Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày tận hưởng luân hồi

Phiên bản Dịch · 3266 chữ

Tia nắng ban mai vừa ló dạng, hào quang nhuộm vàng cả bầu trời cao. Tại một ngọn núi hùng vĩ, thác nước từ vách đá dựng đứng đổ xuống ào ạt, tung bọt trắng xóa. Ánh bình minh chiếu rọi, tạo nên một cầu vồng bảy màu lộng lẫy.

Cảnh tượng nước chảy ầm ầm như sấm động không làm ảnh hưởng đến một thiếu niên đang ngồi thẫn thờ trên tảng đá. Bọt nước bắn tung tóe lên người hắn nhưng hắn dường như chẳng hề hay biết.

"Ngoài việc thường trêu chọc mấy cô em, ta có làm điều gì xấu xa đâu, sao lại gặp phải chuyện quái đản thế này!" Diệp Vũ lẩm bẩm, vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực. Hắn chỉ vì thời tiết nóng nực mà rủ bạn bè lên núi nghỉ mát. Khi nghỉ đêm trên đỉnh núi, hắn thấy ánh trăng hội tụ trên mái ngói lưu ly của đạo quán đẹp đến choáng ngợp, sinh lòng tò mò nên đã đi qua.

Sau đó...

Hắn biến mất!

Trải qua một phen kinh lịch ngoài sức tưởng tượng trong một không gian kỳ lạ, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã đến một thế giới khác. Chưa được bao lâu, lại xảy ra một chuyện dở khóc dở cười: Hắn bị bắt cóc, nhưng không phải vì tiền, mà là để cưới tiểu thư của bọn chúng.

Ban đầu, Diệp Vũ còn chịu đựng được. Nghĩ thầm bọn cướp này, không vì tiền thì cũng vì sắc. Bọn chúng bắt mình đi cưới tự nhiên là vì sắc, điều này cũng chứng tỏ mình đủ đẹp trai. Nhưng sau đó mới biết, bọn chúng cũng chẳng vì sắc. Diệp Vũ không hiểu nổi: Đây là bọn cướp gì vậy, còn có chút tiết tháo của bọn cướp không, không cầu sắc không cầu tiền mà cũng không thấy ngại khi làm cướp?!

Diệp Vũ tìm cơ hội, định đánh lén một tên tùy tùng yếu ớt của bọn cướp để trốn thoát. Hắn nhắm đến một tên gầy còm tưởng chỉ cần một đấm là có thể hạ gục. Nhưng vừa chộp lấy cổ đối phương, hắn đã bị hất văng ra xa hàng chục mét, vượt quá sức tưởng tượng về sức mạnh con người của hắn. Hắn ngã xuống đất và ngất lịm.

Về sau hắn mới biết đây là một thế giới tu hành, rộng lớn vô biên, Võ Đạo hưng thịnh. Đại Năng giả có thể khai sơn phá thạch, hô phong hoán vũ. Cường giả tuyệt thế có thể quan sát thiên địa, một lời chấn động Cửu Châu.

Nghĩ đến đây, Diệp Vũ thu hồi suy nghĩ, nhìn xuống dưới thác nước. Hơn hai mươi thiếu niên đang đứng dưới dòng thác đổ ào ạt. Dù đã thấy nhiều lần, Diệp Vũ vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy bọn họ dùng thác nước mãnh liệt như vậy để tu luyện.

Dòng thác hung hãn đổ xuống, thỉnh thoảng có người bị hất văng ra, nhưng họ rất kiên cường, lần lượt quay lại dưới thác nước cho đến khi kiệt sức. Nhìn thấy những thiếu niên này vừa mới leo lên bờ đã không chịu nổi, Diệp Vũ cũng nhen nhóm chút tinh thần. Mỗi lần bọn họ rèn luyện dưới thác nước xong, sẽ có người chỉ dạy họ tu hành. Diệp Vũ đến từ Địa Cầu, hoàn toàn không biết gì về tu hành, nhưng những ngày qua hắn đã đọc rất nhiều thư tịch. Trong những thư tịch ấy, một sự kiện được ghi lại như hòn đá chẹn ngang cổ họng, thôi thúc hắn phải tìm cách chứng thực bằng được. Có lẽ, đây chính là cơ hội để hắn xoay chuyển vận mệnh, thoát khỏi cảnh bị những tên cướp kia chà đạp và khinh miệt.

