Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Tiểu thuyết gốc · 2125 chữ

Trời dần tối, khi mà Tuyết Vy đã trở về đất liền để kể lại với những gì mình đã nghe thấy được cho cô Hồng cũng như người bạn cảnh sát kia của bà. Một đoạn video quay lại cũng được Tuyết Vy đưa ra, đây cũng được xem là bằng chứng xác đáng nhất cho tội ác của tên Minh.

Vị cảnh sát ấy tập trung lượng cảnh sát đang trực chốt ở tại trụ sở, nhanh chóng tiến tới đảo Dừa vì càng chậm trễ chừng nào, tính mạng của Khánh Chi và Thiên Tuấn càng nguy hiểm chừng nấy.

Và cũng trong thời điểm ấy, từng bước chân của Minh và đồng bọn đều được Khánh Chi và Thiên Tuấn theo sát từng chút từng chút một.

“Ai đấy?” - Ông Quang nghe tiếng sột soạt ở phía ngoái nên chông đèn ra xem

“Tụi con bị trễ tàu về đất liền nên đành phải ở đây một đêm. Tụi con làm phiền giấc ngủ của ông đúng không?”

Tên Minh tuy giật mình vì sự có mặt của ông Quang nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh mà bịa ra một lí do nhằm qua mặt ông Quang.

“Thế tại sao chúng mày lại ở đây, sao không vào bên trong mà ngủ đi, ra đây làm gì?”

“Tụi con đi bắt cá nướng lên để nhậu, trời lạnh quá ông Quang à.”

“Tụi mày thiệt tình, trời tối rồi còn bày vẽ. Nhanh nhanh đi rồi vào ngủ. Gió thổi ù ù như vậy dễ trúng gió lắm đấy.”

Nói xong, ông Quang tắt đèn pin, quay vào bên trong trạm chốt, tiếp tục nhâm nhi ly trà đang pha dở dang. Còn tên Minh, thở phào nhẹ nhõm. tiếp tục tiến về phía bến tàu.

3 tên nhẹ nhàng bước lên tàu, lén lút nâng nâng hạ hạ một cái gì đó, mà từ xa Khánh Chi không thể nhìn rõ được. Khánh Chi và Thiên Tuấn cũng rón rén tiến lại gần chiếc thuyền, nơi cả ba tên đang hì hục mò mẩm một thứ gì đó.

“Là ai?”

Khánh Chi vì tiến gần sát đến chiếc thuyền nên vô tình giậm phải miếng gỗ khô phía trước tàu, và chính điều này đã gây ra tiếng động khiến tên Minh chú ý. Hắn tiến đến gần mũi thuyền, rọi đèn xuống phía dưới để chắc rằng không có ai ở gần con tàu của bọn họ.

“Anh Minh à, huynh nghe nhầm đó, giờ này thì làm gì còn ai ở đây.”

Tên Minh rọi đèn một hồi cũng không phát hiện ra điều gì nên cũng quay vào bên trong. Thật ra trước đó, Khi Khánh Chi vừa giẫm phỉa miếng gỗ ấy thì Thiên Tuấn đã nhanh chân đưa cô nấp vào chiếc tàu bên cạnh nên may mắn thoát được sự phát hiện của tên Minh.

Và sau gần 30 phút cặm cụi, cả ba tên cuối cùng cũng đưa từ phía dưới con tàu lên một vật gì đó được bọc trong một tấm chăn màu trắng. Cả ba tên hì hục mãi mới có thể mang được vật đó đặt lên con tàu.

“Thiên Tuấn, anh nghĩ xem vật đó là gì? Trông có vẻ rất nặng đó.” - Khánh Chi thì thầm vào tai của Thiên Tuấn.

“Cô còn không nghĩ ra hay sao? Đó chắc chắn là xác của một ai đó. Cô thử xâu chuỗi lại tất cả xem sao?”

“Nhã Lam? Đó là xác của Nhã Lam.” - Khánh Chi ngạc nhiên.

“Rất có thể là vậy. Nếu như tôi đoán không nhầm thì bọn chúng muốn tiêu hủy cái xác đó. Không kịp nữa rồi.”

Ngay khi vừa đưa được vật thể ấy lên tới bờ và khi Thiên Tuấn còn chưa xuất hiện thì bỗng từ đâu, một cơn giông kéo đến, thổi về phía trước mặt cả ba người, cơn giông ấy như muốn níu chân cả ba tên, không để bọn chúng tiến bước thêm.

Cơn giông ấy mạnh tới mức thổi ngã tên Minh cùng đồng bọn ngã nhào, thứ đồ vật mà cả ba tên đang hì hục khiêng vác ấy cũng rơi xuống đất làm lộ ra xác của một cô gái.

“Anh Minh, anh có làm sao không?”

