Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ là thay một tấm bia đỡ đạn thôi.

Phiên bản Dịch · 2345 chữ

Lại nói về buổi lâm triều hôm nay, mười phần hết chín đều bàn luận về hôn ước của Thất điện hạ và Sở Nguyệt, nhưng mà Hoàng thượng không chỉ nhắc đến việc hủy bỏ hôn ước này mà còn muốn chọn một Vương phi mới cho Quân Thương.

Chuyện này vô hình chung dính dáng đến cả Hữu tướng đại nhân, thân là ca ca của Sở Nguyệt, đối với một người không vui lòng cho muội muội xuất giá như Sở Ly mà nói, cho dù hôm qua rất miễn cưỡng không phản đối hôn sự của hai người, nhưng bây giờ lại thấy thái độ Hoàng thượng như vậy lập tức khiến cho lòng hắn lửa giận ngời ngời, cảm thấy muội muội nhà mình tự dưng bị khinh thị và khi dễ rồi.

Lòng hắn thầm cười lạnh, đứng trên triều một lời cũng không nói, hoàn toàn như để tất thảy cho Hoàng thượng định đoạt.

Lại dám tự ý hủy bỏ hôn ước của Tiểu Nguyệt Nhi nhà hắn, bộ coi lão tử rất muốn muội muội mình vào Hoàng gia làm dâu sao? Nếu không phải Tiểu Nguyệt Nhi tự nguyện gả, lão tử hôm qua đã đuổi thẳng cẳng Quân Thương rồi! Có bản lĩnh thì hủy bỏ hôn sự này đi, lão tử vừa vặn có thể dẫn muội muội về nhà mẹ ruột!

Nhưng hắn lại nhớ ngọc bội màu tím hôm qua lấy được ở chỗ Tiểu Nguyệt Nhi, cuối cùng vẫn không nói nên lời, trầm giận nhìn Quân Thương, trong đầu một mớ hỗn độn cần suy nghĩ.

Như thế nào hắn cũng không nghĩ tới sau khi tìm được muội muội lại bắt được một chuyện quan trọng như vậy, nếu không điều tra rõ ràng đầu đuôi của ngọc bội đó, hắn dù có muốn dẫn Tiểu Nguyệt Nhi về cũng không được an bình.

Mà Quân Thương từ đầu chí cuối cũng chỉ muốn kết hôn với một người, sao có thể nguyện ý nghe theo việc hôn sự hủy bỏ mà chọn một vị Vương phí mới cho được? Cho dù người nói ra những lời này là vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, xuất khẩu chính là thánh dụ nhưng cũng không thể khiến hắn nhượng bộ hay do dự.

Biểu hiện của hắn kiên quyết chưa từng có, cơ hồ lập tức chống đối ngay tại chỗ, bất kính với Thánh thượng, làn gió mãnh liệt gào thét dường như khiến cho cả Tuyên Chính điện trở thành một hầm băng dày ba thước, văn võ bá quan ở đây đều câm như hến, chỉ hận không thể co rúm người nằm rạp xuống nền đất cho xong.

Mà bởi vậy bọn họ càng thêm xác định Thất điện hạ đối với Thẩm Nghiên Tịch… à không đúng, là với Sở đại tiểu thư căn bản không phải có cũng được, không có cũng chẳng sao, mà cũng không đơn giản chì vì là con dâu do Quý phi nương nương chọn nên mới đối với nàng có vài phần kính trọng.

Nghe nói, hai cha con họ trực tiếp tranh luận giằng co trong triều trước mặt văn võ bá quan, bao nhiêu lời nên phải nói của Thất điện hạ trong bao nhiêu năm qua cũng không nhiều như buổi lâm triều hôm nay.

Vị điện hạ này đâu phải không giỏi nói chuyện đâu? Căn bản chỉ do bản tính lạnh lùng nên lười đôi co với mọi người mới phải! Nhìn hiện tại, ngay cả Hoàng thượng có vẻ còn không phải là đối thủ của hắn!

Cho nên, Hoàng thượng rất tức giận, tỏ rõ một thái độ khi Quân Thương bất tôn bất kính không nghe theo ý chỉ của hắn, cũng như bộ dạng sống chết mặc bây của Sở Ly.

Có điều, mắt thấy Hoàng thượng kích động như vậy thật khiến một số người có chút kinh ngạc, nghi hoặc trình độ thương yêu cực độ, trước giờ luôn yêu chiều Thất điện hạ, cơ hồ cầu gì được nấy, không phải sao? Như thế nào lại không vui ý để Thất điện hạ và Sở đại tiểu thư kết cá liền cành chứ?

Theo lý mà nói, kia đã từng là một nữ nhi không được sủng ái trong Thẩm gia, một con ma ốm gió thổi nhẹ cũng có thể ngã, ngoại trừ mang một hôn ước với Thất điện hạ trong nhiều năm qua, Hoàng thượng đều tán thành nàng làm Kỳ vương phi, sao hiện tại đã có Sơ Ly làm lá chắn và ủng hộ đằng sao, từ thân phận đến địa vị đều cất cao lên rất nhiều, sao Thánh thượng lại không tán thành hôn sự này?

