Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

RẾT HUYẾT NGỌC

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

“Sư phụ nói tôi là thể chất Cửu Âm Tuyệt Mạch, nếu không ngâm nước thuốc hằng ngày thì chắc chắn sẽ không sống đến hai mươi tuổi, và vì thể chất đó mà cơ thể tôi phải liên tục nạp năng lượng nếu không sẽ không có sức cử động và luôn luôn có cảm giác đói.” Mập mạp ngượng ngùng giải thích.

Ba cô gái tâm địa lương thiện nghe mập mạp giải thích liền đồng cảm với hoàn cảnh “đáng thương” của anh. Mỹ Mỹ ngấn lệ mủi lòng an ủi: “Đừng lo, khoa học kỹ thuật hiện tại rất phát triển, chắc chắn căn bệnh của anh sẽ được chữa khỏi.” hai cô còn lại liên tục gật đầu.

“Hả? Tôi biết bệnh tôi có thể trị được, sư phụ tôi có thể trị khỏi, nhưng nếu hết bệnh, tôi không thể ăn như hiện tại được, cho nên tôi mới không cho sư phụ chữa trị.” Mập mạp thản nhiên trả lời

“Cái đồ tham ăn này…không cho anh ăn nữa” Mỹ Mỹ tức giận vì đã bị mập mạp lừa một đống nước mắt nên giựt lấy túi cá khô về,

“Mập mạp, anh kể một chút chuyện trên núi cho bọn tôi nghe được không?” Thiên Kim tò mò hỏi.

Mập mạp vẫn còn tiếc túi cá khô, không đành lòng chép miệng một cái rồi mới kể: “Được thôi, trên núi có rất nhiều động vật hoang dã, có một con huơu ngốc luôn lang thang bên cạnh suối, nó ngốc tới mức thấy người tới cũng không buồn chạy, nên mỗi lần tôi muốn cầm gậy đánh chúng thì không bao giờ đánh trật được. Còn có bọn gà rừng béo phì, béo tới mức không đứng dậy được, chỉ cần có người la lên một tiếng hù doạ thì chúng liền cắm đầu xuống đất trốn, nhưng thân hình phì nộn vẫn còn run rẫy trên mặt đất, có lẽ chúng nghĩ chỉ cần bịt mắt mình thì kẻ thù sẽ không nhìn thấy, ở đó còn có một con báo, nó cứ rình chờ cơ hội cắn mông tôi, nhưng chưa bao giờ làm được…” theo mạch câu chuyện, Mỹ Mỹ cũng quên luôn cả cơn tức mà nhảy vào nhập bọn, ba cô gái hỏi rất nhiều thứ, đối với những cô gái sinh ra và lớn lên ở thành phố thì chuyện núi rừng có sức hấp dẫn rất đặc biệt.

“Tức nhất là không biết tại sao con hươu ngốc, tụi gà rừng phì độn, lợn rừng lại có thể được đưa vào danh sách bảo hộ quốc gia, Nhị sư đệ bảo ngay cả thỏ hoang cũng không được giết hại vì chúng là một trong những mắt xích quan trọng của chuỗi thức ăn, nếu chúng bị săn bắt quá nhiều thì hệ cân bằng sinh thái khu vực sẽ bị mất cân bằng. Tôi thật đáng thương khi sống trong núi mười tám năm, chỉ được ăn duy nhất một món hoang dã - đó quả tùng được cướp từ tay mấy con sóc. Mập mạp bất đắc dĩ thở dài nói.

Thời điểm ba cô gái tính chất vấn độ thật giả của câu chuyện thì toa xe bên cạnh vang lên tiếng kêu gào, tiếng bước chân hỗn loạn.

“Mỹ Mỹ có chuyện rồi, giáo sư ngất xỉu rồi.” cô gái xuất hiện nôn nóng nói một câu rồi tiếp tục chạy đi.

Ba cô gái lo lắng vội vàng chạy đi, quên chào mập mạp một tiếng.

Mập mạp nhìn túi cá khô nuốt ực một cái, dứt khoát đứng dậy đi theo.

……………..

Lâm Thanh là giáo sư lớn tuổi nhất học viện điện ảnh, lần này ông được mời làm cố vấn cho một đoàn phim, nên tiện thể ông có mang theo một ít học sinh xuất sắc đi trau dồi kinh nghiệm.

Khi Mập mạp đi tới thì sắc mặt Lâm Thanh đã trắng nhợt, hàm răng cắn chặt, hai dòng máu tươi trào ra từ lỗ mũi, thân thể run rẩy kịch liệt, nhìn khó có thể chịu đựng được nữa.

“Mau tránh ra, để không khí thông thoáng lưu thông.” Một bác sĩ mặc blouse trắng tất tả chạy tới la lên.

“Chuyện này sao có thể xảy ra được? Giáo sư đang rất khoẻ mạnh mà?” Mỹ Mỹ lo lắng xoa xoa đôi tay nói.

“Có thể chuyến đi mệt nhọc, nên dẫn tới đột quỵ, hi vọng giáo sư bình an…” Nguyệt Nguyêt chấp tay cầu nguyện.

