Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng ngồi xe

Phiên bản Dịch · 760 chữ

Lúc ăn cơm sáng, mẹ chồng luôn cúi đầu húp cháo, chú em cũng im lặng không nói lời nào, trên người vẫn mặc chiếc áo vest từng cho tôi khoác qua. Điều này làm tôi lại nhớ đến chuyện hôm ấy, tâm trạng càng xám xịt.

Ba chồng như người rảnh rỗi, không lo ăn cơm của mình, mà cứ gắp cải chua vào chén tôi suốt, tôi cười từ chối ông ấy: “Thưa cha, đủ rồi, con không thích ăn cải chua lắm.” Thấy cải chua trong chén còn nhiều hơn cơm, tôi lại ghê tởm muốn nôn. Cải chua, tôi từ nhỏ đã ghét món này.

Sắc mặt của ba chồng lập tức thay đổi, ông không vui. Luôn miệng nói: “Cái này là ta nướng đó, ngon lắm, con ăn nhiều lên.”

Phương Thanh Sơn lườm tôi một cái, tỏ ý tôi nên nể mặt ông chút, tôi đành cúi đầu, khó chịu ăn bữa sáng.

Sau khi kết hôn ngày đầu tiên, cảm giác như một thau nước hôi thối đổ từ đầu đến chân tôi vậy.

Mẹ chồng ăn xong liền ra ngoài, bà thích chơi mạt chược, lúc trước chưa kết hôn, bà làm xong việc nhà liền ra ngoài, bây giờ cưới dâu rồi, theo lý thì bà có thể giao toàn bộ việc nhà cho tôi, nhưng lại không, tôi giúp bà dọn dẹp, bà cũng chỉ khách sáo bảo tôi ngồi coi TV, nói là bà làm là được rồi.

Sau đó ba chồng sẽ ngồi trên sofa lạnh nhạt tuôn một câu: “Con dâu à, mấy chuyện này không cần con làm, qua đây, coi TV với cha nào.”

Ông vỗ vỗ cái chỗ trống trên sofa, gọi tôi qua đó, trong lòng đầy sự bài xích, nghĩ đến việc hắn lấy cái quần lót của tôi…thì khó chịu cả người

Tuy rất muốn bộc phát ra, nhưng tôi cũng là người học cao có giáo dục, lễ tiết cần có cũng nhiều, “Dạ thôi, con và Thanh Sơn đi xem nhà mới một chuyến, xem coi xây cất thế nào, sẵn tiện đi dạo.”

Tôi vội vàng cần ra ngoài hít thở, mùi trong đây thật sự khiến tôi khó chịu.

Nói xong tôi liền chạy đến ban công, thu hết tất cả quần áo của tôi vào, lúc đi ngang phòng khách, ba chồng đang quay đầu lại cười với tôi, nụ cười đó quá phức tạp, tôi chẳng thể nhận ra ông có ý gì.

Về đến phòng, tôi nhìn cái nội y đó, rất muốn ném thẳng vô sọt rác, nhưng là Phương Thanh Sơn mua mới cho tôi, chỉ dành cho kết hôn mặc, tuy không có nhiêu tiền, nhưng vẫn có chút ý nghĩa, hơn nữa tôi cũng không có thói quen vứt nội y lung tung.

Nhưng tiếp tục mặc thì tôi lại thấy ghê tởm. Dứt khoát mở cửa tủ ra, nhét nó vô một góc. Mắt không thấy tưởng sạch sẽ. Phương Thanh Sơn khóa cửa nên qua đây gõ cửa: “Con dâu ơi, đi thôi.”

Tôi tiện tay đóng cửa tủ lại, cầm chiếc ví rồi đi. Vừa mở cửa phòng, nhìn thấy ba chồng nghiêm túc đứng sau lưng Phương Thanh Sơn, ăn mặc gọn gàng, trông như bộ dáng sắp ra ngoài, tôi hoảng hốt, hỏi: “Ba, cũng ra ngoài sao?”

Phương Thanh Sơn gật đầu: “Ông ấy đi giám sát, nên cùng đi thôi.”

Ai biết rằng tôi bây giờ đang có ngàn ý nghĩ là không muốn ra ngoài, quả nhiên là không làm không được, vốn dĩ cuộc sống tốt đẹp, tại sao tôi lại kết hôn sớm thế, bây giờ tốt rồi, cảm giác như làm mồi cho sói.

Suốt chặng đường tôi không nói gì, tôi ngồi bên tài xế, ba chồng ngồi phía sau, hai tay đặt lên ghế của tôi và ghế tài xế, cơ thể nghiêng về trước, đôi lúc dùng cùi chỏ đụng tôi một cái.

Trong lòng tôi phiền muộn, nhìn ngoài cửa sổ, theo bản năng tựa người vào cửa xe, nhưng hắn không tém tém lại, mà càng phô trương hơn. Động tác càng mạnh hơn, có lúc đụng đến vai tôi đau nhói.

Tôi cố ý ho vài tiếng, cũng không quay đầu lại nói với ba chồng: “Ba à, ba có thể ngồi im được không? Như vậy nguy hiểm, hơn nữa ba đang đụng con đó.”

Ba chồng vừa nghe, lập tức đến gần tôi: “Đụng chỗ nào đâu, ba xem xem.”

Bạn đang đọc Đoạt mệnh kinh hôn của Giang Phong Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Suxiaomin
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.