Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 1987 chữ

Bấy giờ Phúc bước lại, tình hình bệnh nhân đã nguy kịch lắm rồi, các bác sĩ đang làm kĩ thuật ép tim ngoài lồng ngực cho thằng bé.

Phúc liếc nhìn lên các máy xem chỉ số, đều đã xấu lắm rồi, đây là chỉ số của người chết, bệnh nhân đã rơi vào giai đoạn chết lâm sàng.

Phúc liếc mắt lên nhìn, con quỷ Tột Khóc vẫn đứng ở đầu giường bệnh chờ đợi, còn từ nơi thể xác bệnh nhân, có những làn khói mờ mờ ảo ảo bốc ra bên ngoài, rất mỏng nhạt không hội tụ vào được, mỗi lúc thoát ra ngoài mỗi nhiefu thêm…

Phúc biết làn khói đó là gì…Đó là các thần thức của bệnh nhân đang từ từ rút lui khỏi cơ thể, ban đầu là nhãn thức, nhĩ thức…Bệnh nhân này đang sắp kết thúc trạng thái trung ấm lâm sàng và bước qua trạng thái trung ấm lâm chung…

…Bệnh nhân này…Cả bệnh vật lý và tâm linh đều đã quá nặng…Con tà bên trong cậu ta rất mạnh…

Giáo sư nhìn các bác sĩ học trò vẫn đang vội vã khẩn trương sơ cứu cho người bệnh, thở dài nói với Phúc:

- Tôi biết tài lạ của cậu, cậu xem có cứu được không?

Phúc trầm ngâm nhìn người bệnh, đoạn nói:

- Không biết nữa, bây giờ thầy giúp em chuẩn bị phòng mổ, trong mười phút nữa em sẽ thực hiện mổ cho bệnh nhân.

Giáo sư nói:

- Cậu cần bao nhiêu người hỗ trợ, cần những đồ gì?

Bác sĩ Phúc đáp:

- Không cần ai cả, chỉ cần giữ bên ngoài đừng cho ai vào trong phòng này trong mười phút là được.

Giáo sư nói:

- Còn bác sĩ gây mê thì sao?

Phúc đáp:

- Thầy hãy làm y như em đã nói, nếu vi phạm nguyên tắc thì thầy hãy xử lý ổn thỏa giúp cho.

Giáo sư lại hỏi:

- Khả năng thành công có cao không?

Bác sĩ Phúc đáp:

- Ca này chết đến chín mươi phần trăm rồi, thầy có cách nào đẩy tỉ lệ sống lên cao hơn không?

Giáo sư đáp:

- Không.

Bác sĩ Phúc nói:

- Nếu không có phương án nào khác thì thầy đừng hỏi nữa.

Giáo sư gật đầu, đoạn ra hiệu cho tất cả các bác sĩ ngừng cấp cứu, cùng ra ngoài đi chuẩn bị đồ dụng cụ và chuẩn bị phòng mổ khẩn cấp, rồi giáo sư liếc nhìn Phúc và bệnh nhân lần cuối, lẳng lặng đi ra ngoài, đóng cánh cửa lại, treo lên đó tấm biển : “Cấm vào trong mọi trường hợp.”

Bấy giờ chỉ còn mình bác sĩ Phúc và bệnh nhân, anh mới đứng lặng trước bệnh nhân, thầm quan sát….

Bệnh nhân đã ngừng thở rồi, khuôn mặt bệnh nhân nhợt nhạt, tay chân hơi quắp lại, thịt da căng lên, có hơi lạnh bay lên.

Đoạn Phúc chậm rãi đưa tay lên, tháo cặp mắt kính dày cộp ra đặt xuống bàn, rồi từ từ nhắm mắt lại, đoạn đưa tay lên ngang ngực, bắt một loạt động tác lạ kì xong đoạn lại đưa ngón tay lên lầm rầm niệm chú.

