Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Tiểu thuyết gốc · 2133 chữ

Một dòng liên tưởng lóe lên trong đầu Hùng…

Mất ba năm trước à…Đúng rồi, bác sĩ Phúc nói thầy anh ta đã mất ba năm trước…

Và khi nghe cô Vy nói về người bạn học ở núi Vu Sơn cũng đã mất ba năm trước, rõ ràng Phúc đã rất hào hứng và hỏi chuyện cô ta…

Hùng vội hỏi ngay:

- Dạ thưa ông, cháu mới nhớ ra, vị thầy đó ở trên núi Vu Sơn phải không ạ?

Ông già gật gù đáp:

- Ừm thế thì đúng rồi đó, thầy Huyền n ở núi Vu Sơn.

Hùng hỏi:

- Dạ, thế ông kể cháu nghe với được không? Núi Vu Sơn ấy như thế nào? Thầy Huyền n ấy là người ra sao mà nổi tiếng khắp nơi thế ạ?

Ông già gật gù vuốt râu, đoạn ngồi xuống cùng với Hùng, rồi chậm rãi kể câu chuyện…

Núi Vu Sơn tọa lạc ở đất Yên Lịch, Tây An. Có rất nhiều giai thoại li kì từ thời xa xưa gắn liền với ngọn núi này, đây là một ngọn núi được người dân khắp Tây An xem như là “ ngoài vòng pháp luật, bất thế gian” bởi sự linh dị và khép kín của nó đối với cuộc sống thường nhật của người dân địa phương…

Từ rất xa xưa rồi, ngọn núi này từng có tên là Lĩnh, tục kể lại rằng trên núi đó là nơi cư ngụ của loài hồ ly, rồi núi đổi chủ nhiều lần, qua các thời nhà Trần và nhà Lý, sau này đổi tên thành Vu Sơn để thờ vị danh tướng cai quản An Định tên là Vu Đạt, đất An Định ấy chính là đất Tây An bây giờ. Trong suốt chiều dài lịch sử, núi này gắn với nhiều trận chiến đấu anh dũng của quân dân cả nước, nhưng đi kèm theo đó cũng là những giai thoại kì bí, rùng rợn vô cùng liên quan đến ngọn núi, người ta đều đồn rằng trên ngọn núi ấy có … ma.

Ngày xưa đây vốn dĩ là nơi rừng thiêng nước độc, nghe đâu là ngọn núi của quân nhà Trần giữ thời chiến tranh với người Mông Nguyên nhưng sau này hòa bình rồi thì để đền thờ anh hùng Vu Đạt nên không đóng trại ở đây mà chuyển đi, thế rồi dân phu đào vàng lên đây cư ngụ nhưng mà nơi đất rừng hiểm độc, phu phen chết rất nhiều, thời chiến lại là nơi quân lính đóng trại, cũng có nhiều người chết nên người dân đều sợ, cho là trên núi có ma quỷ, mãi về sau giới đạo sĩ pháp sư lên đây luyện phép vẫn còn có nhiều người chết, cho tới khi sau này không còn mấy ai lên, chỉ có một vài người đạo sĩ ở cố định trên đó nữa thì mới bớt đi , thế nhưng những câu chuyện rùng rợn liên quan đến ngọn núi Vu thì khi nào cũng có cả. Có người lên núi chăn dê hoặc hái củi từng nhìn thấy nhiều điều linh dị nên rất sợ hãi, ví như dòng nước suối bỗng thấy đỏ lừ như máu, quanh nơi tượng thờ của Vu Đạt nhiều khi thấy chim chóc, rắn rết tụ về rất nhiều, có những buổi chiều khắp nơi đều sáng, chỉ trên riêng khu đền thờ là có màu đen…Chính vì như thế mà tiếng ngọn núi lại càng lan xa, thường ngày không có ai lên, chỉ riêng những ngày lễ quan trọng thì nhân dân khắp nơi lên thắp hương khói tưởng nhớ các anh hùng thời xưa còn được thờ trên núi đó.