"A!" Khi Diệp Vũ đang nghĩ đến những chuyện này, đột nhiên một thiếu niên gầm lên giận dữ, nắm đấm hung hăng đánh xuống mặt nước, bọt nước bắn lên cao mấy mét.

"Nhan Siêu ca cũng đã vào Hồng Trần cảnh!" Nhìn thấy cảnh tượng này, các thiếu niên hưng phấn hô lên, tràn đầy hâm mộ và bội phục, đều vây quanh Nhan Siêu vừa leo lên bờ.

"Siêu ca thật lợi hại, nhanh như vậy đã vào được Hồng Trần cảnh."

"Đúng vậy, thiên phú của Siêu ca không kém gì Nhan Tuấn. Ở độ tuổi này, Tuấn ca còn chưa vào được Hồng Trần cảnh đâu!"

"Ha ha ha, không chừng sau này Siêu ca có thể vượt qua Tuấn ca trở thành đứng đầu thế hệ trẻ của Nhan gia!"

Nhan Siêu nghe vậy, cười mắng: "Đừng có nói hươu nói vượn, nếu Tuấn ca nghe được chắc đánh ta mất. Thôi, tranh thủ thời gian khôi phục thể lực để chuẩn bị xuống thác nước tôi luyện đợt tiếp theo, các ngươi cũng cố gắng sớm đạt tới Hồng Trần cảnh!"

"Đừng mà!" Đám thiếu niên kêu thảm lên, "Thác nước đánh vào người quá đau, ai chịu nổi thêm một đợt nữa chứ, Siêu ca. Chẳng lẽ tu hành Hồng Trần cảnh đều phải thống khổ như vậy sao?"

"Hồng Trần cảnh sở dĩ gọi là Hồng Trần cảnh vì ngụ ý trong hồng trần nhiều cực khổ, trải qua đủ ma luyện mới có thể bức ra tiềm lực bản thân để trở nên cường đại. Muốn đạt tới Hồng Trần cảnh mà không chịu khổ, các ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à!"

Khi Nhan Siêu đang cười mắng bọn họ, một giọng nói từ xa vọng lại: "Hồng Trần cảnh chẳng phải ngụ ý rằng hồng trần thế giới thiên hình vạn trạng, ẩn chứa thiên địa 3000 đạo, lấy một mà tham luyến có thể đắc đạo sao?"

Đám thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Diệp Vũ đứng dậy từ trên tảng đá, tùy ý vỗ vỗ mông đi về phía bọn họ.

"Ha ha ha, một kẻ phế vật chưa từng tu hành, cũng có mặt mũi mở miệng bàn luận chuyện tu hành!" Thấy là Diệp Vũ, đám thiếu niên cười ha hả.

"Tiểu tử, chỗ này không liên quan gì đến ngươi. Ngoan ngoãn nghe lời chờ đại hôn với tiểu thư nhà ta, chuyện tu hành không phải thứ một tên phế vật như ngươi có thể tham gia!"

"Ngươi biết cái gì chứ, phế vật như ngươi nếu không được Nhan gia thương tình cho miếng cơm ăn, ngươi đã chết đói từ lâu rồi!" Tiếng chế nhạo và lăng mạ của đám thiếu niên nhà họ Nhan vẫn không ngừng vang bên tai. Bọn chúng bắt cóc Diệp Vũ không chỉ vì nơi này hẻo lánh, mà còn vì hắn là kẻ phế vật chưa từng tu luyện, dễ khống chế. Giờ đây tên phế vật này lại dám cãi lại Nhan Siêu về chuyện tu hành, chẳng phải là tự chuốc lấy nhục sao? Thằng nhóc này thỉnh thoảng ngẩn người, có lẽ đầu óc choáng váng, hắn còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình. Ngươi hiện giờ còn sống thoải mái là vì còn có giá trị lợi dụng, chờ sau này, bọn ta có thể dễ dàng vặn gãy cổ ngươi.

Diệp Vũ tất nhiên cảm nhận được sự khinh miệt của bọn chúng, thậm chí còn nhận ra sát ý từ một số kẻ. Điều này khiến lòng hắn lạnh toát, thực ra hắn hiểu rõ tình cảnh của mình. Bọn cướp này, làm sao có thể trông mong chúng nhân từ nương tay? Nghĩ đến việc mình mơ hồ lạc vào thế giới này, giờ đây ngay cả tính mạng cũng chẳng biết ngày mai ra sao, hắn chỉ muốn chửi thề. Ai chẳng muốn sống sót?

