Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1881 chữ

Bấy giờ Chân Như lại sốt ruột nói:

- Dạ thưa Mẫu, vậy ý Mẫu ra làm sao? Tiểu thần đã chết rồi, nếu nay Mẫu không dang tay mà cứu giúp, sớm muộn gì Kim Giang cũng tàn sát hết phủ Sơn Trang mất thôi.

Nguyệt Mẫu nói:

- Thôi được, cứ tới đó xem việc đã, rồi tình hình sẽ liệu sau.

Nói đoạn khoát tay, Chân Như mừng lắm, vội thỉnh lạy, Mẫu Nguyệt nói:

- Hãy mang theo bài vị của ta về phủ Sơn Trang

Nói đoạn trỏ tay vào bài vị, Chân Như liền lạy ba lậy rồi bước lên bục thỉnh, cầm đỡ lấy bài vị bằng hai tay, phủ lên bằng tấm vài đỏ đặt lên trước ngực, rồi đi nhanh ra cửa, ngay khi ấy gặp hai ông già đang đi vào, họ cùng thất thanh kêu lớn:

- Cô kia làm cái gì vậy? Cô muốn chết chăng?

Chân Như thưa:

- Dạ con có lệnh của Mẫu, mong các chú giúp đỡ.

Nói đoạn cầm bài vị bước xộc đi nhưng hai người cản giữ lại, Chân Như rối quá la lên:

- Có lệnh của Mẫu thật mà, nếu thực là thế xin Mẫu chứng minh cho con, xin cho cành cây trước mặt kia gãy đổ ngay!

Đoạn trỏ tay về một gốc cây phượng lớn đặt trong sân đền.

Ngay khi ấy trời đang nắng chang chang chẳng một gợn mây một tiếng giông, bỗng nhiên trên trời giáng xuống một tia sét kinh thiên động địa, sét đánh thẳng vào cây phương, cành lá rơi rụng lả tả, xong đoạn trời lại quang vắng bình thường.

Hai ông già thất kinh đứng ngây cả ra, Chân Như vội cầm bài vị đi thẳng, họ chỉ biết ngây người mà nhìn theo, chẳng nói được câu nào.

Đoạn Chân Như vội vội vàng vàng đi thẳng ra bến xe về lại Hà Nội, bên mình giữ bài vị rất chặt, người cùng đi đều nhìn nhưng chẳng ai dám hỏi han gì cả.

Khi về tới phủ Sơn Trang thì đã tới nửa đêm, thấy cờ trắng treo rợp cả bên ngoài, các cửa đều đóng im ỉm, lúc ấy mới hay tin Cửu Tổ đã qua đời từ sáng, còn Cô Linh và Cô Dung thì đều đã đi ra ngoài chưa thấy về lại.

Lại nói cả ngày hôm đó Cô Linh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như người mất hồn, Cô cứ nghĩ mãi về Cửu Tổ chẳng thôi.

Lúc lại đi ra đi vào, nhìn xác Cửu Tổ nằm bất động trên giường, thân thể cứng ngắc, lòng Cô đau quặn thắt cả lên…

Cũng chỉ mới gặp nhau có ít ngày, lời nói chuyện cũng chưa được nhiều, đa phần đều nói về cậu Long bệnh nhân, ấy vậy mà sao từ con người, từ hành vi, từ giọng nói, từ khí chất người ấy đều toát lên vẻ thân thương trìu mến vô cùng, lại vững chắc như núi đồi, thật mang cho người ta cảm giác an yên đến lạ kì. Ban đầu Cô Linh kính vì đó là Cửu Tổ, nhưng ở cùng nhau vài ngày, Cô vừa phục vừa nể Cửu Tổ, giờ Cửu Tổ chỉ còn tấm xác lạnh, Cô thương cảm đến tê tái trong người, chẳng biết giãi bày cùng với ai…

Rồi chợt nhiên có một luồng suy nghĩ lóe lên trong đầu Cô Linh…

Diệu Thiện Tiên Sinh! Diệu Thiện…

Đó chẳng phải là người đệ tử ruột được kế thừa tất cả tinh hoa về Huyền Thuật và Xuất Hồn Thuật của thầy Đại Trí, người đã viết ra cuốn Xuất Hồn Thuật kia hay sao?