Niệm xong hồi chú thì bác sĩ từ từ hé mở mắt ra, thấy đôi mắt của anh có sóng nước long lanh bàng bạc, Phúc đặt một ngón tay trỏ lên ngực bệnh nhân, nơi khuôn ngực bệnh nhân đã lạnh tê tái và có hiện tượng cứng dần, Phúc vẽ một đường kì dị kết thành chữ “vu’ lại vẽ tiếp sau đó một chữ “y”, đoạn lại vẽ một sắc lệnh phù có văn tự như sau: “kim - điền - sắc - lôi - lệnh - phá - tà - linh - luật - lệnh - cương” (phù chống tà, được viết theo thiên chỉ ấn lệnh, tiên tự vu, hậu tự y, kết xong sắc lệnh từ đó lên ngực bệnh nhân thì bác sĩ lại từ từ đưa tay xuống nơi vết cắn trên bắp vế bệnh nhân, thực hiện ba thế quyết có tám động tác quyết ấn, rồi vẽ lên nơi vế bắp bệnh nhân văn tự như sau: “phụng - khai - luật - kỳ - tốc - ứng - cương”, bấy giờ xong việc thì từ nơi ngón tay trỏ của bác sĩ tràn ra một dải nước bạc lấp lánh, nó nói như người:

- Thưa tiên sinh, thủy linh ra rồi đây.

Phúc nói:

- Hãy tan vào tim nó, làm mát lại tim nó, khi tim nó đập lại thì liền trở về đây.

Dòng nước bạc từ ngón tay bác sĩ liền đổi hình dạng dần dần thành dạng một bàn tay người, rồi liền dần tan đi mất ngay trên ngực nạn nhân, như thể bàn tay chìm qua làn da, tan vào trong nội tạng người chết.

Đoạn con quạ đen lại hiện ra bên cạnh mà nói:

- Tiên sinh cho phí linh ra đi.

Bác sĩ liền đưa tay lên miệng, tiếp tục niệm thêm một hồi chú kì lạ, đoạn vẽ lên không trung một chữ “linh”, đoạn lôi trong túi ra một lá bùa màu đỏ, đặt lên miệng xác người bệnh nhân.

Ngay khi ấy, từ miệng, mũi bệnh nhân ộc ra một làn khói đen, làn khó đó từ từ kết tụ lại thành hình một con rắn màu xám khói xen lẫn sắc xanh, màu sắc biến đổi rất ảo diệu, rắn ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ rồi nói:

- Thưa tiên sinh, phí linh ra theo lệnh.

Bác sĩ Phúc nói:

- Người này chết do bị rắn cắn, nhưng chết chưa lâu, thần thức chưa mất hết hẳn, nên chỉ xem như trạng thái lâm chung vẫn còn cứu được, nó cùng nòi với ngươi, ngươi hãy xem các vết độc vật lý trên cơ thể này có thể hóa giải như thế nào, đồng thời xem vong tà đang nhập bên trong đứa trẻ này biến đổi như thế nào, dùng phép gì?

Rắn cúi đầu nhận lệnh, đoạn quay ngược đuôi lại, chui vào trong miệng bệnh nhân bò vào xác.

Giao việc cho âm binh xong, bác sĩ Phúc đeo kính trở lại mắt, đoạn khởi động các thiết bị y tế, rồi dùng tay xoa bóp lồng ngực và tay chân cho người bệnh, miệng niệm chú cầu an cho người bệnh không ngớt, mắt bác sĩ không chớp lấy nửa giây, hoặc là quan sát biểu cảm trên mặt xác người bệnh, hoặc là nhìn chăm chăm vào quỷ Tột Khóc đang đứng ở đầu giường bệnh chẳng rời…

Khoảng cỡ vài phút sau, con quỷ đen dần dần tan đi thì bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, mới dám chớp mắt, lau mồ hôi, quỷ đã đi rồi thì người còn sống thê được, quả nhiên chỉ thêm vài phút nữa thì người bệnh ho lên những tiếng ho khan đầu tiên, chỉ số tim mạch của người bệnh cũng dần tăng lên, đôi mắt người bệnh mở trố ra, dãi mũi và nước mắt chảy ròng ròng, trông vẻ mặt đau đớn khổ sở lắm…

Bấy giờ từ miệng người bệnh, có làn khói xám dần tràn ra nhưng mắt thường không thấy được, đó chính là con rắn âm tên là phí linh, nó nói:

- Thưa tiên sinh, tôi đã xem xét rồi, chết thì miễn được nhưng sống thì cũng khó, tà âm trong người này đã tan đi khắp tứ tán chứ không hội tụ lại, bây giờ muốn trị được thì chỉ có trị theo bệnh tâm linh, để làm được thế thì cần tốn nhiều thời gian để hội tụ nó lại tróc ra, chứ không chữa ngay được, nếu kéo dài thì làm lộ mất thân phận huyền nhân của tiên sinh, như thế sẽ khó cho đại sự, xin tiên sinh cân nhắc lại.

