Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1994 chữ

Sau buổi nói chuyện với Tiên Sinh, Lệ bắt tay vào việc tìm Hạ ngay.

Cô đi lại bờ sông Kim Giang, chờ ở đó vài ngày nhưng Hạ không còn quay lại thêm một lần nào nữa, Lệ biết anh ta ở lại bờ sông này vì muốn giúp đỡ cho cô, hôm đó cô đã quay lưng ra đi thì anh ta chẳng còn lý do gì để quay lại nơi này nữa…

Mỗi lần ngồi ở cái ghế đá ngày xưa hai người cùng ngồi, đôi mắt Lệ hướng nhìn xuống dưới sông Kim Giang…Lần nào Lệ cũng cảm thấy lạnh cả người…Lệ biết Quỷ Thần dưới sông cũng đang nhìn lên cô chăm chú, chỉ là cô không nhìn được thấy chúng mà thôi…Nhưng Lệ cũng chẳng lo lắm…

Cô là một người con gái có bản lĩnh chứ chẳng phải như mấy con bạn yếu đuối cố tỏ ra thảo mai trong hội tiểu thư con nhà giàu của cô, Tiên Sinh đã nói rồi, khi cô tới sông Kim Giang chắc chắn cô sẽ bị cảm ứng từ Ma Quỷ, bởi lẽ Phong Đà từng ở trong người cô, nhưng chúng cũng không thể làm gì cô được vì phần thân thức của Phong Đà đã bị tách ra rồi, và Tiên Sinh cũng đã vẽ Bùa Kị Tà giao cho cô giữ, nếu không có sự tiếp xúc vật lý, khí âm lạnh dưới sông cũng chẳng thâm nhập vào cô được, vậy là Lệ yên tâm.

Sau hai ngày không thấy anh ta quay lại, Lệ chuyển sang kế hoạch hai. Cô hẹn gặp và chi rất nhiều tiền cho một trong những ông trùm ở Hà Nội, ông Thắng có biệt danh “Thắng người cá”, bởi lẽ ông ta từng làm bảo kệ ở các sạp cá, và cũng từng đâm chết một người bán cá trước khi được ra tù. Thắng cá là người cùng làm việc với cha cô ngày xưa nên cô cũng có quen biết dù chưa từng làm việc với ông bao giờ, nhưng ba cô từng nhận xét ông ta là “người có nghĩa khí và có thể tin tưởng được.”, ông ta là người điều hành những người vô gia cư ở gần đó và ông ta sai đội quân đám trẻ nhóc mồ côi, đánh giày để chúng tìm người cho cô. Ông ta nói rằng đây là phương pháp làm việc của cha cô khi còn sống, cô nên học theo. Bởi lẽ những người vô gia cư, đặc biệt là trẻ em, chúng tinh tường như chó sói và không biết mặc cả. Chúng có thể đánh hơi thấy bất kì thông tin gì một cách nhanh nhạy nhất, giống như những điệp viên bí mật, chúng sục sạo khắp các hang cùng ngõ hẻm khi đi bán vé số và khi đánh giày, chúng lắng nghe mọi nguồn thông tin, hấp thụ và xử lý nó, nhanh chóng, không gian dối, không đòi hỏi. Đôi khi cái chúng cần để hoàn thành tốt công việc chỉ là một ổ bánh mì, hay một cái áo mới, chúng như cái lưới giăng phủ khắp thành phố, chúng không có nhiều kiến thức để nghe ngóng được những việc liên quan tới chính trị, nhà nước, nhưng để tìm người, theo dõi và bám sát theo hoạt động của các băng đảng, thì chúng quả là số dách.

Thắng cá nói với cô:

- Cháu còn nhỏ mà giỏi lắm, cháu thật có đầu óc tinh nhanh được thừa kế từ cha cháu, hay là cháu quay lại tập đoàn mà nắm quyền đi, chú sẽ hỗ trợ hết sức cho, đứa nào ngáng đường mà cứng đầu, cháu cứ nói với chú.

Lệ lịch sự cảm ơn, rồi từ chối Thắng cá, cô nói:

- Hiện giờ em cháu bị bệnh nặng, cháu cũng chưa có tâm trí. Chú cứ giúp cháu tìm được người đi, cháu không quên ơn chú đâu, sau này có công việc gì làm, cháu sẽ chiếu cố cho đội của chú, cứ theo luật của cha cháu mà chơi, có vinh hoa thì cùng hưởng thôi ạ.

