Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận đấu và sơn động

Phiên bản Dịch · 4485 chữ

Màn đêm đen thâu không chỉ che giấu đi tâm tư của con người, nó còn làm cho người ta không nhìn ra được ý muốn của bản thân. Đi trong sự lung lạc của con tim, muốn tìm thấy một điều gì đó bám víu. Hơi sương lạnh ban đêm khiến trái tim co cụm, không thoát khỏi được sự dằn vặt trong suy nghĩ. Một người ngồi lặng thinh, một người bước đi trong cái vô tình. Kẻ đang dần mơ hồ về thảm hoa hồng mà mình vẫn hằng tin tưởng, kẻ đang hả hê dẫm chân từng bước đau đớn trên con đường đầy mảnh chai hận thù.

Trên đường rời khỏi Ai Cập, đoàn người Babylon tá túc tại một quán trọ xa xa kinh thành, vì họ đã đến cách gấp gáp ồn ào và ra đi nhanh chóng lặng lẽ ngay tức thì, đường về Babylon không hề ngắn, thế nên giữa ban đêm di chuyển liên tục thật không hay nhiều chuyện, nên họ đã quyết định tạm kiếm chỗ nghỉ ngơi.

Asisu sau khi yên ổn trong phòng, được ngự y coi sóc lại thể trạng và sức khỏe cẩn thận thì thiếp ngủ. Chuyện ngày hôm nay có lẽ đã tạo áp lực không ít lên nàng, cùng những tâm sự giấu trong lòng không biết nói cùng ai, chúng đã làm cho nàng mệt mỏi thật nhiều. Ari đem một chậu nước ấm vào phòng khi Asisu tỉnh, Ragashu ngồi bên góc phòng đột ngột lên tiếng khiến cô giật bắn mình :

_Ari, ngươi kẻ lại tường tận cho ta mọi chuyện xảy ra ở Ai Cập, từng chi tiết một.

Ari rất cẩn thận kể lại đầy đủ cho hắn nghe mọi chuyện, dĩ nhiên trừ ra những vấn đề riêng. Ragashu siết chặt miếng đất nung trong tay, quay sang nhìn ra mặt trăng trên cao qua khe cửa sổ, miệng gầm gừ điều gì đó, rồi chép miệng nói với nữ quan đnag quỳ rạp mình phía dưới :

_Ngươi tốt nhất hạn chế nói chuyện cũ trước mặt hoàng phi, kẻo nàng lại buồn.

_Nô tỳ tuân mệnh.

Nói rồi, Ragashu chuyển bước chân hướng ra ngoài, hắn không ngủ được, muốn tìm Lapis thảo luận vài câu. Ngay khi mép cánh cửa vừa chạm khe, bóng lưng hắn biến mất, Asisu chớp mắt trở mình trên giường. Nàng đã giật mình thức giấc từ lúc nãy, khẽ thở dài một hơi, tự nhủ thầm với mình, mặc dù biết không nên lừa dối Ragashu, nhưng nếu hắn ngay từ đầu không qua mặt nàng chuyện Carol dưới tháp Babel, thì chắc bây giờ nàng cũng không đến mức gạt hắn quá nhiều.

_Ari, có phải ta đã quá đáng với Ragashu không?

_Lệnh bà, nô tỳ chỉ cảm thấy Người trừng phạt con Carol đó quá nhẹ, bây giờ nó hưởng lợi, trong khi hoàng đế Menfuisu và lệnh bà đều...

