Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Nhìn Có Vẻ Đã Từng Gập Ở Đâu Rồi

Tiểu thuyết gốc · 1410 chữ

CHƯƠNG 2: Ta Nhìn Có Vẻ Đã Từng Gập Ở Đâu Rồi.

Hiện giờ đã là tháng 7, thời tiết không được mát mẻ đặc biệt là đối với người thường, còn về tu sĩ thì đỡ họ thể chất vượt xa người thường gấp 100 lần.

Lăng Thiên đi lại trên hành lan thấy có nhiều hạ nhân qua lại, hắn và Lăng Linh đang đi tới nhà bếp trên đường đi hắn có một chúc không quen vì hắn là người hiện đại mà giờ đây lại sống giống y như là phim cổ trang vậy nếu không phải hắn có trí nhớ của "Lăng Thiên" thì tưởng mình đang đống phim thật.

  -Này đây không phải là nhị thiếu gia sao bộ không phải bị Lăng Hiếu đánh cho bất tỉnh hả?

Một người hạ nhân thấp giộng nói với hạ nhân khác.

- Đúng á bị Lăng Hiếu đánh vậy mà hồi phục nhanh như vậy.

-Bộ mấy người muốn chết hả không thấy ai đang đi cạnh nhị thiếu gia sao.

Nghe người phía sau nói vậy thì mới nhìn kỉ lại thì siếu nữa là la lên.

- Thôi việt ai náy làm đừng bàn tán lung tung không thì rướt họa vào thân.

Toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn hạ nhân thì hắn đều nghe rõ mồn một, nhưng làm hắn thấy kì quái là từ chỗ hắn đang đứng cách bọn hạ nhân khoản 10 m, mà hắn nghe giống như là đang ở kế bên tai vậy.

-  Này nhị ca huynh muốn ăn cái gì để muội lấy.

Lăng Linh nói làm hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ.

 - Như mọi ngày.

- Đợi muội một chúc.

Cô bé nhí nha nhí nhảnh đi vào nhà bếp,

hắn thì đứng đó khoanh tay suy tư, sau một lát thì Lăng Linhcũng đi ra với một măm cơm rồi quay lại phong hắn.

Sau khi hai người ăn xong thì Lăng Linh cũng về.

Hắn cũng leo lên giường nằm nhưng không tài nào ngủ được.

-   Làm sau đây sống trong thế giới này mà không thể tu luyện ta thà rằng chết đi con hơn, mợ nó không phải thường người ta xuyên không không phải có cái gọi là hệ thống sau mà sau ta không có, thôi vậy chuyện gì đến cũng sẽ đến suy nghĩ chi tốn công.

Hắn nói rồi nhấm mắc lại ngủ.

Hắn bổng nhiên tỉnh lại giật mình vì mình không có nằm trên giương mà là trên một bải cỏ xanh ngát.

- Cái quái gì thế này.

Hắn không hiểu chuyện gì đã sãy ra, hắn cảm thấy đầu mình có chỗ không đủ dùng

-   Tỉnh rồi à.

Một âm thanh gia nưa van lên, hắn mới giật mình quay đầu lại thì thấy một ông lão đang ngồi câu cá trên mặc treo một nụ cười.

  -Ông là ai? Ủa mà sao ta nhìn có vẻ đã từng gập ở đâu rồi.

Hắn chống càm suy nghĩ, đột nhiên hắn trừng to mắc không dám tin nói:

 - Ông...ông là thúc thúc, thúc thúc phải không?

-Ha ha ha không phải là ta thì còn là ai.

Ông cười lớn rồi buôn cần câu ra đi tới ngồi cạnh hắn, khuôn mặc gia nua của ông vẫn treo nụ cươi.

  -Ông tại sao lại ở đây?

Hắn đợi ông ngồi rồi mới hỏi ông.

   - Ta vốn dĩ là người ở đây mà.

Ông vước râu đáp một mực nhìn hắn miển cười.

    -Hả?

Hắn gụt đầu qua một bên, hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu.

 -     Tên thật của ta là Lôi Bảo, cách đây 1000 năm về trước trong một lần chiến đấu với địch nhân đáng lẻ ta có thể dễ dàng đánh bại kể địch nhưng vì ta quá chủ quang ỷ vào một thân tu vi cao mà mất cảnh giác bị đồng bọn của hắn đánh một chương cho nội thương ta lúc đó bí quá hóa liều ta cố gấn hết sức mở ra cánh cổng không gian để chạy, khi ta tỉnh dạy thì thấy ta ở trong căn phòng cũng chính là cháu cứu ta.