Thắng cá gật đầu, cười nói:

- Chơi thì chơi nhưng vẫn là người trong nhà cả, cô chủ nói thế làm chú sợ quá, đúng miệng lưỡi của người nhà quan, nhưng mà thẳng thắn lắm, chú thích. Chỉ cần thằng đó chưa chết và vẫn đang lang thang trong thành phố này đi kiếm ăn, thì trong ba ngày nữa chú sẽ tìm ra nó về cho cháu.

Lệ gật đầu rồi đưa cho ông chú một xấp tiền, Lệ biết ông ta làm được, và biết cả cách thức mà ông ta sẽ làm, ông ta sẽ liên hệ tới từng khu vực vô gia cư và kiểm soát hết các địa điểm phát cơm từ thiện trong cái thành phố rộng lớn này…

Quả nhiên đúng như lời của ông Thắng, đám trẻ vô gia cư đã tìm được người đúng với nhân dạng mô tả mà Lệ nói, anh ta tối nào cũng ngủ lại ở công viên Thăng Long, và ban ngày thì vào một tiệm cháo từ thiện để xin bữa.

Lệ mừng lắm, nhưng chưa tới gặp anh ta vội mà đi thẳng tới chùa Chân Hòa để báo tin cho Diệu Thiện.

Lệ đến chùa thì do đã quen lối nên chẳng hỏi han ai, cứ thế đi xộc thẳng vào phòng nghỉ dưỡng của Tiên Sinh, nhưng lần này chẳng còn thấy Tiên Sinh ở đó nữa, chăn gối đều gấp gọn hành lý chẳng thấy đâu, Lệ đứng chết lặng nơi bậu cửa…

Có lẽ Tiên Sinh đã đi mất rồi…Tiên Sinh đi mà chẳng lời nào từ biệt…

Khoảng hai ngày trở lại đây, Tiên Sinh đã hồi phục, mắt Tiên Sinh dần hé mở được và nhìn thấy được, nhưng Lệ không nghĩ Tiên Sinh lại đi vội vã đến như thế.

Bấy giờ cô đứng tần ngần, trong lòng buồn bã man mác, cô chợt thấy nhớ hình ảnh Tiên Sinh gầy gò, thanh cao, đôi mắt phủ băng trắng, mỗi ngày khi cô đến, Tiên Sinh đều ngồi sát nơi cửa sổ hướng mặt ra ngoài mà tận hưởng ánh nắng ấm áp, nay người chẳng còn đâu, tránh sao cho khỏi sự nhớ nhung trống vắng?

Lệ cúi đầu buồn bã bước đi thì có một vị sư đi lại xá chào rồi nói:

- Cô Lệ đấy phải không?

Lệ cung kính chào lại, sư nói:

- Chiều qua thầy trụ trì Đại Minh đã trở về, Tiên Sinh cũng đã lành bệnh rồi, Tiên Sinh muốn nán lại chờ cô tới nhưng các sư không cho phép, các sư huynh ở chùa Thanh Trúc đã đưa Tiên Sinh về lại Nam Thuận trong đêm qua rồi. Tiên Sinh dặn tôi nếu cô tới thì đưa lại thứ này cho cô.

Nói rồi tiểu đưa cho Lệ một cuốn sách và một phong thư, Lệ mở thư ra xem, thư viết như sau:

“Cô Lệ, tôi cảm ơn cô những ngày qua đã luôn chăm sóc cho tôi, nay bệnh của tôi đã đỡ rồi, tôi nhận lệnh từ quý thầy phải đi ngay về lo công việc phật sự nên chẳng thể kịp gặp để cảm ơn hay chia tay cô được, mong cô hết sức thứ lỗi cho tôi. Đối với việc của cô đã xong, xin giữ lấy lá Bùa Kị Tà Khí tôi đã viết ra để được bình an lâu dài, đối với em trai cô, hãy nhất nhất nghe theo lời của Cô Linh, đó là thầy cao tay ấn, có thể lo được công việc của cậu nhà. Tôi có một sở nguyện mong cô hết sức giúp đỡ cho, nếu cô tìm được Hồ Sĩ Hạ, xin hãy giao cho hắn cuốn sách này và xin hãy chuyển lời, thầy và các chúng huynh đệ đều nhớ thương hắn nhiều, dặn hắn nhanh chóng trở về chùa Thanh Trúc. Xin cảm ơn và tạm biệt cô.”