_Ngươi vẫn chưa hiểu sao Ari. Đối với Menfuisu, mất danh dự, mất đi quyền lực còn thê thảm hơn cái chết. Với lại, không phải giết Carol thì mới có thể phá hoại thành công. Hai người muốn bên nhau, thì phải tồn tại sự tin tưởng, cảm thông cùng thấu hiểu đối phương. Menfuisu là một kẻ nóng nảy, đa nghi, hấp tấp, còn con trộm mộ đó, nó cứ nghĩ nó nắm rõ em trai ta trong lòng bàn tay, đó chỉ là sự ảo tưởng trong bộ não của nó, những hành động của nó đã chứng minh giữa hai người không ai hiểu rõ được ai. Ta chính là muốn kích vào lòng tin của bọn chúng, cộng thêm việc chẳng thể tỏ tường tâm tư người kia, không thông cảm được cho hành động, tình cảm dù có lớn đến đâu cũng tự nhiên bị phá vỡ mà thôi. Ta e đến lúc đó, chúng còn không nhìn mặt nhau. Nếu ta giết Carol, có thành công đi chăng nữa, vẫn sẽ để lại cho Menfuisu hoài niệm không nguôi về cô ta, thậm chí là dấu ấn khắc sâu khiến em trai ta không thể quên con ranh đó. Có những chuyện, mãi đến bây giờ, sau khi đã bị gả đi phương xa, ta mới nhận ra, không phải cứ yêu nhau là có thể sóng bước cùng nhau mãi mãi, còn có nhiều thứ bên ngoài tác động. Cũng như không cần tình yêu, con người ta vẫn có khả năng sống chung với nhau đó thôi...đó...hoàn cảnh của ta... Còn về Carol, ngươi đừng lo, có khả năng chúng ta sẽ gặp lại cô ta sớm thôi, đặc biệt là trong hoàn cảnh khiến ngươi bật cười hạnh phúc đấy.

_Nô tỳ không hiểu thưa lệnh bà.

_Bây giờ Nebanon đang ở trong ngục, ngươi nghĩ hắn ta sẽ để yên cho đến khi Menfuisu chịu áp lực từ dân chúng mà thả hắn ra sao? Hắn sẽ chủ động.

_Nhưng lệnh bà, việc tên nô lệ đó chủ động ra tay, có liên quan gì đến Carol?

_Suy nghĩ đi Ari. Với tính cương quyết của Menfuisu, chắc chắn không thả hắn ra sớm được. Mà nếu hắn được thả ra, cũng sẽ bị Menfuisu dè chừng không cho nắm giữ bất cứ chức vụ gì nữa. Cách hay nhất để hắn vừa được ra ngoài sớm, vừa có cơ hội thả câu, chính là để triều đình vắng bóng Menfuisu một thời gian. Quần thần cần đến hắn, còn có thể nhiếp chính tạm thời, một bước tiến gần hơn đến ngai vị.

_Hắn định giết hoàng đế.

_Không. Hắn hiện tại làm thế thì quá nguy hiểm, có khả năng bị lộ. Hắn sẽ tìm cách đưa Carol đi ra ngoài một thời gian khiến Menfuisu phải kéo quân đi cứu.

_Ý lệnh bà là hắn sẽ dụ cho Carol bị bắt cóc? Xung quan cô ta có rất nhiều người muốn đem cô ta đi, hắn chỉ cần âm thầm hỗ trợ nhẹ nhàng. Nhưng sao chúng ta lại trùng phùng với cô ta?

_Vì hắn chắc chắn sẽ cài bẫy để bọn người bắt Carol rơi vào lãnh địa của ta, những người khác đều muốn giữ cô ta lại, không vì yêu thích, cũng vì chính trị. Hắn biết chỉ có một mình ta hận Carol đến thấu xương, lại thêm chuyện vừa rồi giữa Babylon cùng Ai Cập. Mượn tay ta hoặc Ragashu để giết cô ta. Dù gì Carol trước sau cũng sẽ không ủng hộ hắn, nếu để Carol chết đi, người ta sẽ càng gia tăng sự căm ghét với Menfuisu, tin vào hắn nhiều hơn. Có thể nói giải quyết được con ranh đó, chính là giải quyết được tất cả chông gai trên con đường đoạt ngôi của hắn.

_Thật đáng sợ...

_Được rồi, chỉ là dự đoán của ta, mọi chuyện có thể sẽ không xảy ra như vậy. Do ta suy nghĩ lung tung. Ngươi đừng tin. Ta tự thấy mình đang cho rằng bản thân tài giỏi mà đoán ý thần linh rồi. Nếu chuyện trên không xảy ra, thì ta cũng đã thành công tạo ra vết nứt trên tình cảm vợ chồng chúng rồi.

