Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Menfuisu

Phiên bản Dịch · 3162 chữ

Từ sau lần gặp hoàng phi, mấy tên canh giữ không còn nghe thấy tiếng la hét ầm ỹ, hay tiếng sợ hãi trong căn phòng nhốt hoàng đế Ai Cập kia nữa. Thay vào đó là sự im lặng đáng kinh ngạc, khiến bọn họ sợ hắn có chuyện bất trắc, nên thi thoảng lại ghé đầu vào xem hắn làm sao rồi. Những sợi xích trên tay cũng được nới lỏng để hắn có thể ngồi tựa lưng vào tường.

Menfuisu thẫn thờ. Lúc trước hắn quá sốc, câu chuyện giữa Carol và chị như một cây búa dộng thẳng vào đầu hắn. Hắn không kiềm chế được mình, hắn trở nên hoảng loạn và đắm mình giữa bể sâu tức giận, phẫn nộ. Hắn muốn phá tan nơi này, chạy ra khỏi đây thật nhanh, tìm đến chỗ gia đình Carol đang ở mà xới tung mồ mả của tổ tiên cô ta ra, rồi hành xử y như cách mà cô ta và bọn người ở phe cô ta đã làm với những lăng mộ Pharaoh của Ai Cập, đặc biệt là phụ vương và mẫu thân. Hắn cảm nhận sự hối hận như một miếng thạch vỡ tan tành trong lồng ngực hắn, để mỗi khi hắn thở, chúng lại cứa vào tim gan hắn, bắt hắn phải đau đớn, bi ai, dằn vặt. Và chỉ khi hắn gào thét, hắn đạp phá, hắn thấy bản thân được giải toả. Hắn cao cấu bản thân, hắn muốn đẩy tất cả những đớn đau ra khỏi tim mình thông qua những điều trên. Nhưng vết thương ngoài da có thể chữa lành, còn chúng là vết nhơ nhớp trong lòng hắn. Làm sao mà moi ra được đây? Bây giờ, hắn đã bình tĩnh lại, hắn muốn cuộn mình lại trong những suy tư về mớ hỗn độn do mình gây ra, hắn muốn dành thời gian ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện.

Ban đầu, Menfuisu trong sự cuồng nộ của mình, hắn đổ lỗi cho tất cả mọi người. Hắn đổ lỗi cho chị đã giấu giếm sự thật, hắn đổ lỗi cho Carol đã quá khéo léo để qua mặt hắn, hắn đổ lỗi cho Imphotep đã ủng hộ hắn cưới Carol...Hắn muốn trút hết cho người khác để chạy trốn cái nhìn tội lỗi của bản thân. Hắn y hệt con thú hoang đang liếm láp gặm nhấm vật gì đó cách ngon lành, mà không hề biết rằng chúng là thứ độc dược. Rốt cuộc, hắn vẫn không thoát khỏi điều khẳng định chính hắn là người sai trong toàn bộ chuyện này. Nếu hắn không bị những thứ mới lạ cám dỗ, hắn không chủ động thay thế Carol vào vị trí của chị, thì mọi chuyện chắc chắn không đến được ngày hôm nay.

Nhưng kì thực, hắn bị Carol thu hút quá nhiều. Mẫu thân ra đi sớm, để lại cho hắn cái sẹo không bao giờ phai mờ. Phụ vương cũng tiếp bước, để lại cho hắn một giang sơn quá rộng lớn, làm cho một cậu nhóc mười sáu tuổi như hắn bỡ ngỡ và nao núng. Dù cho ngoài mắt hắn tỏ vẻ bình thản, nhưng trong tim hắn có một nỗi sợ rất lớn, hắn sợ không được tôn kính như phụ vương, hắn sợ mình không được người dân thừa nhận, hắn sợ mình không cai quản được Ai Cập, hắn sợ mình chẳng chăm lo được cho đời sống của nhà nhà. Hắn muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, hắn cũng là một vị vua anh minh thần dũng như tiên đế. Hắn ra sức tỏ rõ uy quyền cùng bản lĩnh, dần dần hắn trở nên kiêu ngạo, hắn ghét những lời lẽ của chị khuyên răn hắn, hắn ghét cái cách mà Imphotep và các quan lại ý kiến phản bác hắn, hắn không muốn bị so sánh với phụ vương, chỉ tưởng tượng trong đầu cái cảnh ngày nào cũng có kẻ đàm tiếu nói hắn không bằng tiên đế, hắn cũng sợ đến phát sốt. Hắn tự vực bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn để trấn áp tất cả. Carol đến đem lại cho hắn kho kiến thức vô tận, góp thêm vào niềm tin bản thân và sự vững chắc cho Ai Cập của hắn.