Cũng lâu lắm rồi chẳng rõ là khi nào và từ đâu mà ra, chỉ biết là sau khi dân đào vàng không còn lên nữa thì trên núi bắt đầu lác đác có người sinh sống nhưng chỉ thường có một cho tới hai, ba người mà thôi, những người sống trên núi đó đa phần đều là đạo sĩ, chẳng mấy khi xuống dưới núi giao tiếp với người dân nên mọi người cũng không biết rõ lắm về họ, chỉ biết rằng thường thì có người chết, lại có người khác ở đó, rồi lại đi tìm người khác về giống như một hình thức truyền ngôi, những người đã chết đều được chôn lại trên núi ở khu riêng cách xa với đền thờ thần núi Vu Sơn. Dạo gần đây nhất thì ở trên ngọn núi đó có một vị thầy thuốc, tên ông ta là gì, quê quán ở đâu thì chẳng rõ, chỉ biết ông ấy ở trên núi đó làm thuốc, người ở Yên Lịch đều gọi ông là Huyền n. Nghe đâu ngoài việc làm thuốc, thầy Huyền n còn giỏi về đi xem phong thủy, xem tướng số cho mọi người, rồi làm các lễ cúng bái nữa, hình như thầy này có thể giao tiếp được với người âm nên đi đâu làm lễ cũng rất được việc, được mọi người rất tin tưởng yêu mến, thầy Huyền n thường thi thoảng xuống núi chữa bệnh cho mọi người, đối với người nghèo khó thì ông không nhận tiền bạc còn với những gia đình khá giả thì cho bao nhiêu ông lấy bấy nhiêu chứ chẳng đòi hỏi gì, nên người dân trong vùng yêu mến thầy lắm, thường hay gọi thầy là “ thần y”. Thầy n hay đi chữa bệnh ở xa, thi thoảng lại về núi. Chỉ tiếc rằng ba năm về trước, thầy n đã qua đời trong một lần đi chữa bệnh ở xa, xác thầy được người đệ tử đưa về núi này để chôn cất.

Thầy Huyền n còn được người dân trọng vọng bởi lẽ thầy có đức hiếu sinh lớn lao. Cũng giống như những người trước đó, sinh thời thầy có nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi, thế nhưng bọn nó cứ lớn lên thì đi đâu mất cả, không ở lại sống cùng với thầy, đứa trẻ cuối cùng thầy nhận nuôi trước khi mất là một đứa bé ở Nam Thuận tên là Hạ, chính nó là người đã mai táng cho thầy trước khi thầy mất.

Kể tới đây thì ông già lại lặng lẽ thở dài, đôi mắt mờ đục nhìn về nơi xa xôi như đang tưởng nhớ, ông nói:

- Người hiền lành lương thiện như thế mà trời chẳng cho thọ lâu cậu ạ…Thầy ấy nhận nuôi bọn trẻ rồi chúng lớn lên tung cánh mà bay, thầy lại lủi thủi một mình, cũng may tới lúc mất vẫn còn có một đứa ở bên mà lo ma chạy.

Hùng hỏi:

- Dạ người đệ tử cuối cùng đó tên gì ạ? Giờ vẫn đang ở núi đó kế nghiệp thầy n làm nghề chữa bệnh ạ? Thầy n mất rồi thì cháu tới đó nhờ người đệ tử xem bệnh cũng được chứ?

Ông già lắc đầu, thở dài bùi ngùi nói:

- Thầy n mất chẳng bao lâu thì cậu ấy cũng mất luôn, số khổ, cậu ta cũng trẻ thôi, chỉ cỡ hai ba, hai bốn tuổi đầu, hình như cậu ta đang hái thuốc thì bị xảy chân rơi xuống vực, trên núi đó xưa là chốn trận địa nhà binh, có cái vực sâu lắm, bên dưới là thượng lưu của ghềnh thác đưa nước về hồ dẫn ra sông rồi trôi ra bể, chắc xác cậu ấy bị cuốn ra bể rồi. Ông n cũng mới đưa cậu ấy về có mấy năm thôi, từ khi cậu ấy chết nữa là trên núi đó cũng chả có ai ở nữa…Hình như cậu ta tên là…Tên là…Hạ thì phải…

Hùng thở dài nói:

- Thế cậu Hạ ấy mất rồi, vậy mấy người đệ tử trước đó của thầy n thì sao ạ? Cháu có tìm được ai để hỏi bệnh không? Tại mẹ cháu dặn là phải mời được thầy của núi đó thì mới chữa được ạ…

Ông già nói:

- Có hai người đệ tử trước kia ông ân nhận nuôi, năm nào cũng đến ngày giỗ của ông n là về thăm, nghe nói cả hai đều ở Sài Gòn cả, nhưng không ai kế nghiệp nghề đông y của ông n, à mà nghe nói trong số hai người đó có một người là bác sĩ tốt nghiệp đại học y đấy?