Sát ý của những kẻ này càng khiến Diệp Vũ muốn xác minh sự việc kia, có lẽ hắn có thể nhờ đó bước vào con đường tu hành.

"Đừng vội mắng ta là phế vật, lời giải thích về Hồng Trần cảnh có đúng hay không, các ngươi hỏi Sơn thúc không phải sẽ rõ sao?" Diệp Vũ quay đầu nhìn về phía một nam tử trung niên.

"Về lời giải thích Hồng Trần cảnh, ta chính là nghe từ Sơn thúc, ngươi tự rước lấy nhục!" Nhan Siêu cười nhạo, cúi người nói với Nhan Sơn, "Sơn thúc, đúng không!"

Đám thiếu niên đều nhìn Diệp Vũ với ánh mắt chế giễu, chờ đợi Nhan Sơn lên tiếng vả mặt Diệp Vũ.

"Diệp Vũ nói cũng không sai!"

Trong lúc mọi người đang chờ đợi chế nhạo Diệp Vũ, lại nghe Nhan Sơn mở miệng như vậy, vẻ mặt chế giễu của đám thiếu niên lập tức cứng đờ. Bọn chúng ngơ ngác nhìn chằm chằm Nhan Sơn, mặt dần đỏ bừng lên tận mang tai.

"Ta đã bảo các ngươi phải chăm chỉ tu luyện, đồng thời đọc nhiều sách vở trong tộc, vậy mà các ngươi chẳng chịu nghe!" Nhan Sơn là trưởng bối dạy dỗ bọn chúng, tiếc rằng rèn sắt không thành thép nên giận dữ mắng mỏ.

"Nhưng Sơn thúc, trước đây người nói là..." Nhan Siêu không chịu thua, chất vấn.

"Lời nói trước đây cũng không sai, được rồi, hôm nay ta sẽ giảng giải hệ thống cho các ngươi về Hồng Trần cảnh!" Sơn thúc thở dài. Lúc này Diệp Vũ cũng tập trung tinh thần lắng nghe Nhan Sơn.

"Nhan Siêu nói Hồng Trần cảnh ngụ ý là trải qua gian khổ trong cõi trần, lấy ma luyện bản thân để khai phá tiềm lực mà trở nên mạnh mẽ, giải thích như vậy cũng không sai. Mỗi người đều có tiềm lực to lớn, khai phá tiềm lực ấy thì tự nhiên có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Mà phương thức khai phá tiềm lực có rất nhiều, thông thường như dùng dòng nước va đập, dùng gậy gộc đánh đập, đeo vật nặng rèn luyện thân thể để khai phá tiềm lực. Còn những kẻ yêu nghiệt thì dùng sấm sét đánh vào người, dùng lửa dữ thiêu đốt, dùng băng giá bao phủ toàn thân để tu luyện. Nhưng tất cả đều là trải qua gian khổ mà trở nên mạnh mẽ." Nhan Sơn nói. "Sấm sét và lửa dữ như vậy mà bọn họ không chết sao?" Đám người trợn tròn mắt, nuốt nước bọt đầy kinh ngạc.

"Bọn họ dùng bảo dược thậm chí thánh dược hỗ trợ tu luyện, nên mới chịu đựng được. Nhưng chỉ có đệ tử của các đại tông môn, thế lực lớn mới dám dùng phương pháp bá đạo này, vì nó cần quyền thế và tài lực khổng lồ mới có thể chống đỡ. Nhan gia chúng ta đã nghèo túng, dù có phương pháp tu luyện này cũng không dám dùng." Nhan Sơn thở dài nói.

"Dùng sấm sét, lửa dữ, hàn băng để rèn luyện thân thể tu luyện, vẫn không bằng một loại yêu nghiệt khác, loại người đó lấy mưa gió để tu luyện, lấy xuân thu để tu luyện, lấy sinh tử các loại để tu luyện!" Nhan Sơn tâm thần có chút hoảng hốt, lộ vẻ hướng tới, "Đây chính là điều Diệp Vũ nói: Hồng trần thế giới muôn hình vạn trạng, lấy một tham ngộ mà đắc đạo. Thực ra, đây mới là ý nghĩa thực sự của cảnh giới Hồng Trần, bởi vì người đi con đường này, đều là tuyệt thế thiên tài, thiên chi kiêu tử."

Nhan Siêu và những người khác nhìn Sơn thúc, vẫn còn chưa hiểu lắm.