Menfuisu nhận ra hắn đã sai, tình cảm dành cho Carol không hề lớn lao như hắn vẫn hằng ảo tưởng. Khi mà hắn ý thức được mình cần chị biết dường nào ... thì ... đã trễ mất rồi !

Menfuisu trách móc Asisu, sao chị không giết cô ta ngay lập tức cho rồi, mà lại kéo cô ta đến đây, để hắn bước chân nhầm con đường như thế này. Hắn chìm đắm trong tối tăm. Ngày xưa, chị muốn giữ hắn lại, đem đến cho hắn ánh sáng rực rỡ thì hắn lại xua tay. Hiện tại, hắn níu kéo chị, níu kéo chút ánh sáng le lói thì chị lại gạt tay hắn mà bước đi.

Hắn lên ngôi đã hai năm, cũng dần dần hiểu ra mọi chuyện. Hắn cảm thấy bơ vơ và lạc lõng, khi không còn nghe được những tiếng trách hờn bảo ban của những người mà hắn yêu thương. Dù cho Imphotep hay quần thần khuyên can hắn thật lòng đi nữa, vẫn không làm hắn thấy ấm lòng bằng sự quan tâm của người thân. Sao đến bây giờ hắn mới nhận ra? Hắn đã đẩy người thân của mình đi bao xa rồi?

Menfuisu đã hiểu hận một người là như thế nào. Chỉ là hắn hận một cô gái không dành nhiều tình cảm, mà đã như treo quả tạ trong tim, rất mệt mỏi, quả tim cũng rỉ máu vì sức nặng của quả tạ đó thôi. Vậy chị thì sao? Chị chắc chắn đã hận hắn rất lâu, lại là hận người mình yêu thương, vậy chị làm cách nào mà chịu đựng được điều khủng khiếp như vậy? Chị vì hắn, nên mới hận hắn, hắn lại tiếp tục trách mình.

Hắn nên bám víu vào cái gì để đi tiếp con đường hắn đã chọn đây? Hắn muốn sửa sai, nhưng bằng cách nào đây? Nếu phụ vương là hắn, phụ vương sẽ làm sao...

-----------------

Bên phía Ruka thấy hoàng tử Izumin chỉ đi vào mà không đi ra, hắn liền biết hoàng tử có chuyện, chắc chắn chỉ bị bắt rồi bị giam cầm đâu đó nội trong hoàng cung. Hắn cũng các thủ hạ khác theo hoàng tử mật báo về Hitaito. Hoàng đế Hitaito rất giận dữ, ra mặt đòi người, nhưng Ragashu chỉ trả lời không biết, và tất cả mọi người đều đứng ra chứng minh đã tận mắt thấy hoàng tử Izumin ra khỏi hoàng cung và nghỉ ngơi trong điện sứ thần, không hề bước ra khỏi đó. Dĩ nhiên Ruka không thể đứng lên chỉ điểm, vậy chẳng khác nào tự tố cáo mình đã đi đột nhập nhà người ta. Hoàng đế Hitaito bèn lấy lí do nghi ngờ điện sứ thần có cơ quan mật để có người lẻn vào được bắt hoàng tử, thế nhưng Ragashu cho chính các quan bên Hitaito đi kiểm tra, thật không có mật đạo, cũng không có dấu tích đánh nhau. Vậy nên họ đuối lí, và nằm im chờ đợi thời cơ có thể xuất binh tấn công Babylon.

Hoàng hậu sốt ruột cùng lo lắng hành đến phát bệnh nằm trên giường, nhân có dịp thuận lợi hiếm xảy ra như vậy, mẹ con Jidan lại bàn nhau tính kế chiếm quyền cai quản hậu cung trước, như vậy có thêm thế lực giúp Jidan giành ngôi. Hai người bèn thưa với hoàng đế xin giúp đỡ hoàng hậu sắp xếp hậu cung trong lúc này, và họ được chấp thuận.