Đó chẳng phải là người Huyền Nhân U Ẩn có căn Bồ Tát giới thượng, là người thông thạo am hiểu bậc nhất về hồn trong tăng đoàn sao?

Chính Diệu Thiện đã dùng nguyên lý về khí và phép bắt lưỡng khí để bắt được Phong Sa Đà trong người cô Lệ mà? Trong khi Phong Sa Đà đi trong người bệnh nhân không hơn thì cũng bằng chứ nào có thể kém hơn Giang Màu A Dặc được?

Diệu Thiện Tiên Sinh có cách gì có thể giúp Cửu Tổ hồi dương được chăng? Cửu Tổ đã sang lâm chung nhưng chưa sang pháp tính, thần thức chết gần hết cả nhưng giọt khí mạnh mẽ được nuôi luyện từ tâm hồn định lực của Cửu Tổ vẫn chưa đầu hàng số phận, nó vẫn chưa hề thoát ra ngoài…

Diệu Thiện vẫn mong muốn đi tìm Cửu Tổ mà, hai người là bạn tâm giao với nhau…

Cô Lệ đã về chùa Thanh Trúc để báo tin cho Tiên Sinh Diệu Thiện việc của Cửu Tổ, đi cũng đã ba ngày rồi, vậy mà sao Diệu Thiện chưa thấy tới đây? Lẽ ra khi nghe tin như thế, Tiên Sinh phải tới ngay rồi chứ?

Hay Tiên Sinh sợ ma quỷ cản trở, và thông qua cô Lệ biết được Cửu Tổ đã mất trí nên muốn chờ Cửu Tổ hồi tỉnh rồi tự tìm về chứ không đi tìm Cửu Tổ nữa?

Cô Linh gọi lớn:

- Em Dung đâu rồi, vào đây chị bảo.

Cô Dung lập tức từ ngoài chạy vào trong, Cô Linh nói:

- Em sai đệ tử nào đó đi tới Nam Thuận đi, chuẩn bị hành trang và tiền bạc khởi hành liền đi, đi tới chùa Thanh Trúc mời cho được Diệu Thiện Tiên Sinh tới đây, cứ nói rằng Diệu âm Tiên Sinh đang hấp hối, kiểu gì Tiên Sinh cũng đi ngay.

Cô Dung ngần ngại nói:

- Bùa Tử trên người Cửu Tổ định giờ là một ngày để thức tán, Cửu Tổ tắt thở lúc 9 giờ sáng, tới nay đã được nửa ngày rồi, chín giờ sáng mai là Tổ đi. Giờ có đi xe tới Nam Thuận cũng làm gì mà kịp nữa chưa nói tới đường về.

Cô Linh nói:

- Cửu Tổ có nghị lực mạnh mẽ vô cùng, người đã chết vẫn có thể hồi dương được nếu trị đúng cách, bên cạnh có Hỏa Thiên Di và các đệ tử phủ ta tụng kinh chú cho liên tục, nếu Tổ may mắn có thể cầm cự được lâu hơn giờ tử cũng chưa biết chừng, nói tóm lại dù còn một tia hy vọng mong manh thì cũng phải thử chứ biết làm sao được?

Cô Dung nghe thế thì không nói gì nữa, vội vàng đứng dậy nói:

- Để em đích thân đi cho được việc.

Cô Linh vội vã gật đầu đồng ý ngay, Cô Dung đi rồi, Cô Linh lại ngồi lặng yên, đoạn chắp tay lên trước tượng Nguyệt Mẫu và tượng Mẫu Liễu Hạnh, nhắm mắt mà cầu nguyện cho Cửu Tổ.

…Được chốc lát sau, chợt có người đệ tử chạy vào báo:

- Dạ thưa Cô, có người tới cổng phủ ta xin được vào gặp.

Cô Linh hỏi:

- Trời đã tối về khuya, là ai còn đến thế? Sao không mời vào đây?

Người nữ đệ tử nói:

- Người ấy nói thay núi Vu đến để chia buồn việc tang và xin được đưa tang, vì vướng nghê thần giữ cửa phủ nên không vào được.

Cô Linh nghe xong giật mình kinh hãi, đứng bật cả dậy, đoạn lao vội ra cửa.

Khi chạy ra tới cửa phủ thì Cô Linh nhìn thấy có một người đội mũ trùm khăn kín đầu, dáng đi lọm khọm nom như người già yếu lắm, Cô bước lại hỏi:

- Xin hỏi ai đây?