------------------

Bên phía Ai Cập, ngay sau khi Asisu rời đi hai ngày, khung cảnh thật hỗn tạp không tưởng nổi. Hoàng đế cùng hoàng phi lại tiếp tục nhốt mình trong những không gian riêng, sau một trận đôi co kịch liệt vì hoàng đế đặt nghi vấn với cái thai trước đây của Carol. Bầu trời dù đẹp đến đâu cũng trở nên xám xịt và u ám. Họ bỏ mặc mọi chuyện, quần thần không lo chầu, không lo nhiệm vụ, suốt ngày đứng trước cổng nhà lao để xin thả hoàng thân Nebanon. Tể tướng Imphotep chạy đông chạy tây để tiễn sứ giả các nước, tìm hiểu sự việc ám sát, phát động tuyển quân lính chuẩn bị chiến tranh. Tướng quân cấp cao như Minuê, hay hộ vệ Unasu đều bị kiểm tra kỹ lưỡng, bị nghi kị sau chuyện Honsu làm chủ mưu.

Các rìa phía tây và đông vốn đã nổi lên các cuộc bạo loạn cướp bóc quy mô nhỏ từ trước, bây giờ như được kích động khiến tiếng oán than càng lớn. Đâu đó, người ta nghe tiếng bi ai, khóc thương, thê lương phát ra từ Ai Cập. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, một cường quốc đang có nguy cơ sụt giảm vì chiến tranh đang đến rất gần.

Suy đoán của Asisu đã chính xác phần nào, khi nhân cơ hội Menfuisu không đề phòng, Ruka đã làm nhiệm vụ của mình, hạ thuốc mê Carol, lặng lẽ ôm cô ra khỏi hoàng cung, sát nhập với đoàn nhuệ binh Hitaito chờ sẵn trong kinh thành. Dù rằng Ruka vô cùng tôn kính cô gái sông Nile, trân trọng, luôn muốn bảo vệ cô, sợ cô bị tổn thương vì hành động của mình. Cô đã tin tưởng hắn đến thế, vậy mà... Nhưng mục đích hắn đến bên cạnh Carol, chính là để mang cô thuận lợi về bên hoàng tử, lòng trung thành của hắn dành cho cô, trước sau luôn không đổi.

Vì bọn họ lo chạy trốn, nên cưỡi ngựa suốt đường đi, không hề nghỉ ngơi như bên đoàn người Babylon. Chẳng mấy chốc, thời điểm chênh nhau khá sít sao, hai bên mới ra khỏi biên giới Ai Cập. Dĩ nhiên bên Asisu hướng thẳng về Babylon, còn hoàng tử Izumin đang chờ trên một ốc đảo sa mạc gần biên giới.

Izumin đi đi lại lại trong một căn phòng nhỏ, hồi hộp chờ đợi, tính đến lúc này, Carol phải được đưa đến đây cho hắn rồi. Không biết trên đường đi có bị ai cản trở hay bị phát giác gì không. Những cơn gió nóng hổi mang theo lớp cát vàng thổi tạt vào tóc hắn, khiến sợi bạc lất phất kì ảo lạ thường, gương mặt khắc nét lo lắng làm cho cặp mắt nâu hiển hiện sự khó chịu không thôi.

Khi Izumin nghe được những tiếng âm vó ngựa thấp rạt rạt trên nền cát, liền vui mừng nhoài người ra khỏi phòng xem xét. Ruka và tên đội trưởng chỉ thị gì đó, rồi ôm một người nào đó, được cuộn kín trong hàng tá lớp vải thượng hạng. Izumin rất nhanh chạy đến, không chờ mọi người hành lễ xong, đã vội ôm người đó lên phòng.

Từng đợt vải phủ kín tháo ra, bên trong là một cô gái đang say trong giấc mộng đẹp, những lọn tóc vàng trên nền da trắng muốt, sự thánh thiện và trong sáng của cô ấy, có thể khiến vị hoàng tử Hitaito nhìn ngắm cả ngày mà không chán. Cô ta khẽ cục cựa mình, rồi tiếp tục nằm im thin thít bới ảnh hưởng vẫn còn đây của thuốc mê. Ruka có lẽ đã quá tay một chút.

_Carol, hoàng phi của ta...Cuối cùng, nàng cũng về bên ta...Ta sẽ cùng nàng trị vì Hitaito, hưởng vinh hoa phú quý cả đời.

Người cứ nỏi, người bất động không thể nghe, nhưng Izumin chẳng quan tâm gì, chỉ đang ngập tràn trong sự hạnh phúc bất tận lúc này.