Có thật tất thảy chỉ vì An quý phi yểu mệnh chết sớm năm đó?

Sở Nguyệt từ trong miệng Sở Ly biết được tình hình trong triều hôm nay, cảm thấy hôn sự này có vẻ còn náo nhiệt hơn hôm qua rất nhiều, sau đó thầm nghĩ một lát liền đi về phía cổng chính của phủ Hữu tướng.

Hữu tướng đại nhân u oán nhìn bóng lưng rời đi của muội muội mà không biết ngăn trở như nào, một lát sau thu hồi ánh mắt nhìn lên bầu trời cao cao, trong tay đã nắm chặt miếng ngọc bội tím, vẻ mặt một mảng tối tăm.

Chuyện như vậy nên bắt đầu tra từ đâu đây?

Nói đến Sở Nguyệt, căn bản nàng cũng không rõ chuyện xưa liên quan đến miếng ngọc bội đó là như nào, hiển nhiên cũng không tưởng tượng nổi việc này đả kích Sở Ly như nào, hơn nữa hiện tại nàng không có tâm trạng đi quan tâm những chuyện mà bản thân không tài nào hiểu được.

Ai bảo từ đầu chí cuối Sở Ly cũng không nói rõ ràng mọi chuyện với nàng chứ!

Ngoài phủ Hữu tướng có một cỗ xe ngựa bình thường dừng lại, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cỗ xe này toàn bộ được chế tác từ gỗ trầm hương quý hơn vàng, hai con ngựa kéo giắt trước xe còn lại hai con thần tuấn phi thường.

Sở Nguyệt vừa ra cửa chính liền thấy Ảnh Cửu với gương mặt em bé đứng ngay đó, còn đang hào hứng khi thấy nàng xuất hiện, lập tức giương ra một nụ cười nịnh hót sáng lạn, không có tiết tháo chút nào liền khom người, “Vương phi!”

Bộ dạng hưng phấn kích động như vậy là có ý gì?

Sở Nguyệt liếc hắn một cái, sau đó trực tiếp dời măt đến cỗ xe ngựa, thong thả bước tới, dưới ánh mắt tha thiết của Ảnh Cử, nàng xốc rèm trực tiếp tiến vào trong xe.

Trong xe ngựa hơi tối, Quân Thương lẳng lặng ngồi đàng kia, hơi thở có chút trầm lãnh, nhưng trong nháy mắt khi nàng vén rèm đi vào, còn chưa kịp đợi nàng nhìn rõ bên trong như nào thì đã thấy một cánh tay duỗi ra trước mặt lôi thẳng nàng vào trong lòng.

“Ực, ngài làm gì vậy?”

Động tác của hắn không nhẹ, kéo một cái khiến nàng ***ng vào trong ngực hắn, va chạm mạnh khiến mũi nàng có chút đau, chôn trước ngực hắn thiếu chút nữa hít thở cũng không thông.

Nàng có chút ngẩn ngơ, ngoài ý muốn bản thân không giãy giụa nữa, chỉ yên tĩnh để mặc hắn ôm, cảm giác cánh tay hắn rất dùng sức, vùng cổ ngực dán chặt trước mặt nàng cũng nhảy lên, sau đó nàng đưa tay chậm rãi vòng qua ôm ngang eo hắn.

Toàn thân hắn chấn động, ***g ngực cũng kịch liệt phập phồng hai cái, cánh tay ôm nàng một lần nữa xiết chặt lại, bên tai bỗng vai lên tiếng cười khe khẽ, “Ha…”

Hơi thở ủ dột trong xe nhanh chóng tiêu tán, rõ ràng nàng cảm giác được tâm trạng của hắn lúc này cực kỳ tốt, dường như hành động mất khống chế khi nãy không phải là hắn làm.

Nàng dùng sức chui ra khỏi ngực hắn, nhíu mày nhìn hắn, “Ngài làm sao vậy?”

Tay hắn khẽ buông lỏng ra nhưng vẫn vây quanh nàng, ánh sáng trong xe ngựa mờ tối nhưng không che giấu được đôi ngươi sáng ngời tinh anh kia. Cúi đầu, hắn tựa nhẹ vào trán nàng sau đó vùi tay vào mái tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, bên tai còn nghe tiếng than thở kéo dài của hắn, “Nàng chịu ra đây thật tốt quá.”

Hở? Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng sẽ không ra gặp hắn nữa sao?

Có điều nghe giọng hắn giống như thỏa mãn lại như than thở, vì sao nàng đột nhiên cảm giác lúc này ra gặp hắn thật sự rất thích hợp vậy?

Trái tim nảy lên vài cái, nàng đem chút ngượng ngùng còn sót lại chôn đầu vào ngực hắn, sau đó ma xui quỷ khiến như nào lại nghiêng đầu cắn một cái lên cằm của hắn, đương lúc hắn đang chất động mà vọt ra khỏi ngực hắn, nhanh chóng ngồi xuống vị trí đối diện, đôi mắt chớp chuyển một cái, nói: “Ngài cố ý gọi ta ra đây không phải chỉ muốn nói với ta một câu như vậy chứ?”