Hùng hỏi:

- Có liên lạc được không ạ? Anh ta tên gì ạ?

Ông già nói:

- Cậu đó tên Phúc, cậu ta có xuống trường làng học cấp 3 với đứa con gái lớn nhà tôi mà. Mà cậu ta cũng đi lâu rồi, chừng mười mấy năm rồi, cậu ta đi từ khi còn nhỏ, giờ cũng chả ai liên lạc được, à mà trùng hợp thế, hình như mai bữa kia gì là giỗ thầy n thì phải, tôi cũng không nhớ rõ ngày giỗ chỉ nhớ là cứ ra tết là các cậu ấy về núi này cả, nếu cậu muốn gặp hỏi về bệnh thì chờ xem thế nào.

Vậy là rõ rồi…Hùng trầm ngâm suy tư và sâu chuỗi các vấn đề…

Phúc cũng nói rằng cha mẹ đều đã mất, ở với thầy và thầy cũng mất rồi. Vậy thầy n trên núi Vu là người nhận nuôi Phúc, sau đó anh ta đi học y rồi không về nữa, thế là thầy lại nhận nuôi cậu Hạ kia, và ba năm về trước thì cả thầy n và cậu Hạ đều mất, còn lần này anh Phúc về đây là để thắp hương cho thầy…Chính vì cậu Hạ được nhận nuôi sau khi Phúc đã đi nên Phúc mới tò mò về cậu ta, do đó mà khi trên tàu anh hỏi han cô Vy về cậu ta khá kĩ, anh ta đang kiểm tra lại xem cậu ta cư xử với thầy của mình như thế nào chăng?

Vậy thì bác sĩ Phúc xuất thân là trẻ mồ côi, được thầy lang ở núi Vu là thầy Huyền n nhận nuôi, anh ta được ông thầy này truyền cho đông y, sau đó ham thích học y nên xin ông thầy xuống núi để đi học y và giờ thành bác sĩ, anh ta vẫn nhớ tới ngày giỗ mà về thì tức là người nhớ đến cội nguồn, anh ta thương người và sâu sắc, anh ta là một người hoàn toàn chân chính và lịch sự, có tấm lòng bao la, và xuất thân tuy không được đủ đầy trọn vẹn như mọi người nhưng cũng là người được giáo dục bởi một người tốt từ tấm bé…

Hùng đã hiểu ra vì sao ông Quân bắt anh phải tìm hiểu về Phúc…Một người tài năng như anh ta nhưng không có cha mẹ thì ông Quân lo là đúng rồi, ông chỉ có mỗi đứa con gái chứ mấy, nhưng biết sự việc như thế này rồi thì chắc ông Quân cũng yên tâm được rồi, em Lệ đã tìm được đúng người tử tế để gửi phận.

Và thế là công việc của anh cũng xong.

Hùng thở phào nhẹ nhõm, ơn chúa, anh ta là người đàng hoàng…

Hùng nhìn ông già cười nói:

- Câu chuyện rât hay, cháu cảm ơn ông nhiều lắm.

Đoạn rút điện thoại ra định gọi cho ông Quân thì thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ, à hóa ra ông ta sốt ruột thế cơ à?

Hùng thích chí nghĩ thầm…Cho ông ta bất ngờ chơi, hôm sau về gặp tận mặt rồi báo cáo.

Đoạn Hùng đứng dậy định chào ông già và cô gái thì chợt ông lão nói:

- À, anh mà có ý định chờ anh bác sĩ kia về hoặc là đến núi Vu để thắp hương cho thầy n và các vị thần thì núi Vu cũng gần đây thôi…

Hùng ngừng bước, suy nghĩ…

Anh đã thu thập được xuất thân của anh ta, anh đã định ra về…Nhưng mà…

Dù sao cũng đến tận đây rồi, họ đều là người đáng kính cả, mà nghe nói núi Vu cũng là danh thắng, di tích lịch sử, chi bằng nhân dịp này tới chơi một chuyến thắp cho họ nén hương, nhân tiện biết đâu gặp lại Phúc thì lại trò chuyện với anh ta thêm được chút, làm đẹp hồ sơ báo cáo.

Thế là Hùng vui vẻ hỏi han địa chỉ, anh không biết rằng quyết định vu vơ trong thoáng chốc đó là bước ngoặt ngã rẽ của suốt cuộc đời anh, khiến vợ con anh phải ôm nỗi uất hận mãi mãi…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.