Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Bà Huệ sợ đến dại cả người…

Đôi mắt bà ngó trân trân vào khuôn mặt thằng con đang áp vào một bên má của bà, lấp ló sau khuôn mặt của nó, bà thấy trên trần nhà có thấp thoáng bóng dáng của một con Quỷ, một con Quỷ đen to lù lù có khuôn mặt trông như một con trâu mộng nhưng phần thân dưới là người, một tay nó cầm cái chùy sắt to có răng đâm tua tủa, tay kia nó cầm một sợi xích màu đen to lù, nó cứ bay lơ lửng trên nóc nhà như thể chực bổ nhào xuống bất kì khi nào…

Bà Huệ bắt đầu nghẹt thở, nước mũi nước dãi bà trào ra, miệng bà há ra đớp vội lấy không khí. Bà cố nín thở lại để vùng vẫy nhưng là không thể, bà hoàn toàn bất động, còn thằng con trai bà vẫn cứ trườn trên người bà, liên tục lắc qua lắc lại cái đầu để liếm láp khắp khuôn mặt bà, hai bàn tay nó vẫn ra sức mà bóp lấy.

Đoạn chợt nhiên bà Huệ cảm thấy có ánh sáng lạ màu vàng lóe lên từ góc bên phải của đầu giường, nó lọt được vào trong tầm mắt của bà nhưng bà không thể quay đầu để biết được nó là cái gì.

Bà chợt thấy thằng Long nới tay ra, bà Huệ giật mình ho khan vài tiếng, đôi tay bà và cả cơ thể bà bắt đầu cử động được chút ít, bà dùng hết lực đạp mạnh một cái, thằng Long ngã ngửa ra giường.

Rồi bà nghe có tiếng nói lùng bùng trong tai:

- Bùa Phật Gia, bà già này chưa giết được, bùa đến mai là yếu, để mai đi.

Tiếng nói ấy vừa dứt thì lại là tiếng khè khè của thằng con bà, thế rồi bà Huệ nhìn lên trần nhà, con Quỷ bà vừa thấy đã tan đi đâu mất tiêu…Còn thằng Long thì đã nằm im bất động.

Bà Huệ ngồi dậy, thở mạnh vài hơi cho hoàn hồn.

Đoạn bà lắc mình để chắc chắn là cơ thể mình vẫn còn điều khiển được, cơ thể bà đã ướt sũng mồ hôi từ bao giờ rồi…

Đoạn bà nhìn lại thằng Long đang nằm cong queo bên cạnh mình y như một con rắn, đôi mắt nó nhắm nghiền, hai tay ôm lấy mặt, bà Huệ run run kéo tay nó ra, vạch môi nó ra…

Không có răng nanh..

Bà lại khẽ vạch mi mắt nó ra, con mắt nó vẫn bình thường …

Chuyện gì thế này…Đây là giấc mộng hay là sự thực? Bà vừa mới nằm mơ hay gì?

Bà đưa tay lên cổ rờ thì chợt thấy nhói đau lên…

Đây không phải là giấc mơ, đúng là nó vừa mới xiết cổ bà xong…

Bà Huệ ngồi ngây người ra, sợ tới mức lú lẫn cả người, đôi mắt bà ráo hoảnh, miệng bà khô khốc, bà run run quay sang nhìn về bên phải đầu giường, nơi vừa có ánh sáng vàng phát ra là một ái túi vải, đó là cái túi mà con Lệ chuẩn bị cho bà, bên trong có lá bùa màu vàng của vị tiên sinh ở chùa Chân Hòa…

Bà Huệ đăm chiêu nhìn sang thằng Long đã bắt đầu ngáy đều.

Bà bế nó sắp lại cho nó nằm ngay ra, thế rồi bà nhìn đứa con trai đang ngủ mà thở dài hắt ra…Chuyện gì xảy ra với gia đình bà thế này?

Bà cứ thế, vừa sợ vừa buồn, vừa thương con trai đến thẫn thờ, cả đêm cứ ngồi bên cạnh canh giấc cho cậu, trong bóng tối nhập nhoạng, bà chẳng để ý nhìn thấy được những vệt đen ngoằn nghèo đã lan phủ cả hai tay, hai chân và khắp sau lưng mình…

Sáng hôm sau bà Huệ ốm nặng chỉ nằm trên giường không ngồi dậy được, bà lúc nào cũng thẫn thờ, hoang mang lo sợ, lúc thì lại ú ớ mê sảng, nhưng Lệ hỏi có chuyện gì thì bà chỉ lắc đầu không nói gì cả, nước mắt bà chỉ khẽ lăn dài trên má.