-------------

Hai bên Ai Cập và Babylon đã trao đổi thương lượng qua thư từ, trước khi họ quyết định gặp nhau trực tiếp tại một nơi nào đó để kí vào hiệp định trên đất nung đã được đôi bên đồng thuận. Nebanon yêu cầu phải nhìn thấy người, để chắc rằng hắn không bị gạt như lần Menfuisu bị ở Assyria. Vậy là Ragashu bí mật, chuyển chỉ một mình Menfuisu ra khỏi chỗ nhốt, đem hắn đến trói cứng vào một cây cột trên tường thành, cho Nebanon và quan thần Ai Cập nhìn vào, vừa để họ tin, vừa làm họ nhụt chí, lại như nhạo báng chúng.

Tất nhiên, Ragashu cho người canh giữ rất cẩn mật, đích thân Ormi giám sát. Nhưng thực ra hắn không sợ bên Ai Cập cho người đến cướp đi, vì tên Nebanon kia chắc chắn muốn Menfuisu chết đi, không lí gì lại liều mạng cứu, mà cho dù một vài tướng Ai Cập tự mình đi cứu, Nebanon sẽ ngầm phá hoại. Các tướng tài như Minuê đều đi theo Menfuisu lúc trước để giải cứu cô gái sông Nile, và họ cũng đang bị bắt tại Babylon tương tự như hoàng đế của họ, phía Ai Cập chỉ còn lại vài ba vị khá kém cỏi. Trường hợp xấu nhất là Nebanon cho giả cứu, sau đó trên đường tháo chạy vờ bị Babylon giết. Ragashu chỉ cho người canh vì trường hợp trên và cũng do những nước khác đang nhăm nhe nữa.

Asisu có thỏ thẻ với Ragashu vài điều về thứ chuộc hoàng đế cùng hoàng phi Ai Cập, hắn cũng rất đồng ý. Hắn và Nebanon trao đổi thư riêng với nhau, hắn đề nghị đổi lấy Hạ Ai Cập để đưa hoàng đế Menfuisu cùng lệnh bà Carol về lại đất nước của mình, sau đó Babylon rút khỏi cuộc chiến, đảm bảo không liên kết với các nước khác tấn công Ai Cập, còn giảm thuế cho thương nhân ở Thượng xuống Hạ buôn bán. Dù gì ở Hạ Ai Cập có Nakuto, sẽ không dễ mà quy phục Nebanon, mà kẻ địch đánh vào, Hạ Ai Cập đảm bảo sẽ thất thủ đầu tiên, không chỉ thế, điều này còn đem lại tiếng xấu cho Menfuisu. Không lí gì mà Nebanon lại không đồng ý. Có chút trục trặc khi Imphotep phản đối, đòi thương lượng lại, nhưng việc Carol là con gái thần linh tác động đến người dân vô cùng mạnh mẽ, khiến họ bất chấp ủng hộ Nebanon. Rốt cuộc Imphotep bị các quan lại cô lập.

Thoả thuận đã xong, buổi kí kết được diễn ra nhanh chóng tại một nơi bên ngoài lãnh thổ Babylon và Ai Cập. Cả Ragashu và Nebanon đều chẳng muốn dây dưa mãi việc này. Cả đôi bên đều mang theo cả ngàn binh lính, luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, rất cẩn trọng và dè chừng, sợ có một bên sẽ trở mặt.

_Chào hoàng đế Ragashu. Tôi là hoàng thân Nebanon, đại diện cho Ai Cập

_Rất hân hạnh được gặp. Chúng ta nhanh lên đi thôi, vì đâu ai muốn ở đây, phải không?

Lần này, Asisu không ra mặt, nàng vẫn đi theo, nhưng nấp sau tấm che, chỉ để Ragashu ứng phó. Nàng biết, chắc chắn mọi người đều ghét nàng lắm, vì nàng đã phản bội lại Ai Cập, bán đứng cả hoàng đế. Nhưng nàng đã tự hứa sẽ cho họ thấy nàng ác độc như thế nào, họ đang dần cảm nhận được sự báo thù của nàng, nàng chẳng còn quan tâm bọn họ nghĩ gì nữa. Đúng vậy, nàng là rắn độc...