Tên Minh ngã nhào ra sau, vất vả lắm Bảo và Vũ mới đỡ được tên Minh dậy. Trông thấy cái xác kia rơi ra khỏi chăn, bọn chúng cuống cuồng như gà mắc tóc, ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh cái xác.

“Các ngươi dừng tay!!!”

Từ phía bên sau, Thiên Tuấn lên tiếng hét lớn, tiếng hét ấy làm cho ông Quang và thằng Thiên đang ở trong chốt trực giật mình và chạy ra ngoài.

Trước mắt ông Quang, một bên là ba người đồng nghiệp của mình với vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía của một trai một gái lạ mặt. Bên cạnh họ còn một cô gái đang nằm bất động.

“Nè! Các người là ai? Tại sao lại có mặt ở đây?” - ông Quang hét lớn, vừa chông đèn vừa tiến về phía đám người Thiên Tuấn và Khánh Chi.

“Các ngươi là ai?” - Tên Minh hét lớn.

“Bọn ta là bạn của Nhã Lam. Cô ấy mất tích hơn cả tuần nay, thật không ngờ lại bị các ngươi sát hại. Tại sao các ngươi lại ác độc như vậy.”

“Các ngươi nói gì, ta không hiểu. Nhưng các ngươi ở đây có mục đích gì?”

Tên Minh giở giọng côn đồ, cố tính đánh lạc hướng để Bảo và Vũ nhanh chóng thu dọn cái xác của Nhã Lam, ném xuống biển.

“Các ngươi đừng ở đó mà chối tội. Trong tay ta đang có bằng chứng chứng minh tội trạng của các ngươi. Cảnh sát cũng đang trên đường tới đây. Không mau thừa nhận tội ác của mình.”

Thiên Tuấn nói chưa được bao nhiêu câu, tên Minh đã thủ sẵn con dao bấm bên trong người để đề phòng bất trắc, lao tới Thiên Tuấn. Hắn ném một nắm cát vào mặt Thiên Tuấn khiến anh mất tập trung, liền lúc đó một nhát đâm về phía Thiên Tuấn, vết thương ấy gâm ngay bả vai của anh, máu tuôn ra ướt hết chiếc áo của anh.

“Thiên Tuấn!!!”

Thiên Tuấn dùng chân đạp tên Minh ra sau. Nhưng cũng chính vì vậy khiến vết thương chảy máu càng nhiều hơn. Thiên Tuấn ngã xuống đất, tay chân anh không còn chút sức lực nào. Còn về tên Minh, sau cú đạp ấy của Thiên Tuấn, mặc dù khá đau nhưng cũng nhanh chóng ngồi dậy, tiến về phía Thiên Tuấn đang nằm đó.

Một chân thì đạp Khánh Chi sang một bên, một chân thì liên tiếp đạp lên người Thiên Tuấn. Vì người làm việc nặng thường xuyên nên từng cú đạp của tên Minh, cú nào cú nấy đều như trời giáng lên người Thiên Tuấn.

Và ngay lúc này, một cơn gió lớn lại nổi lên, thổi bay cát bụi về phía tên Minh, khiến hắn choáng váng, ngã nhào ra sau.

“Ngươi….”

Từ phía xa, Khánh Chi đứng dậy, ánh mắt cô chuyển sang màu đỏ, tóc xõa ra, tung bay trong gió. Dường như đây không phải là Khánh Chi mà thay vào đó đã có thứ gì đó nhập vào Khánh Chi.

Giọng nói của Khánh Chi lúc này lúc trầm lúc bổng, lúc thì bình thường lúc thì lại có âm vang, giọng nói ấy gây ám ảnh đến mức tên Minh lộ rõ nét hoảng sợ.

“Ngươi…ngươi là ai?” - tên Minh ấp úng, tay chân hắn bủn rủn, ngồi còn không nổi, chứ chưa nói gì đến việc đứng lên.

“Ta là ai? Ngươi không nhận ra ta hay sao?” - Khánh Chi “lướt” tới gần tên Minh, chân không chạm đất, cô lướt nhanh như một cơn gió, chẳng mấy chốc đã tiến đến trước mặt tên Minh đang lộ rõ sự sợ hãi trên nét mặt.

“Mới đó mà ngươi đã quên ta rồi sao. Người mà ngươi đã ra tay hãm hại, người mà cái xác vẫn còn nằm ở kia. Mới đó mà ngươi đã quên rồi hay sao.”