Nhan Sơn đành phải giải thích tiếp: "Nếu có người có thể khiến thân thể ngươi biến hóa thành gió mưa, biến hóa thành xuân thu, biến hóa thành sinh tử, dù lúc đó ngươi có cảm ngộ gì hay không, chỉ riêng thân thể ngươi đã tự nhiên gánh vác một phần đạo vận của trời đất, đây chẳng phải là điều rất đáng sợ sao? Cái trước chỉ là khai phá tiềm lực, còn cái sau là gánh vác đạo vận trời đất, đây là gieo hạt giống của trời đất, tương đương với có một phần tiềm lực của trời đất."

Sơn thúc cảm thán nói, "Loại người này, họ chỉ cần hoàn thành biến hóa, trong chớp mắt có thể bước vào cảnh giới Uẩn Linh, đồng thời căn cơ sâu dày vô cùng."

"Xì..." Vô số người hít vào một hơi lạnh, trong mắt bùng lên sắc thái nóng bỏng, cảnh giới Uẩn Linh ư, điều này đại diện cho việc có thể hấp thu linh khí trời đất, đã được cướp đoạt tạo hóa của trời đất, thực sự thoát thai hoán cốt, bước vào một cõi mới. Cả Nhan gia họ cũng chỉ có một người ở cảnh giới Uẩn Linh. Mà đi con đường này, có thể trong chớp mắt đạt tới Uẩn Linh, đây chẳng phải là một bước lên trời sao! Cảnh giới Uẩn Linh, tất cả bọn họ đều muốn đạt tới, đạt tới Uẩn Linh ở vùng đất Cửu Châu này, đã được coi là cao thủ, đủ để chống đỡ cho sự huy hoàng của một tiểu gia tộc.

"Sơn thúc, phương pháp này tu luyện như thế nào?!" Đám thiếu niên Nhan gia nhìn chằm chằm Nhan Sơn đầy nóng bỏng.

"Loại phương pháp tu luyện này các ngươi đừng nghĩ tới, nó chỉ có đệ tử của những thế lực vô thượng mới có cơ hội dùng. Bởi vì muốn xem tận xuân thu và sinh tử, không có sự trợ giúp của Đại Năng làm sao làm được? Chỉ có những Đại Năng đó mới có thủ đoạn như vậy." Nhan Sơn trợn trắng mắt.

Diệp Vũ sau khi nghe xong im lặng hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Ta từng đọc trong một quyển sách rằng: Cảnh giới Hồng Trần có trăm ngàn phương pháp tu luyện, nhưng chỉ có một pháp xưng tôn!" Nhan Sơn liếc nhìn hắn, trong mắt ông ta Diệp Vũ chỉ là một công cụ mà thôi. Tuy nhiên, để cho con cháu Nhan gia mở mang kiến thức, ông ta vẫn mở miệng giải thích:

"Nghe đồn thời Thượng Cổ có người ở cảnh giới Hồng Trần, khi tu luyện có thể Nhất Nhật Tam Sinh. Nghĩa là trong vòng một ngày, hắn có thể biến hóa thành ba phiên bản của chính mình ở các giai đoạn hài nhi, thiếu niên và trưởng thành. Sau khi tỉnh lại từ luân hồi, hắn lập tức Uẩn Linh thành công, đồng thời có được năng lực phi phàm. Về sau hắn một đường thăng tiến, sáng tạo ra truyền kỳ tuyệt thế, một mình áp đảo Cửu Thiên Thập Địa, không ai địch nổi. Vì vậy, Nhất Nhật Tam Sinh được ca ngợi là pháp thuật mạnh nhất ở cảnh giới Hồng Trần."

Nói đến đây, Nhan Sơn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tuy nhiên đây chỉ là truyền thuyết được ghi lại trong một số sách vở hiếm có, độ tin cậy không cao. Trên đời hẳn không có ai có thể hưởng luân hồi, phải biết ngay cả những vị Chí Tôn vô địch thời Thượng Cổ bàn về luân hồi cũng không đủ sức."

Diệp Vũ nghe Nhan Sơn nói xong lại lâm vào trạng thái thất thần. Hắn muốn xác minh chính là chuyện này từ miệng Nhan Sơn. Bởi vì trước khi biến mất khỏi Địa Cầu và đến thế giới này, hắn từng đi vào một không gian quỷ dị. Trong không gian đó, hắn thấy vô số phiên bản của chính mình, từ hài nhi mới sinh cho đến ông lão 70 tuổi, mọi thời điểm đều có một "hắn" hiện ra hoàn hảo trước mắt.