Sư lại nói thêm:

- Hồ Sĩ Hạ có pháp danh Diệu m, đó là một nhân vật lớn trong giáo hội đã bị thất lạc lâu nay, việc tìm Hồ Sĩ Hạ là việc trọng đại của quý chùa, nhưng Hồ Sĩ Hạ còn sống mà lại không tìm tới để gặp thầy Đại Trí của anh ta thì hẳn do có nguyên nhân khác lạ, có thể anh ta cảm thấy hổ nhục vì thân phận hèn kém hiện tại mà không có mặt mũi nào về gặp. Nếu cô có tìm được anh ta, xin hãy hết sức dùng lời mà khuyên can để anh ta trở về.

Lệ hỏi:

- Tiên Sinh còn dặn riêng gì cho tôi không? Khi nào thì Tiên Sinh quay lại ?

Sư đáp:

- Tiên Sinh không dặn thêm gì cả, nếu cô muốn gặp Tiên Sinh thì hãy đến chùa Thanh Trúc ở Nam Thuận để tìm, hành tung của Tiên Sinh xưa nay đều bí mật và không có ai kiểm soát được nên không biết khi nào thì Tiên Sinh quay lại, lần này do Tiên Sinh mắc bệnh nên các thầy mới triệu về gấp.

Lệ nhìn lại cuốn sách xem là sách gì, thì thấy cuốn sách đã cũ rách lả tả, vẫn còn trang bìa ghi to các chữ viết bằng tay : “Xuất hồn thuật tinh hoa - thượng tọa thích Đại Trí.”

Lệ hỏi:

- Sách này có ý nghĩa thế nào mà lại trao cho tôi?

Sư đáp:

- Tôi không biết việc đó, nhưng nghe nói đây là sách thượng tọa Đại Trí trao cho hắn, hắn mang về núi Vu để luyện tập, khi hắn rơi xuống chân núi chết thì cuốn sách còn lại ở đó, người ta tìm được trao lại cho chùa của thầy Đại Trí, có lẽ Tiên Sinh muốn giao cho hắn vì đây là sách của hắn, để hắn nhìn vào sách này thì cảm kích tấm lòng của người xưa mà hồi tâm quay về.

Nói xong thì sư xá chào rồi bước đi, Lệ cũng gật đầu, đoạn từ biệt chùa Chân Hòa mà trở về chuẩn bị, tối nay, cô sẽ đi tới nơi mà Hồ Sĩ Hạ dừng nghỉ hàng đêm.

Mặt sông Kim Giang đêm ấy vắng lặng, nay là vào đêm rằm, trăng soi nghiêng ngả trên bờ sông, người thường thật khó cảm nhận được sự tinh vắng nhường ấy, lại càng không thể đoán biết được những dòng xoáy nước đang lan tràn trên bề mặt sông, đều có màu đen như màu bùn, đều cuộn vào nhau như vô vàn những Vong Linh đang gào thét…

Cảnh vật phiêu linh mịt mờ tới vô cùng, trời đã sang ban tối, có một bóng người dừng lại nơi trước mặt sông, đoạn người đó nhìn thấy mặt đất đã được kết bùa chú, thì đứng trên bùa chú đó, đưa tay lên miệng mà niệm chú…

Chỉ trong thoáng chốc, dưới bóng sông tách ra, vụt lên một con quái vật kết bằng khói nửa thân là rồng, nửa thân là cá, đó chính là con Lưỡng Long, Lưỡng Long bay vụt lên không gầm lên một tiếng, hỏi:

- Xin hỏi ai đó?

Người đàn ông đáp:

- Tôi là Huyền Đỉnh, đại đệ tử của Vu Sơn, nay tới đây có việc cần hỏi.

Lưỡng Long nói:

- Hóa ra lại là người của Vu Sơn, vậy ông hỏi điều chi? Sông nay đang có tang, không có nhiều thời gian cho ông đâu, xin hỏi nhanh cho.

Huyền Đỉnh hỏi:

- Dạo trước có người bị rắn cắn tại đây, nghe nói được Cửu Tổ của Vu Sơn cứu thoát, nên nay tới xin cho được hỏi, Cửu Tổ của Vu Sơn hiện tại đang ở đâu?

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.