Trước khi đặt ấn tín, một lượng quân Babylon được sắp xếp từ trước, đã ngầm đến Ai Cập, kết hợp với Nakuto phân bố khắp nơi, phòng trường hợp bên Ai Cập nuốt lời. Khi kí kết hoàn tất, quyền cai trị của Babylon được thừa nhận trên Hạ Ai Cập, Menfuisu và Carol còn đang ngấm thuốc mê, cũng được trả về ngay tức khắc. Imphotep nhào đến mà ôm lấy và sai người chăm sóc họ, trong sự hờ hững thấy rõ của Nebanon và gương mặt trào phúng vui nhộn của Ragashu.

Sự việc kí kết trên xong xuôi chỉ trong vòng có buổi sáng, sau đó lập tức về nước bất kể cái nắng giữa trưa nóng bức đến rợn người.

--------------

Buổi chiều buồn bã...Không hiểu sao hôm nay bầu trời lại âm u đến vậy, gió thổi khá lớn quyện theo những cánh hoa tươi đầy màu sắc, cũng như đất cát mù mịt. Asisu lặng lẽ nhìn, lòng nàng cũng buồn man mác y chang như cảnh tượng này. Mỗi khi gió đến và đi, đều mang đi theo một ít nỗi nhớ của nàng về phụ vương và mẫu hậu, nỗi nhớ về quê hương. Ari thấy bên ngoài khá lạnh, mang áo khoác đến cho nàng, buột miệng hỏi :

_Nữ hoàng, người có điều phiền muộn sao? Là chuyện sáng nay, hay người lại đang nghĩ về hoàng đế Menfuisu?

_Ari, ngươi nhìn xem. Ta nói tình yêu cũng giống như gió, chúng ta không thể nhìn thấy chỉ có thể cảm nhận. Nếu đứng ở vị trí chúng ta đây, rõ ràng không có gió, nhưng tại sao chúng ta lại biết được ở đằng kia có nó. Chẳng phải do bụi cát và cánh hoa cuộn theo từng đợt lưu chuyển của gió, nên chúng ta biết nó tồn tại, còn thấy rõ được hình thái của nó. Nếu cánh hoa bị xô mạnh, cát thổi càng nhiều, chứng tỏ gió càng lớn. Tình yêu cũng vậy, chỉ được biểu lộ và diễn tả bằng hành động, nếu yêu nhiều thì hy sinh nhiều. Ngươi nói đi Ari, những hành động trước đây của ta, có chứng minh được tình cảm của ta không? Ta đã yêu Menfuisu nhiều hay ít...

_Lệnh bà, người đã yêu rất thật lòng, người đã yêu rất nhiều, nên hận cũng rất sâu...Thần chỉ muốn nói với lệnh bà...

_Ngươi cứ nói. ta không trách

_Có đôi khi tình yêu khiến ta hạnh phúc, có đôi khi nó khiến ta đau khổ. Nhưng không một ai có thể tồn tại nếu không có tình yêu. Cũng giống như sông Nile, mang lại sự trù phú cho Ai Cập, có đôi lúc nước dâng cao gây ngập, hay nước rút gây khó khăn cho việc chăm sóc hoa màu. Nhưng người dân Ai Cập không thể sống thiếu sông Nile. Hay như một chén thuốc, có lúc trong thuốc có thảo dược ngọt, rất dễ uống, nhưng có khi lại đắng thấu trời, nhưng con người vẫn cần đến nó. Thần tin rằng, lệnh bà sẽ sớm được hạnh phúc, vì Người đã nếm trải rất nhiều đau khổ.

Asisu nghe trọn vẹn từng câu chữ, nhưng không đáp trả, khiến Ari có chút lo lắng, bất giác rụt vai, cúi thấp người, lùi lại sau vài bước.