Lăng Thiên châm chú nghe, chấn động hắn không thể tinh là trên đời này có chuyện như vậy sảy ra và mình dĩ nhiên mình lại cứu một cường giả.

-   Vậy việt con xuyên qua đây? rồi em gái con thế nào rồi.

Hắn đột nhiên hỏi hắn nghĩ chính ông đã mang mình đến đây.

  • Tuyết nhi ta đã nhờ một người bạn của ta châm sóc rồi yên tâm đi Tuyết nhi không sao, còn ngươi xuyên qua đây thì ta cũng không biết chắc cái này là số mệnh.

Ông nghiêm túc nhìn hắn trả lời ông cũng không dám tin nói chi là hắn..

    -Không phải do ông?

Hắn hỏi lại lần nữa để chắc mình không nghe lầm.

   -   Phải. Không nói vấn đề này nữa ta thấy toàn thân kinh mạch của ngươi đã bị đứt hết nhưng cũng là cơ hội cho ngươi.

Ông châm chú nhìn hắn, ông càng xem càng kinh ngạc.

  -    Cơ hội?

Hắn hứng phấn đầy chờ mông hỏi ông.

    -    Ta ở đây có một viên tảy tủy đan ngươi ngồi đây phục dụng đi rồi ta tính tiếp.

  • Vâng.

Hắn đáp rồi thẩy viên tẩy tủy đan vào miệng, trôi qua it phút hắn cảm thấy cơ thể vô cùng thổi mái nhưng hắn hưởi thấy mùi gì đó nên lẩm bẩn:

   -   móa không biết cái gì mà hôi thế.

-Thiên giờ thì nhảy xuống dưới hồ đi

Bên cạnh ông một tay bịch mủi nói, không đợi hắn đáp một tay con lại của ông sách áo ắn thẩy xuống hồ.

 Ầm

-Ông ác quá sí nữa chết ngạt thở ở dưới rồi hên là con là vận động viên chuyên nghiệp á.

Hắn vừa leo lên bờ thì ấm ức nói nhưng hắn cũng không dám nói nặng lời.

- Thiên con đang ở trong thế giới của ta, một ngày ở đây bằng với 6 canh giờ cũng tức là nữa ngày ở ngoài nên con có gấp hai lần thời gian với người khác. Thể chất của con không phải không tu luyện được mà là do ám linh căng.

Từ trong không gian bổng xuất hiện một cái bàn và hai cái ghê, ông đứng lên đi tới và ngồi xuống, hắn cũng hiểu ý ông và ngồi cái ghế còn lại, xuất hiện thêm một ấm trà và hai cái ly , hắn đứng dậy rót trà vào ly ông và hăn, ông cầm ly trà lên nháp miếng trà vào miệng rồi nói tiếp.

 -   Thiên , linh căng là thứ chủ yếu để thành linh giả không có linh căng thì không thể trở thanh linh gia, linh căng được chia làm nhiều loại như:

Hỏa linh căng.

Thủy linh căng.

Mọc linh căng.

Băng linh căng.

Thổ linh căng.

Quang linh căng.

Ám linh căng.

Cơ hồ ám linh căng rất hiếm thấy 1 vạn ngươi hên sui chỉ có một hai người thôi,

con là người nắm dữ ám linh căng là linh căng rất khó phát hiện nên mới không ai nhìn ra, còn vì sau kinh mạch của con bị đức vì theo thời gian nếu khô thể thức tỉnh ám linh căng thì kinh mạch sẽ chịu ảnh hưởng tạo ra các vét nức và đút, thông thường nếu kinh mạch bị đứt thì sẽ biết nhưng người nắm dữ ám linh căng thì không hề có cảm giác gì.

muốn trở thành kinh giả trước hết phải thức tỉnh linh căng của con, Thiên con cởi áo ra và ngồi xuống ta giúp con thức tỉnh.

Hắn châm chú nghe ông giản mà chấn động trong lòng nhưng hắn cũng không có tự phụ.

-   Vâng.

- Trong quá trình thức tỉnh thì có hơi đâu một tý rán chịu đựng.

Ông không nói thêm từ tay xuất hiện một quả cầu miệng lẩm bẩm rồi tay còn lại viết dấuㅅ lên lương hắn xung quanh xuất hiện một vòng hình tròn , rồi tay cầm quả cầu chưởng lên lương hắn.

  Aaaaaaaa

Một tiếng kêu thảm trước khi ngất hắn lẩm bẩm" đâu một chúc là vậy à" rồi nằm ra đất.

      một ngày yi sẽ ra một chương

mông đạo hữu ủng hộ

cầu cmt

thank

iu

Bạn đang đọc Độc Tôn Kiếm Đế sáng tác bởi Yêunghi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yêunghi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.