Bác sĩ Phúc lại hỏi rắn:

- Thế còn bệnh vật lý ra sao? Xem chừng cũng nặng, thấy nội tạng đã suy.

Rắn đáp:

- Nội tạng suy là do có tính tà trú trong đó chứ không phải do độc rắn, loại độc này tôi có biết, thực ra với lượng độc này thì chết rất nhanh nhưng không đi vào thận, chẳng hiểu sao mà sống được tới bệnh viện, giờ thì không chết được nữa, với tài y học của tiên sinh sẽ trị được cho người này, tôi sẽ mộng cho biết về loại độc rắn đó, nếu trong ba ngày tới không chết thì sẽ sống được.

Bác sĩ Phúc gật đầu nói:

- Người này sống được tới viện do may mắn có gặp được cao nhân cắt hết các đường tải độc và cắt mạch khí dẫn tà khí xung quanh vết thương, người nhà đang đi tìm cao nhân ấy rồi, nếu tìm thấy có thể nhờ người đó chữa bệnh âm cho bệnh nhân, như thế tôi không phải đụng tay tới. Giờ các ông hãy giúp tôi giữ cái mạng lại cho người này, còn những việc khác không can đến ta, các ông có hiểu không?

Các âm binh đều cúi đầu nhận lệnh, rồi cùng nhau tan đi…

Ngay suốt cả quá trình đó chỉ vỏn vẹn cỡ trong mười phút đồng hồ, khi bệnh nhân đã ho khan trở lại ngày một nhiều và rõ tiếng, Phúc mới yên tâm rời giường bệnh, đoạn bước thẳng ra ngoài, mở toang cánh cửa phòng bệnh ra đã thấy rất nhiều bác sĩ đứng ở đó, đó là nguyên cả một kíp mổ đã được giáo sư Hà chuẩn bị chỉ chờ Phúc ra để làm việc, Phúc liếc mắt nhìn quanh thì thấy vợ chồng ông Quân đang nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng, từ khi các bác sĩ và giáo sư Hà ra khỏi phòng, họ đã tin rằng con họ đã chết và Phúc ở lại để lo công việc dọn dẹp trước khi công bố nên giờ anh ra, họ cho rằng anh bước ra để báo tin dữ.

Họ cũng chẳng thèm hỏi gì, người mẹ ngã gục ngay xuống dất.

Phúc không thèm nói nửa câu với người nhà, anh chỉ nhìn các bác sĩ, rồi nói ngắn gọn:

- Chuẩn bị xong chưa? Thầy Hà đâu?

Một nữ bác sĩ trả lời:

- Thưa anh đã xong cả, giáo sư đang ở sẵn phòng mổ rồi, giáo sư nói chắc chắn anh sẽ cứu được và đưa bệnh nhân tới đó nên ở đó chờ sẵn.

Phúc mỉm cười nhìn lại các bác sĩ đang cùng hướng vào anh chờ đợi, đoạn nói:

- Vào đưa bệnh nhân tới phòng mổ khẩn cấp, ai chuẩn bị việc người nấy, tôi sẽ mổ ngay bây giờ, xác suất sống là chín mươi phần trăm.

Các bác sĩ nghe xong không còn kịp một giây để bày tỏ sự bất ngờ, tất cả lao vụt đi như thể những vận động viên điền kinh chạy nước rút với tử thần để giành dật sinh mạng cho bệnh nhân, họ lao đi như thể đó là phản xạ đã được tôi luyện kĩ càng, không thắc mắc, không cảm xúc, chỉ nhanh hết sức mà thôi. Nếu được hỏi nghề nào là nghề cần có phản xạ nhanh nhất và đầu óc được lập trình băng giá nhất, kèm theo trái tim ấm áp nhất trong tất cả mọi nghề, có lẽ đa phần những người chứng kiến cảnh cấp cứu ở bệnh viện, hay ít nhất một lần ngồi trước khoa cấp cứu sẽ trả lời rằng đó là nghề bác sĩ.

Hai vợ chồng ông Quân cùng ngước mắt lên nhìn Phúc ngơ ngác, họ cùng định hỏi gì đó nhưng bác sĩ không quan tâm, không cho họ giây nào để hỏi, anh bước vội vã lên phòng mổ để hội ý với thầy, bước chân như vừa đi vừa chạy…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.