Bọn họ không chờ lâu, sau một canh giờ chuẩn bị liền xuất phát về Hitaito. Tuy nhiên, chưa đi bao xa thì bỗng bị một toán giặc trên sa mạc không biết ở đâu ra, đến gây chiến nhằm cướp của cải. Khiến mất một thời gian để giải quyết chúng, tổn hại chút ít, mới có thể tiếp tục lên đường. Nào ngờ, bọn binh Ai Cập đã làm bụi cát bay cuộn trào từ phía xa xa đằng sau, biết bây giờ mà chuyển hướng qua Hitaito thế nào cũng gặp lính Ai cập chờ sẵn, mà đường lại rất xa, cộng thêm vết thương trên vai có dấu hiệu rỉ máu do vận động kiếm mạnh khi nãy. Izumin đột nhiên nhớ đến mối thù giưã Babylon với Ai Cập, cùng liên minh với Hitaito, từ đây đến đó khá gần, nên hạ lệnh chạy đến lãnh thổ của Ragashu nhờ trợ giúp. Trong lòng hắn mong rằng Menfuisu sẽ chần chừ không tiến vào, cho hắn thêm thời gian ứng phó.

----------------

Khi mà Carol bị bắt đi được một ngày, mọi người mới phát hiện, vì ai cũng nghĩ hoàng phi đang ở trong phòng không muốn gặp ai, cho đến khi bà Nafutera lo lắng lệnh bà không ăn gì, liều lĩnh phá cửa xông vào, mọi người mới tá hỏa, chạy sốt vó đi kiếm. Tuy nhiên, mọi chuyện đã muộn.

Tin tức được báo về rằng thấp thoáng có ngừoi thấy một vài tên Hitaito lảng vảng gần cung điện. Menfuisu dù đang giận dữ, buồn phiền hay gì gì đi chăng nữa, cũng phải đi cứu Carol. Cô gái sông NIle liên quan đến danh dự của Ai Cập cũng như của chính hắn. Nếu bị cướp đi từ ngay mảnh đất Ai Cập, thì còn ra thể thống gì...Nhất là, kẻ mạo phạm đến hắn, chính là tên Izumin kiêu ngạo đó. Hắn đã ghét tên đó từ lâu, không chỉ bởi vì Carol, còn vì chuyện muốn xâm lăng Hitaito, muốn tự tay giết Izumin mới hả dạ.

Menfuisu nhanh chóng tập họp quân đội, cắt quân một phần ba lệnh Minuê dẫn đầu sang chặn ở gần Hitaito trước. Riêng hắn đích thân dẫn hai phần ba kia đuổi theo, do thiếu hụt các tướng dẫn đầu nên công việc điều quân có chút trục trặc, tuy nhiên sau cùng mọi thứ đã êm xuôi. Ở Ai Cập, ở nhà mình, không lí nào mình lại không rành rẽ hơn bọn ngoại bang. thế nên Menfuisu vận dụng tài trí của mình dẫn quân đi theo những con đường hợp lí, rất nhanh đã đuổi kịp, đã thấy thấp thoáng đoàn người Hitaito ở tít đằng xa. Điều hắn không lường trước được, hắn quên mất bọn Hitaito còn có thể chạy vào Babylon xin giúp đỡ. Lần này quả thật sẽ vô cùng khó khăn...

Đứng chần chừ một lúc, Menfuisu cũng quyết định chia quân từng nhóm nhỏ, hắn chỉ dẫn một tốp đông nhất, cải trang tiến vào Babylon.

-----------------

Asisu và Ragashu vừa mới tiến vào lãnh thổ của mình, liền thở phào nhẹ nhõm, an tâm. Vì đã về đến Babylon, mọi chuyện không cần gấp rút, sức khỏe của Asisu đi đường xa có chút suy giảm nhiều, nên Ragashu ra lệnh đến một dịch quán (không giống quán trọ, dành cho sứ giả các nước hoặc quý tộc di chuyển) nghỉ ngơi, đợi ổn định rồi sẽ hồi cung.

Ngay khi trời vừa tờ mờ sáng, Asisu nghe bên giường Ragashu bật dậy vì tin báo gì đó, rồi hắn hối hả thay đồ chạy ra ngoài, vẫn không quên dặn Ari chăm sóc cho nàng. Ari đứng bên ngoài dĩ nhiên cũng trộm biết được một số thông tin quan trọng. Có kẻ nào đột nhập vào nhà mình mà mình không biết cớ chứ, nhất là nơi này khá gần biên giới. Đúng vậy, bọn lính đã báo cáo hoàng tử Hitaito xâm nhập Babylon, và còn đang giao chiến một đoàn thương nhân trang phục hao hao giống Ai Cập. Ragashu vốn thông minh, chắc đã đoán được là ai, cơ hội hiếm có như vầy, làm sao mà bỏ qua.

