Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1929 chữ

Bấy giờ chợt Hạ ho lên vài tiếng dữ dội, đoạn nằm im bất động, các Cô thấy thế đều sợ hãi, từ đôi mắt của Tổ chảy ra dòng máu dài, Tổ nằm im, không còn rên rỉ, răng nghiến chặt, mồ hôi chảy ra ròng ròng, thân xác đang phải nếm trải nỗi đau tới cùng cực nhưng không kêu lên một tiếng, hai tay bấu chặt xuống dưới nệm.

Cô Linh nói:

- Mắt ngài chảy máu rồi.

Đoạn lấy khăn mùi xoa ra, giơ lên định lau vệt máu cho Tổ, nhưng khi khăn đưa qua mắt, thấy mắt Tổ vẫn mở trừng trừng không hề chớp, Cô Linh giật mình, đoạn đưa tay qua lại, con ngươi của Tổ không hề chuyển động.

Cô run run gọi:

- Cửu Tổ Huyền Vi …

Tổ nói:

- Tôi ở đây.

Cô Linh nói:

- Tổ nhìn thấy tôi không, mắt Tổ đang chảy máu…

Cửu Tổ nói:

- Tôi chỉ thấy một màu đen bao phủ.

Đoạn mắt Tổ lại trào máu ra, rồi đột nhiên thấy thân ảnh của chim cắt Kinh Ma Lạc mờ đi, chim nói:

- Tổ bị mù rồi, không thấy được nữa đâu, nhãn thức đã rút lui rồi, tôi phải rút đi đây.

Thì ra chim là Quỷ giữ gìn nhãn thức cho Tổ, nói xong đoạn đập cánh bay vút vào trong cánh tay của Tổ.

Cô Linh nghe thế thì sợ hãi tới rụng rời, các Cô đều xôn xao cả lên, Cửu Tổ mù rồi sao?

Mắt Tổ vẫn trào máu, đoạn run run giơ bàn tay lên, Cô Linh vội đỡ lấy xem Tổ bảo gì, Tổ trỏ tay về phía đầu giường nói:

- Việc này đã được đoán định trước, trong cuốn Xuất Hồn Thuật của thầy tôi có ghi chú cẩn thận, tôi nắm được hết yếu quyết trong đó nhưng nay cơ thể đau đớn quá không thể nói ra hết được, Cô hãy xem trong sách đó để biết cách làm hậu sự cho tôi.

Đoạn lại Hạ tay xuống, mồ hôi đổ ròng ròng, cả thân thể nổi lên những nước, bủng beo căng hết cả lên làn da.

Cô Linh vội cầm lấy sách giở nhanh ra, đoạn tra một lượt nói về : “Thân trung ấm”, có trích đoạn ghi như sau:

“Người vào giai đoạn lâm sàng, địa đại tan rã, thân thể như vô vàn núi đá đè vào, đau đớn không kể xiết, các khớp xương như vỡ vụn, thịt da thì tê tái, đau tới trào nước mắt nước mũi, nhân nhó khổ sở, người cựa quậy mãi không nằm yên được, người không biết thường hay cho rằng đây là lúc oan gia trái chủ về đòi mạng nên thế nhưng không phải, thực ra là vì đau quá mà thế đó thôi. Dần dần gần hết giai đoạn địa đại tan rã, nhãn thức rút lui, người đó không còn nhìn được, tai vẫn nghe được âm. Đối với người Huyền Nhân U Ẩn, thức nào rút lui thì máu từ thức đó đổ ra, nhãn thức rút lui thì máu mắt đổ ra, đối với người thường thì không bị đổ máu, chỉ thấy cảnh vật mờ đi thôi.”

Đoạn Cô Linh nhìn lại Cửu Tổ, mồ hôi vẫn túa ra ròng ròng, con mắt Tổ đã khép lại nhưng máu vẫn theo đường mà chảy xuống, Tổ bặm môi thật chặt, nhưng khuôn mặt không biến sắc, cơ thể không cử động.

Theo sách nói, hiện giờ Tổ đang đau lắm, như có trăm ngàn núi đè vào, lại thêm cái đau đớn của thủy địa bị giang màu phá nát… Vậy mà Tổ chẳng hề động cựa, nghị lực chịu đựng của Tổ thật lớn lao…

Cô Linh quỳ bên cạnh, hỏi:

- Cửu Tổ… Ngài… Anh Hạ… Nói cho em nghe, anh đang đau lắm có phải không?