Lệ hỏi Long xem đêm qua có chuyện gì thì thằng bé chỉ nói:

- Em có biết đâu, đêm qua em ngủ bình thường, không thấy có gì xảy ra cả.

Lệ đâm ra cũng bối rối chẳng biết làm sao, cô lo sợ hoang mang đến cùng cực, mẹ cô thì vừa tỉnh vừa mê, thằng Long thì quá nhỏ chẳng biết làm gì, ba thì không có nhà.

Lệ cảm thấy sợ hãi thực sự, cô lại gọi cho ba cô, chuông điện thoại đổ lên là có người nhấc máy ngay, Lệ nói ngay:

- Ba đang ở đâu? Sao đêm qua ba không về?

Đầu dây bên kia là giọng đàn ông trả lời, là người trợ lý của ông Quân:

- Thưa cô chủ, giám đốc đang đi Tây An có công chuyện gấp rồi.

Lệ gắt gỏng quát lên:

- Ba tôi đâu? Sao anh bốc điện thoại của ba tôi?

Anh trợ lý ở đầu dây nói:

- Giám đốc thức cả đêm trên tàu vừa mới ngủ thiếp đi, đêm qua muộn nên chắc giám đốc không gọi điện báo cho cô hay. Giám đốc dặn giữ điện thoại cho ông, nếu là cô gọi thì mới nghe.

Lệ hỏi:

- Ba tôi đi Tây An làm gì? Khi nào thì về?

Trợ lý đáp:

- Thưa cô chủ, có công chuyện đột xuất gì đó, đêm qua chúng tôi đang họp bàn giao thì giám đốc nghe điện của ai đó, xong thì vội triệu tập bọn tôi rồi cả nhóm đi luôn, chẳng kịp chuẩn bị gì cả, giám đốc cũng không nói gì nên tôi chưa biết, lát giám đốc ngủ dậy để tôi chuyển lời gọi lại cho cô…

Chưa để người trợ lý nói hết câu, Lệ dập máy cái rụp rồi quăng ngay cái điện thoại xuống giường.

Mẹ bọn chó này…

Cô còn lạ gì kiểu của chúng nó.

Bàn giao công việc thì mấy hồi, chắc đêm qua lại mấy thằng cấp dưới rủ rê đi nhậu chia tay lấy lòng, rồi chuốc cho ông già cô uống say sau đó kiếm cho mấy em vào phục vụ nên giờ mới chưa dậy nổi chứ có việc quái gì mà đi xa thế cũng không thèm ghé nhà nói một câu? Vợ con ở nhà thì thế này…

Lệ bất lực bật lên tiếng khóc, nhưng nhanh chóng át đi, rồi vội vơ lấy cái điện thoại, gọi điện ngay cho giáo sư Hà:

- Bác Hà, bác xem có ai ở viện đang không trực, bác cử lại nhà cháu xem giùm được không, mẹ cháu bị gì nặng lắm, mà ba cháu thì đi công tác chưa về kịp…

Giọng giáo sư Hà ở đầu dây kia:

- Bà ấy bị sao thế?

Lệ nhìn mẹ đang nằm trên giường, rồi tủi thân quá không kìm được, cô bật khóc nói:

- Cháu cũng chẳng biết ra sao nữa, mẹ cháu cứ mê sảng thôi, bác đến ngay với cháu.

Lệ nói vừa dứt câu, bác sĩ Hà nói ngay:

- Cháu chờ ở đó, đích thân tôi đến ngay.

Nói rồi cúp máy, giọng điệu chắc chắn của vị bác sĩ làm Lệ cảm thấy vững dạ hơn, cô buông điện thoại xuống, nhìn vào thằng em ngây dại đang ngồi ngơ ra, rồi lại nhìn vào mẹ đang nằm trên giường, cứ nói ú ớ gì đó không rõ.

Lệ bưng hai tay lên mặt mà khóc…

Chỉ ít phút sau là giáo sư Hà đã có mặt ở nhà ông Quân, nay giáo sư cũng không bận ca bệnh nào nên nghe cô bé gọi cầu cứu là ông có mặt liền.

Tới nơi chẳng kịp hỏi han gì nhiều, ông bảo hai đứa trẻ ra ngoài rồi vào phòng của bà Huệ xem bệnh, chỉ ít lâu sau thì ra.