Ngay sau khi nghe tiếng ngựa rầm rập của Ragashu rời đi, Asisu cũng bật dậy, kêu Ari chuẩn bị thật nhanh, rồi cũng lén đuổi theo sau. Màn kịch hay như vậy, phải tận mắt chứng kiến...

Asisu đang di chuyển len qua những ngôi nhà hoang của người dân, do ở đây gần sa mạc, đất đai cằn cỗi, nên một bộ phận lớn đã bỏ đi nơi khác tìm kế sinh nhai, bỏ lại những kiến trúc đơn sơ này. Nàng kiếm một chỗ núp gần nơi diễn ra trận đánh, trốn trong một căn nhà, hé đôi mắt qua cửa sổ để quan sát bên ngoài.

Chỗ bọn họ đang giao chiến là một khoảng đất rộng, có lẽ là khoảng sân đất trước đây dành để cố trồng trọt. Ở phía giữa là ba vị lãnh đạo của ba quốc gia hùng mạnh, hai người tấn công một người, sức ép rõ rệt, ưu thế tất nhiên nghiêng về Ragashu và Izumin. Xung quanh là những binh lính lao vào nhau hệt như động vật húc nhau. Cát bụi được khuấy động nhảy một vũ điệu nhộn nhịp, khiến mọi thứ càng lúc càng khó quan sát.

Không thấy Ruka tham chiến, chắc chắn hắn đang ở đâu đó để bảo vệ giấu diếm con trộm mộ. Asisu vô cùng hài lòng, mỉm cười, nheo nheo mắt ngạo nghễ. Hai ngón tay gõ nhịp nhịp trên khung cửa đang trên đà mục nát, khiến nó vang lên tiếng ken két khó chịu.

Menfuisu, thì ra, ngươi cũng có ngày này. Ruồng bỏ ta, ghét bỏ ta, muốn giết ta, vì Carol mà bất chấp tất cả, vì con trộm mộ đó mà ngươi không thèm nghe những lời ta nói. Hết rồi Menfuisu, cái hôm ngươi hất ta xuống đất, chỉ để hét nói ta vu hại con ranh đó, ta đã hạ quyết tâm.

Ta đã chọn lựa. Và ta chọn...

Bản thân ta.

Nếu như lúc đó, chỉ một câu nói níu giữ ta, dù cho đó là giả dối, ta cũng sẽ lại một lần nữa chọn vì ngươi và vì Ai Cập. Xong rồi, đứa em trai đáng thương. Ta sẽ mở to mắt nhìn xem, ngươi là kẻ bại trận như thế nào. Coi kìa, chật vật quá nhỉ, vẫn còn có tinh thần đi cứu cô vợ yêu quý, lát nữa sẽ có ý chí để quỳ xuống van xin thôi.

Ái da, rớt ngựa rồi kìa, tội nghiệp chưa ! Ragashu sao không nhân cơ hội đâm một nhát vào hắn xem nào. Còn tên Izumin kia nữa, kiếm thuật quả không tệ, nhưng phải tăng thêm lực nữa, cả hai người vẫn đè kiếm không lại Menfuisu kìa.

Khi Menfuisu dùng một lực mạnh, gần như hết sức bình sinh tống vào tay, hất kiếm hai người kia thì bản thân cũng mất đà lui ra sau vài bước, Ragashu nhân lúc đó phóng kiếm tới mạn sườn trái, Menfuisu theo phản xạ đưa tay kiếm bên phải sang chắn đỡ, thì Izumin rất nhanh xẹt ngang một đường kiếm bên vai phải. Menfuisu kéo lưỡi kiếm sang bên phải một chút, dùng phần gần chuôi kiếm cản trở, tuy nhiên phần đầu kiếm hở, Ragashu đâm vào vai trái. Máu tuôn trào, miệng vết thương xót xa đau nhói.

Đúng lắm ! Cảm nhận cái đau đi Menfuisu, ta...trái tim ta còn đau gấp trăm lần như vậy. Từ từ mà nếm trải.