Hạ nghiến răng nói:

- Tôi chịu được.

Cô Linh khóc nói:

- Nói em nghe, anh có sở nguyện gì?

Bấy giờ chợt thấy thân ảnh Kỷ Như mờ dần từ hai bàn tay đổ lên, Quỷ hét lên thất thanh:

- Nhĩ thức đang rút lui, Tổ sắp…Sắp điếc rồi.

Thì ra Quỷ này giữ nhĩ thức cho Tổ, nhưng Quỷ là tướng, có lực định mạnh, đoạn chưa chịu tan đi ngay, chống kiếm xuống đất, nghiến răng ken két, giữ gìn cho Tổ còn nghe được tiếp.

Tổ nói:

- Tôi không có sở nguyện gì cả.

Cô Linh nắm chặt lấy tay Hạ, nói:

- Em xin lỗi anh, em kéo anh vào vụ này, việc này là do em gây ra. Anh ơi, em sẽ bên cạnh anh tới phút giây cuối cùng, anh đừng sợ hãi gì cả.

Tổ nói:

- Cô Linh chớ nói thế. Thấy việc nhân nghĩa mà làm đó mới là người quân tử trong trời đất này. Khi tham gia việc tôi đã chắng sợ, thì giờ tôi cũng nào có sợ chết? Cơn đau đang dày vò tôi là cơn đau của cái chết lâm sàng, ai rồi cũng phải trải qua đó thôi, có những người không hề sợ sự đau đớn đó…

Nói rồi nằm yên lặng, chợt nhiên Cô Linh cảm thấy bàn tay Tổ lạnh buốt, rồi thấy từ tai Tổ có máu đỏ tràn ra lênh láng.

Bấy giờ Kỷ Như tức giận ném kiếm xuống đất, nghiến răng căm tức, nước mắt lăn dài, đoạn quỳ lạy Hỏa Thiên Di, nói:

- Đừng… Đừng quên tôi nhé. Trăm sự… Nhờ… Nhờ cả Tiểu Di Quan Nhân. Tôi đi đi đây…

Nói đoạn bay vụt thành đám khói bạc vào trong bàn tay trái băng trắng của Cửu Tổ.

Cô Linh hỏi Hỏa Thiên Di:

- Họ đã đi đâu?

Hỏa Thiên Di đáp:

- Sáu Quỷ giữ cho sáu thức của Tổ, thức của Tổ và chúng là một, nay các thức của Tổ rút lui thì chúng cũng rút vào trong theo, khi Tổ quyên sinh, chúng sẽ đi theo Tổ về nơi chín suối. Riêng tôi có bản mệnh đặt ngoài dao Vu nên Tổ chết tôi không phải đi theo như chúng, chúng chào tôi rồi thì chẳng quay lại được nữa…

Nói đoạn từ đôi mắt lửa rực cháy của Hỏa Thiên Di có giọt nước mắt long lanh rơi xuống.

Cô Linh thở dài lặng lẽ, đoạn cất tiếng gọi:

- Anh Hạ, anh Hạ, anh còn nghe thấy không?

Đôi mắt Tổ lờ đờ, máu từ tai chảy xuống ròng ròng, Tổ không còn đáp lời nữa…

Cô Linh lật giở tiếp cuốn Xuất Hồn Thuật, phần tiếp lại ghi.

“Sau khi nhãn thức rút lui, ấy là hoàn tất quá trình địa đại tan rã, người chết lâm sàng sẽ bước sang giai đoạn thứ hai, đó là đất tan vào nước, hỏa đại tan vào thủy đại. Bấy giờ người chết ken lên đầy mắt, răng đóng váng vàng, đầu bắt đầu có gàu và tóc bắt đầu rụng, mồm miệng người ấy khô khốc, tay chân cơ thể thôi không còn đau nhức nữa mà có cảm giác lạc lõng, ví như người đang trên con thuyền độc mộc đi lại giữa dòng thì cơn sóng to làm cho thuyền chìm, người ấy chơi vơi giữa dòng, ngoi lên mà thở, bốn bề là nước lạnh lẽo vô cùng, vào giai đoạn này, nhãn thức đã rút lui hẳn, nhĩ thức dần dần rút lui, người ấy chằng còn nghe được nữa, tới khi nhĩ thức rút hết, người thường thì điếc hẳn, người huyền nhân u ẩn thì có máu chảy ra từ tai, vậy là xong giai đoạn thủy đại tan ra…”