“Không thể nào, không thể nào. Ngươi đã chết rồi, không phải là ngươi.” - Tên Minh nhắc đi nhắc lại những câu như vậy với giọng nói run rẩy vì sợ hãi

“Ngươi không nhớ. Để ta nhắc lại cho ngươi nhớ. Ngươi tuy đã có vợ có con, gia đình hạnh phúc nhưng ngươi vẫn tán tỉnh ta, suốt ngày ngươi buông lời gạ gẫm ta, mặc dù ta không thích nhưng ngươi vẫn ngoan cố.” - Khánh Chi càng nói, nét mặt của tên Minh càng lộ rõ sự sợ hãi

“Đừng, cô đừng tiến tới lại gần đây. Tôi không biết gì hết.”

“Đêm hôm đó, ngươi lừa ta tăng ca nên phải về trễ. Ngươi chặn đường, giở trò đồi bại với ta. Chưa hết, ngươi giở trò với ta đã đành ngươi còn nhẫn tâm ra tay với ta.”

Khánh Chi gào lên, giọng khàn đặc, đầy đau khổ. Dường như mọi uất ức tích tụ từ trước đó tuôn trào ra không ngừng. Sự đau khổ của Nhã Lam đang bên trong cơ thể của Khánh Chi hiện rõ lên trên khuôn mặt đầy máu.

“Ngươi giết ta, giấu xác ta ở cái nơi lạnh lẽ đấy, ngươi khiến ta có nhà mà không thể về. Ngày hôm nay ta sẽ khiến ngươi có nhà mà không thể về.”

Nhã Lam lao tới, hai bàn tay cô bóp vào cổ của tên Minh - lúc này đang lải nhải “Tôi không biết, cô đừng qua đây.”

Nhã Lam dùng hết sức bình sinh của mình, mạnh tay bóp cổ tên Minh khiến hắn ngạt thở. Nhưng cũng chính lúc này, một giọng nói vang lên bên tay của cô.

“Nhã Lam. Tôi biết là cô, cô mau dừng tay đi.” - Thiên Tuấn dùng chút sức lực còn lại ngồi dậy, thuyết phục Nhã Lam.

“Ngươi là ai? Tại sao lại giúp bọn chúng. Ngươi cũng muốn hãm hại ta đúng không?”

Nhã Lam lúc nãy gần như mất đi sự bình tĩnh, những ai ngăn cản cô lúc này đều là kẻ thù của cô. Cô quay ngoắt người lại, nhìn về phía Thiên Tuấn và chỉ trong một cái chớp mặt, gương mặt đầy những vệt máu và sự hận thù ấy xuất hiện lù lù trước mắt Thiên Tuấn.

“Ngươi muốn gì?” - Nhã Lam thét vào mặt Thiên Tuấn.

Thiên Tuấn lấy từ trong túi áo của mình tấm hình của cô chụp cùng với cô Hồng khi còn sống, ra dấu hiệu rằng mình muốn nói chuyện cùng cô.

“Tôi là bạn của Khánh Chi, người đang giúp cô về nhà. Cô Hồng cùng cảnh sát đang trên đường tới đây. Nếu như bây giờ cô giết hắn chẳng khác nào cô mang tội danh giết người gán lên đầu của người giúp đỡ cô vậy.”

Nhã Lam nghe những lời nói đó của Thiên Tuần liền chùn bước, tuy sự giận dữ ấy vẫn hiện hữu trên khuôn mặt của cô nhưng những vệt máu đã vơi đi dần, không còn chằng chịt như lúc trước nữa.

“Ta không tin, không tin những lời ngươi nói. Tất cả lũ đàn ông đều đáng chết như nhau cả.”

Đột nhiên, Nhã Lam nổi điên khi trông thấy tên Minh lôm côm bò dậy, nhặt lấy con dao tính đâm về phía thân xác của Khánh Chi. Cô hất tay, đẩy tên Minh ra xa, quay mặt về phía Thiên Tuấn. Ánh mắt Nhã Lam lúc này trông còn dữ tợn hơn trước rất nhiều. Thiên Tuấn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang hiện hữu trước mắt mình.

“Cô có muốn về nhà không? Nếu như cô giết tôi ngay lúc, cô sẽ không được về nhà, mãi mãi sẽ không được siêu thoát, toàn bộ những gì mà Khánh Chi giúp cô mấy ngày nay sẽ đổ xuống sông xuống biển. Nếu cô muốn giết tôi thì hãy ra tay đi.”

Thiên Tuấn đứng dậy, dang rộng cánh tay của mình, mắt nhắm lại, dường như lúc này tính mạng của anh, anh sẽ phó mặc cho ông trời. Nhưng sâu thẩm trong lòng anh, anh vẫn hi vọng những điều anh nói lúc nãy sẽ đánh thức Khánh Chi, chính cô sẽ thuyết phục Nhã Lam.

Nhưng đó có phải là cách tốt nhất với Thiên Tuấn lúc này hay không? Liệu chuyện sẽ xảy đến tiếp theo với Thiên Tuấn?

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None

Truyện Đôi Mắt tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.