Menfuisu bị ngã xuống đất, tay phải ôm bả vai, nghiến răng chịu đựng. Izumin và Ragashu lập tức xông đến, bất ngời Unasu xong đến chắn ngang, hắn đang chật vật với bọn lính phía mình, thấy Menfuisu nguy hiểm liền liều mạng bất chấp xông đến.

Nhưng hắn không đủ trình độ đấu với hai tay kiếm tài ba, chỉ vài giây sau đã bị Ragashu đánh kiểu vờn mồi, dụ ra xa khỏi chỗ Menfuisu, còn lại Izumin đang chỉa kiếm hướng đến Menfuisu. Lúc này, hoàng đế Ai Cập đã ổn định, cầm kiếm chống trả. Những đường kiếm của Izumin không hề đơn giản, luôn nhắm vào chỗ hiểm, mà Menfuisu chỉ tránh né trong gang tấc, một vài dịp gần như tích tắc là đoạt được mạng.

Chết tiệt !

Tại sao !

Asisu vô thức nắm chặt tay trên thành gỗ, khiến những mảnh mục nhỏ rời ra nhọn hoắc đâm vào tay nàng. Móng tay cắm sâu, vụn gỗ dần rải rác trên khắp sàn như biểu tình cho điều gì đấy. Nàng không hiểu chính mình, nàng đang nhận thấy rõ không khí nóng lên, do khi hậu vốn có của sa mạc chăng. Không, là bởi luồng khí hình thành từ lửa vô định xung quanh trái tim nàng đang thiêu đốt. Mồ hôi đang dần túa ra. Từ đâu đó sâu thẳm dấy lên một cảm giác không có đinh nghĩa, nó dộng ìng ình vào lồng ngực. Nàng chỉ biết nó khiến nàng phập phồng, lo lắng, bất an, bồn chồn, hoảng sợ, đấu tranh.

Đôi lồng mày nhíu lại, mắt theo đó cũng nhắm nghiền khó chịu, nàng mím môi, rồi lại cắn môi, răng nghiến làm nó bật máu,giống như đang kìm nén bản thân điều gì đó. Đôi chân không làm chủ, chẳng thể đứng yên, đôi tay chống lên run run nhẹ. Asisu thở hắt một hơi, quay sang lệnh cho Ari lấy khăn che mặt, vội vàng đeo lên, hướng phía cửa mà chạy ra. Ari hối hoảng, không biết nữ hoàng định làm gì, thật nhanh nhíu gấu áo của nàng :

_Nữ hoàng, ngoài đó nguy hiểm, người chạy ra làm gì.

_Ta không muốn Menfuisu chết dưới tay kẻ khác, phải tự tay ta giết hắn...

Chưa kịp nói hết câu, Asisu đã lao ra ngoài bất kể Ari ngăn cản. Ari nhìn nữ hoàng đang chạy xa dần, mới lắc đầu thốt lên :

_Chẳng phải do lệnh bà không nỡ để hoàng đế chết? Lệnh bà còn chưa nhận ra rằng, người vẫn còn yêu hoàng đế rất nhiều. Không muốn để hoàng đế chết dưới tay người khác, đó chỉ là cái cớ của lệnh bà. Lệnh bà muốn tự tay giết hoàng đế, người làm được sao? Người rõ ràng, yêu hoàng đế nhiều hơn là hận Ngài ấy...Nhưng bản thân lệnh bà cũng không nhận ra điều đó.

Tình cảm sâu đậm nhiều năm trời, đâu chỉ vì một chữ hận là đồng nghĩa với việc đã dứt bỏ. Đâu phải chỉ vì người mình yêu đối xử không tốt với mình, thì liền quay lại nói trả thù rồi hết yêu. Nhìn bên ngoài thì rất dễ dàng để quên đi, nhưng chỉ là lừa dối bản thân. Chính vì không có được tình yêu từ người đó, lại càng khao khát nhiều hơn, yêu nhều hơn, nước mắt cũng nhiều hơn. Kẻ si tình như Asisu, có thể quên đi được sao?

Tuy nói vậy, nhưng Ari vẫn chạy ra ngoài giúp chủ nhân, dù có ra sao, lòng trung thành vẫn không thay đổi.