Mập mạp đứng bên cạnh mở miệng hỏi: “Mọi người có đắc tội với ai không?” Ba cô gái đang lo lắng nên cơ bản không nghe mập mạp hỏi nên không ai trả lời.

Một lát sau bác sĩ đi ra, bất đắc dĩ thở dài: “Xuất huyết não, mau thông báo cho người nhà chuẩn bị hậu sự đi.” Nói xong ông ta lách mình ra khỏi đám đông đi về chỗ ngồi, nhưng có một vài người vẫn chưa từ bỏ niềm tin đi theo cầu xin bác sĩ, một số còn lại tay chân lóng ngóng không biết sẽ làm gì. Nhưng tuyệt nhiên không ai để ý một bóng dáng mập mạp đang tới gần người bệnh..

“Đắc tội với ai cũng được, tại sao một hai phải đụng đến cổ sư, coi như ông may mắn, tôi vì túi cá khô nên sẽ cứu ông một lần.” Nhìn vị giáo sư đang hấp hối, mập mạp vừa thương vừa giận.

Mập mạp vén áo, moi từ trong thắt lưng một cây ngân châm lớn, liếm một cái nhanh chóng đâm vào huyệt nhân trung của ông lão.

“Trấn thần đoạt hồn.. Mệnh cổ ra, định càn khôn, đề.” Cùng với tiếng lẩm bẩm của mập mạp, một con tằm kim sắc từ sau tai chui ra, thân hình đầy thịt, đầu hơi chếch lên, ánh vàng rực rỡ đôi cảnh ngắn mỏng, thật sự là một sủng vật đáng yêu.

Kim tằm vừa xuất hiện, xung quanh phảng phất như được bao phủ bởi tầng ánh sáng vàng. Mập mạp ra lệnh cho kim tằm bay thẳng về phía ông lão rồi mau chóng đi ngược dòng máu chui vào mũi ông.

Sau đó, cơ thể ông lão dần ổn định, khoảng mười mấy giây, kim tằm chui ra, miệng nhỏ còn ngậm theo một con rết dài chừng năm sáu centimet.

Loài rết này cực kì hiếm thấy, tên Huyết Ngọc, toàn thân đỏ như máu, trong suốt như hồng ngọc điêu khắc thành, nhìn đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, tuy độc tính của rết Huyết Ngọc không thua gì Lệ Văn xà, nhưng lại gây ra sự đau đớn thống khổ hơn gấp trăm lần.

Khi trúng độc, cảm giác cực kì lạnh giá như đang rơi vào một hố băng, thân thể cũng có phản ứng như bị đông cứng: “đôi tay nắm chặt, thân thể cứng đờ, hàm răng nghiến lại đồng thời máu trong cơ thể sẽ chảy ngược, nếu bị nhẹ thì giống vị giáo sư, nhưng nặng hơn thì thất khiếu đổ máu rất đáng sợ.

Nếu pháp y kiểm chứng, hoặc dùng thủ đoạn công nghệ tinh vi đến mấy cũng chỉ đoán được chết do xuất huyết não, không phát hiện được nguyên nhân chết do trúng độc.

Sau khi độc tính phát tác gây tử vong thì rết Huyết Ngọc sẽ lặng lẽ trốn đi, trốn tránh ở những nơi cạnh thi thể đợi chủ nhân tới thu hồi.

Mập mạp bắt lấy con rết, ném ra ngoài, dù người ta có tập trung tới mấy cũng khó phát hiện được. Xong chuyện Kim tằm quay về sau tai mập mạp trốn sau lớp tóc, cơ bản không ai nghĩ nơi đó lại có thể là nơi trú ẩn của một con tằm.

Tiếp theo mập mạp lấy một ống trúc, moi ra một viên thuốc lớn cỡ hạt nhãn, thơm thoang thoảng. Rồi bóp mũi lão giáo sư lắc lắc hai cái, khớp hàm đang cắn chặt lập tức buông lỏng. Mập mạp nhanh chóng nhét viên thuốc vào miệng ông lão, khoảng một phút sau hô hấp của giáo sư đã trở lại bình thường, hai phút, ba phút trôi qua, khuôn mặt ông liền hồng hào rồi ho mạnh một cái phun ra ngụm máu đen và tỉnh táo trở lại.

“Là cậu đã cứu tôi?” là người trong cuộc, ông lão rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra với mình, dù sao ông cũng đã bảy mươi tuổi, thì tốt xấu gì cũng đã gặp không ít chuyện kì quái, nên rõ ràng biết thanh niên mập mạp trước mặt là ân nhân cứu mạng.

“Đúng rồi!” Mập mạp gật đầu nói.

“Tôi nên cảm tạ cậu như thế nào?” Lâm Thanh hỏi

“Bảo Mỹ Mỹ cho tôi ăn hết túi cá khô là được.”

Lâm Thanh: “………….”

Bạn đang đọc ĐỘC THỦ VU Y - DỊCH của NHẤT DŨNG TƯƠNG HỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.