Nét mặt của hắn trở lại bình thường, im lặng nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của nàng, lại thấy nàng tủm tỉm cười cố làm ra vẻ tỉnh táo, khóe môi hắn khẽ nhếch lênh, uất khí từ lúc lâm triều chất chứa trong lòng đến giờ rốt cục đã chịu tiêu tán chuyển hóa thành sự kiên định cùng dòng sát khí dày đặt khi nghĩ tới những người dám can đảm ngăn cản hôn sự này.

Kéo kéo bàn tay nhỏ bé của nàng về phía mình, xúc cảm mềm mại khi vuốt ve nó thật đáng yêu khiến hắn yêu thích không nỡ buông, đối mặt với tất thảy những lời cảnh cáo đều trở nên không đáng kể rồi.

“Ai cũng không thể bắt ta rời bỏ nàng.”

Cánh tay mới bị kéo ra của Sở Nguyệt dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn liền bắt gặp cặp mắt ấm áp dịu dàng như một dòng nước xoáy trực tiếp hút trọn linh hồn nhỏ bé của nàng.

Đầu ngón tay hắn khẽ phẩy, xe ngựa bắt đầu khởi hành, cũng không biết hắn muốn dẫn nàng đi đâu nữa.

Xe ngựa một đường băng qua dãy phố sầm uất rồi ra khỏi thành, lúc này Sở Nguyệt cảm thấy hiếu kỳ, lên tiếng hỏi: “Ngài muốn dẫn ta đi đâu?”

Ánh mắt hắn rời khỏi ngón tay ngà ngọc chuyển qua khuôn mặt nàng, thấy vẻ mặt nàng hoàn toàn không có chút gì đó không vui hay kháng cự, chút bất an rất nhỏ nơi đáy mắt cũng tan biến tựa hồ hắn thật sự sợ nàng sẽ không theo hắn ra khỏi thành.

“Biệt viện.”

Hắn chỉ nói đúng hai chữ chứ không giải thích gì thêm, đôi lông mày của Sở Nguyệt giãn ra, sau đó cũng không hỏi thêm, hoàn toàn an tâm để hắn dẫn nàng đi.

Thần sắc Quân Thương càng buông lỏng, hoàn toàn không còn trầm mặc như trước mà đột nhiên thay đổi đề tài, dưới sự kinh ngạc của Sở Nguyệt kể ra hết thảy những chuyện xảy ra trong buổi lâm triều sáng nay.

Cũng có chút không giống với lời kể của Sở Ly, Sở Nguyệt yên tĩnh nghe hắn tự thuật lại, lần đầu tiên mới thấy hắn không ngừng nghỉ nói nhiều như vậy nên cũng có chút ngạc nhiên, lại bởi vì nhìn thấy thần sắc khác thường ẩn hiện trên mặt hắn nữa.

“Sao Hoàng thượng phải làm như vậy? Không phải trước giờ ông ta đều rất thương yêu ngài, cơ hồ ngài cầu gì đều được nấy sao? Ta cho rằng, với thân phận bây giờ của ta ông ấy càng phải coi trọng ta hơn mới đúng chứ?”

Thế nhân đều nói Thất điện hạ thâm thụ thánh ân, làm cho Thái tử điện hạ và các Hoàng tử khác ghen ghét cùng cực, quả thực hằng ngày trải qua trong bất an, chỉ sợ Hoàng thượng đột nhiên ra quyết định phế Thái tử để truyền cho Thất hoàng tử mà mình sủng ái nhất.

Hiện tại, một Thẩm gia Nhị tiểu thư không được Thẩm gia coi trọng cũng có thể tiếp nhận vị trí Kỳ vương phi, vì sao bây giờ một Sở đại tiểu thư của phủ Hữu tướng lại bị thánh thượng phản kháng?

Nàng xác thực nghi hoặc nên cũng muốn hỏi cho rõ.

Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm giác bàn tay đang vuốt ve tay mình đột nhiên thắt chặt, ánh mắt tăm tối của hắn cũng bồng bềnh gợn sóng.

Nội tâm nàng khẽ gõ hai nhịp, cho dù không hiểu chuyện này thế nào nhưng sao vẫn có cảm giác mình đã hỏi trúng một vấn đề không nên thắc mắc, thậm chí như có thể va vào một cái ranh giới cuối cùng nào đó của Quân Thương.

Trong xe ngựa đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí ấm áp vừa rồi đều bị bức thả ra ngoài, chỉ còn tiếng xe ngựa lẹp xẹp, bánh xe lộc cộc chói tai.

Thật lâu sau, lâu đến độ Sở Nguyệt cho rằng có lẽ mình đã chọc giận hắn, sẽ không thể nào nghe được câu trả lời thì hắn lại mở miệng, giọng nói không lạnh nhạt trong trẻo như mọi ngày mà khàn khàn tối nghĩa, “Chẳng qua chỉ là thay một người khác làm bia đỡ đạn mà thôi.”

Sở Nguyệt ngẩng ra, bổng nhiên hai mắt trợn to.

Bạn đang đọc Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt của Nặc Nặc Bảo Bối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.