-----------------

Asisu cố giương đôi mắt tìm kiếm trong làn bụi mờ ảo tung tích của Menfuisu, chân bước loạng choạng cùng sự hoảng sợ bởi tiếng vũ khí va chạm vang lên xung quanh. Trên đường đi la liệt xác binh lính, máu rơi rớt trên mặt họ y hệt những quân đoàn ma quỷ. Ánh nhìn lo lắng bao quát xung quanh, nàng đang chơi vơi giữa biển người đang cố giết lấy nhau để kiếm con đường sống.

Kia rồi, nàng thấy Menfuisu rồi, nàng cố gắng chạy đến đó bất chấp thiên nhiên đang cản trở nàng qua những lớp bụi mù mờ. Khi mà phía Izumin lóe ánh sáng phản trên gươm, hướng đến Menfuisu, Asisu không ngần ngại dùng tay đẩy bả vai của hắn, trúng vào vết đạn, khiến rỉ máu, thấm ra ngoài y phục. Sức Asisu không lớn, nên Izumin chỉ mất đà, vài giấy lại đứng vững, mở to mắt cố xác định ai vừa thúc mình, lập tức nàng lợi dụng nắm cát, hất vào mắt hắn liên tục. Khi hắn cố mở miệng để hét chửi, Ari từ đằng sau vốc cát hướng thẳng miệng hắn mà thảy vào. Asisu lập tức dìu Menfuisu, lúc này đang cố thở, đứng lên chạy trốn.

Đối với khung cảnh hỗn đỗn như vậy, nàng và Ari lạc nhau, chạy được một chốc nàng nghe phía sau mình tiếng Izumin gào thét gọi tên Menfuisu. Vì rằng nếu chạy ra ngoài Babylon lại gặp sa mạc, nên nàng quyết định dìu Menfuisu chạy vào bên trong, đâm đầu vào một khu rừng. Cứ đi mải miết, cho đến lúc gặp một hồ nước nhỏ mới nghỉ ngơi.

Asisu để Menfuisu ngồi nghỉ tại gốc cây gần đó, bản thân mình lôi ra một cái bình da, lại chỗ hồ lấy nước. Menfuisu nhìn người con gái đeo mạng che trước mắt thì không khỏi thắc mắc, nghi ngờ, cho đến khi Asisu quay người lại đi đến chỗ hắn, hắn nhận ra chị mình qua đôi mắt phượng, đen láy quen thuộc. Nàng lặng im lại gần Menfuisu, chạm vào người hắn, hành động cho thấy chị hắn đang tính làm gì đó, hắn vội cất tiếng :

_Tại sao chị lại ở đây, chị tính làm gì?

Asisu thâm trầm, dùng ánh mắt buồn nhìn hắn đôi chút, rồi ném bình nước da cho hắn, quay người đi ra chỗ khác mà không nói một lời. Menfuisu hiểu ngay, chị muốn rửa vết thương cho hắn. Và vì hắn không thể tự mình rửa cho cẩn thận và băng bó, nên cuối cùng Asisu đã làm. Tuy nhiên, hai bên vẫn giữ thái độ im lặng với đối phương.

Vừa lúc mọi việc hoàn tất, đột nhiên một toán cướp xuất hiện trong rừng, bọn chúng đánh hơi được có kẻ quyền quý chạy vào địa bàn của mình. Lại khi quan sát hai người bọn họ, thấy trên người toàn trang sức đồ đạc đắt tiền, thì liên mừng rỡ vì có được con mồi ngon. Menfuisu bật người đứng lên nhanh chóng, cầm kiếm hướng lại bọn chúng, nhưng một phần vì đã bị thương, một phần vì bảo vệ cho Asisu, nên chỉ đả thương được tên cầm đầu, vừa đánh vừa lui, rồi cùng Asisu chạy trốn.

Asisu rất sợ hãi, nhưng do đã qua nhiều lần bị ám sát, biết rõ cần phải tìm nơi trú thân thay vì khóc lóc não nề. Họ cùng nhau tìm được một cái sơn động và lập tức đi vào đó, những tưởng chỗ này sẽ an toàn. Nào ngờ vừa ngồi xuống đã nghe cửa vào có tiếng động vang dội, cửa hang đã bị lấp bởi một tảng đá rất lớn, trước đó còn nghe được loáng thoáng :" Các ngươi tiêu rồi, đây là cái bẫy của bọn ta, các ngươi ở trong đó mà chờ chết đi. Haha."

Bạn đang đọc Đối Mặt - Asisu của FiaNguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.