Mưa ! Mưa rồi ... Asisu di chuyển mắt theo từng giọt mưa rớt xuống. Nàng di chuyển ra ngoài một ít để cơ thể được chúng chạm vào. Từng hạt, từng hạt trượt trên tim nàng, như từng cây dao dâm vào, mạnh mẽ và xót xa. Nàng ước gì chúng cứ thế rửa sạch mọi thứ, cuốn trôi đi tình yêu cùng sự thù hận của nàng. Mưa là ơn của thần linh trên cao rót xuống, nàng muốn hưởng chúng trọn vẹn, để thần linh ban cho nàng thật nhiều, thật nhiều sức mạnh. Nằng muốn nắm lấy chúng, nàng bóp chặt bàn tay, nhưng chúng lại lăn đi mất. Số phận tưởng nằm trong tay, vậy mà cũng vụt đi rồi. Nàng đến Babylon đã lâu, cũng đã từng thấy mưa rất nhiều lần, và lần nào nàng cũng chào đón nó nhiệt tình.

_Nữ hoàng, xin người cẩn thận, người mau vào trong kẻo bị bệnh.

Asisu quay đầu nói với Ari :

_Dù vậy, ta vẫn thích mưa.

Asisu tuy nói vậy nhưng lại đi vào trong theo Ari, lau khô người, thay bộ váy khô, rồi lại tiếp tục nhìn bầu trời bên ngoài đang ngập tràn nước. Nàng đã nói chuyện với Ragashu, nàng sẽ về Hạ Ai Cập một chuyến, bây giờ nơi đó không thể vô chủ, mà Ragashu hiện không tiện rời đi. Xem như nàng đến sắp xếp và chuẩn bị trước. Lại được về thăm nhà, nhưng lòng nàng sao lại nặng trĩu đến vậy.

-------------

Bên phía Assyria, Algon đã xuất phát đến Ai Cập dưới dạng thường dân, hắn muốn thăm dò tình hình một chút trước khi hợp lực cùng Hitaito tiến đánh. Hắn mỗi lần nhìn cánh tay của mình, thì máu huyết sôi sục mạnh mẽ, hắn thực muốn giết tên hoàng đế nhóc con đó ngay tức thì. Hiện hắn nghe nói Hạ Ai Cập đã vào tay Babylon, và Babylon cũng không tham chiến, vì vậy Thượng Ai Cập chắc chắn yếu hơn hẳn. Tuy nhiên hắn không để tâm đến một Hạ Ai Cập cằn cỗi, không giàu có như ở Thượng. Nếu mà Babylon đã rút, thì hắn muốn chiếm trọn Thượng Ai Cập và hất cẳng Hitaito.

Ragashu ngay tối hôm đó, đã xuống thả Izumin, hắn không muốn chuốc thêm sự bất hoà phá hỏng liên minh, dù hắn rất muốn làm khó Hitaito để kiếm thêm phần lợi. Tuy nhiên, hắn mới nhận Hạ Ai Cập, ăn nhiều quá ắt sẽ ngộp thở mà chết. Vừa khi mở cửa, Ragashu đang ho húng hắng vì bụi, còn chưa kịp nói gì, Izumin từ trên ghế lao đến đã hét vào mặt hắn, mắt trừng trừng nhìn :

_Các người đem Carol đi đâu. Ngươi làm gì nàng ấy rồi, Ragashu.

Ragashu bất đắc dĩ cho người chụp thuốc mê liều mạnh, rồi dìu Izumin ra khỏi hầm, đem đến điện chính chăm sóc cẩn thận. Ngay khi Izumin tỉnh lại, đã mờ mờ trước mắt thấy Ragashu đang đứng nhìn mình. Ragashu miệng cười nhạt rồi cất tiếng :

_Đã để cho hoàng tử chịu thiệt. Mong hoàng tử thông cảm. Cô gái sông Nile đã về Ai Cập an toàn, với lại tôi tin chắc, Ngài cũng không muốn cùng một lúc Hitaito đối mặt với hai cuộc chiến lớn đâu nhỉ.

_Ta biết rõ, xin được phép nghỉ ngơi.

Đợi Ragashu đi ra ngoài. Izumin mới thả nhẹ người xuống giường, bên ngoài có lính canh Babylon bố ráp rất nhiều. Hắn biết rõ, muốn đánh Ai Cập, không thể tham thêm Babylon. Vì vậy, hắn vội tìm cách liên hệ với Ruka để xem xét tình hình.

-------------

Lượt vote và sự phản hồi của độc giả luôn là nguồn động lực cho Fia.

Bạn đang đọc Đối Mặt - Asisu của FiaNguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.