Diệp Vũ nhớ lại mình từng đọc một cuốn sách về thời không, theo lý thuyết trong không gian đa chiều có thể gặp được bản thân ở bất kỳ thời kỳ nào.

Khi Diệp Vũ đang quan sát cả đời mình, những "Diệp Vũ" kia đột nhiên lao về phía hắn. Hắn phát hiện sau mỗi lần va chạm, "Diệp Vũ" liền hòa nhập vào cơ thể hắn, khiến hắn biến đổi lớn. Ví dụ khi "Diệp Vũ thiếu niên" hòa nhập, hắn biến thành dáng vẻ thiếu niên; khi "Diệp Vũ già nua" hòa nhập, hắn biến thành bộ dạng ông lão; khi "Diệp Vũ hài nhi" hòa nhập, hắn biến thành hình dạng trẻ sơ sinh.

Hắn không ngừng biến hóa, và không thể kiểm soát được sự biến hóa này. Cuối cùng, "các Diệp Vũ" hóa thành vô số điểm sáng lao tới, khiến hắn biến hóa cực nhanh. Những điểm sáng hội tụ như quả bom nổ khiến hắn mất đi ý thức, khi tỉnh lại đã ở thế giới này.

Tỉnh dậy hắn phát hiện mình trẻ hoá, trông chỉ khoảng 17-18 tuổi. Diệp Vũ đoán rằng có lẽ cuối cùng hòa nhập vào cơ thể hắn là "Diệp Vũ" 17-18 tuổi. Hắn cảm thấy may mắn vô cùng, nếu cuối cùng va chạm vào hắn là một ông lão trên 80 tuổi... Nghĩ đến đó hắn không khỏi rùng mình.

Kết hợp những trải nghiệm này với xác nhận từ Nhan Sơn, Diệp Vũ khó lòng bình tĩnh: Nhất Nhật Tam Sinh là pháp thuật mạnh nhất ở cảnh giới Hồng Trần, có thể lập tức đạt tới cảnh giới Uẩn Linh. Vậy... hắn đã trải qua một ngày hưởng vô số lần luân hồi thì sao?! Có phải càng có thể lập tức đạt tới cảnh giới Uẩn Linh không? Phải biết cả Nhan gia cũng chỉ có một người ở cảnh giới Uẩn Linh mà thôi.

Thấy Diệp Vũ lại đang ngẩn người, một thiếu niên Nhan gia tên Nhan Hạo khinh bỉ nói: "Chỉ đọc qua vài cuốn sách tạp nham mà đã đến đây khoe khoang kiến thức, thật là buồn cười!" Diệp Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía gã kia.

"Nhìn cái gì? Còn dám quấy rầy chúng ta tu luyện, bản thiếu gia sẽ đánh chết ngươi. Đồ phế vật, cút!" Nhan Hạo nói xong liền nhổ một bãi nước bọt thẳng vào mặt Diệp Vũ.

Diệp Vũ lau đi bãi nước bọt trên mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Hạo, từng chữ từng câu nghiêm túc nói: "Từ xưa đến nay chưa từng có kẻ nào dám nhổ nước bọt vào mặt ta, ngươi là kẻ đầu tiên, hãy nhớ kỹ điều đó!"

Nói xong, Diệp Vũ chỉ tay vào gã, quay người rời khỏi nơi này. Hắn muốn đi xem một quyển sách để kiểm chứng bản thân.

Thái độ của Diệp Vũ khiến một số người giật mình, nhưng rồi lập tức phản ứng lại và mắng to: "Mẹ kiếp! Chỉ là một tên phế vật mà cũng học đòi dọa người!"

"Đồ không biết sống chết!"

"Hắn tưởng nói vài câu dọa dẫm là lấy lại được chút tôn nghiêm sao, ha ha ha, thật buồn cười!"

"Không cần để ý đến hắn, bất quá chúng ta chỉ trói được một quân cờ thôi, có đáng để các ngươi tức giận không?"

...

Các cảnh giới tu luyện: Hồng Trần cảnh, Uẩn Linh cảnh, Tẩy Tủy cảnh, Thánh Thai cảnh, Thiên Nhân cảnh!

Bạn đang đọc Độc Bộ Tiêu Dao [Dịch] của Thuần Tình Tê Lợi Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangtin1514
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.