là hai chị em sinh đôi nữa.

Ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt, bên cạnh di ảnh của Thảo và ba Thảo, dì Phúc nghẹn ngào kể về Thảo. Tuấn và Vy lắng nghe một cách chăm chú những câu chuyện xung quanh cuộc đời của em. “Khó khăn” là điều mà hai người có thể nhận ra đăng sau những giọt nước mắt ấy.

“Vậy dì phát hiện ra Thảo có bệnh tâm lý là khi nào?” - Tuấn hỏi.

“Con bé Thảo ấy, lúc nào cũng im im, có chuyện gì cũng giống kín trong lòng. Sau cái chết của ba nó, tình hình càng nghiêm trọng hơn nên cô giáo ở trường của nó mới đề nghị dì đưa nó đi khám ở bệnh viện gần nhà.” - Dì Phúc lau giọt nước mắt đang lăn trên má, kể cho Tuấn nghe về bệnh tình của Thảo.

“Dì và Thảo có đến đó thường xuyên không. Con thấy gần đây mọi người hay tới khám ở bệnh viện đó.” - Tuấn thắc mắc.

“Bác sĩ điều trì bảo dì như thế. Ông ấy bảo tình trạng của Thảo có vẻ không được khả quan nên dì với Thảo mới thường xuyên lui tới. Nhưng kể ra, dì cũng thấy hơi lạ.” - dì Phúc dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn nên đã nói với Tuấn.

“Chuyện gì kì lạ vậy dì?”

“Tình trạng của con bé Thảo không đúng như lời bác sĩ này nói. Chính bản thân con bé Trang cũng thấy điều đó. Dường như ông ta muốn làm như vậy vì để muốn dì dẫn Thảo tới nơi đó.” - dì Phúc ngập ngừng, cố gắng nhớ lại những chi tiết về sự kì là mà dì đã nhắc tới trước đó.

“Có thật vậy không dì?” - Tuấn bất ngờ trước chi tiết dì Phúc kể.

Dì Phúc lẳng lặng lấy ra từ trong chiếc tủ đựng đồ y tế tờ giấy ghi rõ bệnh án của Thảo trong suốt thời gian điều trị tại đây. Dì cũng kể rành mạch tường tận những chi tiết mà dì cảm thấy không đúng so với lại thực tế về bệnh tình của Thảo.

Tuấn dường như đã cảm thấy được điều gì đó từ những lời dì Phúc kể. Từ một cô bé dù mang trong người bệnh tâm lí nhưng tình hình đang tiến triển rất tích cực lại có thể trở thành tiêu cực thông qua bệnh án của bác sĩ.

Tuấn cũng lập tức hướng sự nghi vấn của mình về vị bác sĩ kia và hi vọng từ phía của Chi sẽ thu thập được gì đó.

Qủa đúng là như vậy, song song với Tuấn, Chi cũng đã thu thập được một số thông tin về vị bác sĩ đã điều trị cho Thảo. Ông ta tên Cao Tiến Vũ - bác sĩ Cao, một vị giáo sư, trưởng khoa thần kinh của bệnh viện này. Mặc dù còn khá trẻ nhưng đã có thâm niên làm việc tại bệnh viện này đã từ lâu.

Nhưng điều kì lạ là từ sau thời điểm vụ án của Mai Thảo thì vị bác sĩ Cao này đã không còn tới làm việc ở bệnh viện nữa. Điều tra thêm thì Chi được biết, vị này đã xin nghỉ phép và về căn nhà ở ngoại ô Đà Lạt để nghỉ ngơi một thời gian.

Sau khi về cùng tổng hợp manh mối mà cả hai đã thu thập được thì dường như nghi phạm lớn nhất là bác sĩ Cao vì xung quanh hắn là quá nhiều nghi vấn liên quan đến cái chết của Mai Thảo.

Vậy rốt cuộc, gã bác sĩ họ Cao đó đang che giấu điều gì? Với Chi, cô sẽ đưa vụ án này ra ánh sáng như thế nào?

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.