Người đó mở cái mũ trùm ra, người nữ đệ tử hét lên một tiếng thất thanh xỉu lăn cả ra đất, còn Cô Linh cũng được một phen hoảng hồn.

Đó là một bà già có khuôn mặt méo mó, hai con mắt chẳng đều nhau, mũi chảy dài xuống cằm, răng mọc lởm chởm, bà ta mỉm cười với Cô Linh, Cô lấy lại điềm tĩnh rất nhanh, hỏi:

- Xin hỏi đây là vị nào?

Bà già nói:

- Tôi đến từ Vu Sơn, nhận lệnh đại công tử Huyền Đỉnh tới đây để nhận xác Cửu Tổ về đưa tang.

Cô Linh nói:

- Tôi đã được kí thác việc của Cửu Tổ, dù có là đại công tử tới thì cũng không được đưa thi hài đi khỏi phủ này nửa bước chân cho tới khi xong tang lễ, muốn vào trong chịu tang thì được.

Bà già gật đầu, toan bước vào nhưng đứng khựng lại.

Cô Linh cũng đứng nheo mắt nhìn, bà già biết ý, lấy ra một đạo bùa và một ấn phù, trên đều có khắc chữ “Vu”, trên ấn phù có chữ “Phong Đỉnh - Hạ Chi Nhân”. Cô Linh liền biết ngay đó là ấn phù của tiểu cuồng phong Huyền Đỉnh, đại đệ tử của thầy Huyền n phái Vu Sơn.

Đoạn hỏi:

- Vậy cho hỏi Huyền Đỉnh Tiên Sinh đang ở đâu, vì sao không đến?

Bà già đáp:

- Tiên Sinh sai tôi tới trước xem ý Cô ra sao, Tiên Sinh sẽ tới ngay đó thôi.

Cô Linh nói:

- Tôi và chỗ Đỉnh Ca đâu phải chưa gặp bao giờ, đại công tử vẫn thường ghé thăm phủ này suốt, từ khi nào mà người của Vu Sơn tới đây lại phải dò ý như thế?

Bấy giờ chợt có tiếng cười vang lên, rồi từ xa đi lại có một người đàn ông, khoác một bộ vest đen, đeo mắt kính đen dù trời đã tối, đoạn bước lại, bỏ kính ra, chìa tay ra nói:

- Chào Cô Linh, Cô vẫn mạnh giỏi chứ?

Cô Linh nhận ra ngay Huyền Đỉnh, vã nắm lấy tay mà rằng:

- Thật là không ngờ tới, tôi mong Tiên Sinh đến nhường nào? Tôi biết các Tiên Sinh của Vu Sơn vẫn đang nhọc công tìm kiếm Cửu Tổ, nay tôi đang lo việc của Cửu Tổ đây, mời Tiên Sinh vào trong sẽ rõ sự tình. Tôi đang lo chẳng biết cậy nhờ ai, Thật là may lắm có Tiên Sinh ở đây.

Huyền Đỉnh trầm ngâm chẳng nói gì, Cô Linh vẫn như ngày xưa, vẫn vô lo vô nghĩ như thế…

Cô Linh lại hỏi:

- À mà sao Tiên Sinh biết Cửu Tổ đã mất mà tới?

Huyền Đỉnh nói:

- Các đệ tử chính tông của Vu Sơn đều có hình xăm Vu thần ở sau lưng, có thể phách của Vu Thần Nương trong đó, chúng tôi nhờ đó mà biết cảm được với nhau nếu các giọt khí bị tan nên biết ngay thôi. Thôi Cô cũng biết việc Huyền chớ nên hỏi nhiều, xin đưa tôi vào trong gặp Cửu Tổ ngay cho, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Cô Linh nghe nói thế thì tin ngay, đoạn lại tất tưởi đi vào trong.

Bấy giờ Huyền Đỉnh bước theo vào, nhưng bà già thì khựng lại.

Cô Linh nhận ra, biết ý, vậy là đưa tay lên miệng niệm chú, hai con nghê hai bên cổng phủ thôi chẳng bốc ra nhạc khí nưã, vậy là Huyền Đỉnh cùng với hồn ma đi theo Cô Linh vào trong phủ.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.