Cô Linh nhìn lại, máu từ tai Hạ đã chẩy ra đày cả chăn nệm, Cô xót ruột buồn rầu, biết Tổ đang lạnh và hoang mang như chìm trong nước, đoạn Cô nắm chặt lấy bàn tay mà truyền hơi ấm sang, thét các Cô đi lấy chăn, chùm quanh người có tới ba bốn lớp…

Bấy giờ Tổ nói:

- Sao không ai nói gì cả thế? Hay có lẽ tôi chẳng nghe được nữa rồi chăng? Vậy nay tôi nói vài câu trước khi không nói được nữa, vì tôi mà nghe cho rõ…

Hỏa Thiên Di và ba Quỷ còn lại của Vu Sơn đều quỳ xuống bên cạnh, Tổ nói:

- Tôi chưa kịp nhớ ra việc xưa mà nay đã phải chết, nhưng những ngày qua sống trong quý phủ, học hỏi được nhiều, lại được nhìn thấy các tướng, nghe các câu chuyện, trong lòng cũng thầm cảm thán lắm thay, tình cảm dạt dào các tướng theo tôi chẳng để đâu cho hết. Tôi chỉ mới dạo trước còn một thân cô đi trong gió giữa trời, sợ khi chết chẳng có người nhặt xác, nay may thay phước lành duyên báu được quý phủ đoái thương, được ra đi giữa nơi tràn tình người, vậy Cô Linh hãy giúp cho việc đưa thi hài tôi về Vu Sơn chôn cất.

Cô Linh xiết chặt tay để Tổ biết là Cô đã nghe rõ.

Tổ nói:

- Còn đối với các Quỷ, theo tôi phụng sự đã nhiều, nay tôi chết các ông cũng đều phải chết, chỉ riêng có ông Hỏa Thiên Di còn sống được thì đừng về Vu Sơn tránh bị Kim Giang truy giết, nghe ông kể lại tôi còn hai người anh, xin tìm họ mà lo cho việc lập Tổ giữ gìn tông miếu, trong thời gian tới chưa xong được việc lớn ấy, thì việc nhang khói, nghi thức trên núi, xin nhờ vào chỗ Cô Linh.

Cô Linh nói:

- Việc của Vu Sơn cũng là việc của Sơn Trang Thượng Ngàn, xin anh đừng có lo gì…

Tổ lại nói:

- Còn đối với người tên là Diệu Thiện, nghe như các ông kể lại, còn đối với Diệu Thiện…

Chợt Tổ sặc lên vài cái, lại cố đớp lấy hơi mà nói:

- Đối với Diệu Thiện…

Lời nói nghẹn cứng trong họng, Cô Linh chợt thấy cả người Tổ nóng bừng cả lên, Tổ lại gượng nói vắn tắt:

- Diệu Thiện… Thiện…

Đoạn ộc ra máu mồm máu miệng lênh láng cả, rồi máu mũi cũng ộc cả ra ở mũi.

Có hai Quỷ bước lại, quỳ xuống lạy Hỏa Thiên Di nói:

- Trăm sự nhờ Quan Nhân, Tỷ Thức và Thiệt Thức đồng loạt rút lui, mũi lưỡi đã mất, Tổ không ngửi, không nói được nữa, chúng tôi cũng đến giờ đi rồi.

Thì ra hai Quỷ đó, một có danh hiệu Hắc Thiên Khuyển, giữ cho tỷ thức của Tổ, giúp cho việc ngửi của Tổ, con còn lại có danh hiệu Hắc Linh Miêu, giữ cho thiệt thức của Tổ, giữ cho việc nếm và nói của Tổ, nay các thức đó rút lui, chúng đều lặng lẽ biến thành làn khói, tan nhập trở lại vào cánh tay trái băng trắng của Tổ…

Bấy giờ Cô Linh giở sách ra, sách ghi:

“Sau khi thủy đại tan rã, nhãn thức, nhĩ thức đã lui, bấy giờ người chết bước sang giai đoạn nước tan vào lửa, hỏa đại lấn át thủy đại, cả người người đó sẽ nóng bừng lên, như có lửa độc thiêu đốt nội tạng, bên ngoài như bị có ai ném vào nồi nước nấu sôi, đau đớn không kể xiết, tỷ thức rút lui, người đó không ngửi được nữa, thiệt thức rút lui, người đó không nói được nữa…”

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.