Giáo sư Hà bước ra ngoài phòng ngủ riêng của bà Huệ, Lệ đã chờ sẵn ở cửa, cô giữ lấy tay mà hỏi ngay:

- Mẹ cháu như thế nào rồi, mẹ cháu bị sao thế bác?

Ông Hà nói:

- Tôi cũng chưa kết luận được ngay, phải đưa mẹ cháu tới bệnh viện theo dõi thôi, mẹ cháu bị mê sảng rồi, chắc bà ấy đã chịu cú sốc nào đó, vì lâu nay bà ấy đâu có thế? Ba cháu đâu rồi? Ban nãy tôi gọi mà không được.

Lệ nói:

- Ba cháu đi công tác rồi, thế mẹ cháu có nguy hiểm gì không?

Ông Hà đáp:

- Nếu tình trạng này kéo dài thì chắc là có, cháu đi gọi taxi ngay đi ta chở bà ấy lên chỗ viện bác.

Nói rồi ông Hà tất tả định bước đi ngay, thế nhưng Lệ vội giữ lấy tay ông lại mà nói:

- Bác à, lâu nay bác vẫn khám cho mẹ cháu, bác biết đó, mẹ cháu đâu có bệnh gì đâu, bác có nghĩ là…

Đoạn Lệ ngập ngừng làm ông Hà chú ý, ông cũng trầm ngầm giây lát rồi nói:

- Ý cháu là…

Lệ nói:

- Ý cháu là có khi nào nó liên quan tới chuyện…Tâm Linh không, bác cũng biết việc của nhà cháu mà?

Ông Hà biết rõ việc của thằng Long nên nghe Lệ nói thế thì ông hiểu ngay, ông trả lời:

- Cái này bác không chắc lắm.

Thế rồi tần ngần suy nghĩ trong giây lát, ông lại nói:

- Có lẽ bác phải gọi cho cậu học trò hỏi thử, cậu ấy là người đã cứu thằng Long và kết luận như thế.

Lệ hỏi:

- Anh ta cũng là thầy Pháp sao?

Giáo sư Hà đáp:

- Cậu ta không hành nghề thầy Pháp bao giờ, cũng sống khá kín tiếng, nhưng theo bác biết thì là thế, cậu ta có những năng lực người thường không có.

Lệ lại hỏi:

- Thế giờ anh ta đang ở đâu rồi ạ?

Giáo sư Hà đáp:

- Ừm, cậu ấy rời Hà Nội để về Tây An thăm quê, chắc giờ đang ở Tây An rồi.

- Tây…An…

Địa danh này nghe quen thế nhỉ?

Ồ…Lệ sực nhớ ra…Ba cô hình như đêm qua đã rời Hà Nội để đi đến…Tây An?

Lệ lại rút điện thoại ra và ấn số ba cô, ngay lập tức đầu dây bên kia bốc máy, nghe thấy cái giọng đáng ghét của tay trợ lý, Lệ chẳng nói gì cả, cúp máy thẳng luôn…

Ngay khi tàu vừa đến ga Tây An, lập tức người trợ lý tên phi gọi ông Quân dậy ngay. Ông Quân đi cùng với người trợ lý và thêm hai vệ sĩ nữa là bốn người cùng đến Tây An ngay trong đêm sau khi nhận được điện thoại thông báo về việc Hùng mất tích…

Người chủ nhà trọ dưới chân núi Vu sau hai ngày liền không thấy Hùng về thì nghĩ là anh đã bỏ đi quỵt tiền phòng rồi, thế là lên dọn dẹp phòng của anh thì thấy đồ dùng hành lý vẫn còn ở đó, ông ta dọn phòng thì thấy có mảnh giấy Hùng ghi để ở trên cái bàn uống nước trong phòng rồi chồng một chiếc cốc giữ lên, trên mảnh giấy có ghi:

“Nếu tôi không trở về, hãy gọi điện đến số điện thoại xxxxxxxxx của ông Quân và đưa cho ông ta địa chỉ ở dây, bảo ông ta tới ngay rồi đưa bức thư tôi để dưới gối cho ông ta, trong thư tôi có dặn ông ta thanh toán gấp 5 lần tiền phòng cho các vị nếu như các vị giúp gọi điện, xin hãy thực hiện đúng và đừng mở thư đó ra xem nếu muốn nhận được tiền.”

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.