Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Đoản P3) Mộng

Phiên bản Dịch · 1173 chữ

Cuối cùng cuốn tiểu thuyết “Mộng” đã hoàn thành, sau khi gửi bản thảo hoàn chỉnh nhất cho nhà xuất bản thì trời cũng ngã về chiều. Bầu trời hôm nay nắng không gắt, mây trắng bồng bềnh lơ lửng trôi, thật khiến cho tâm hồn con người thoải mái, Vương Thanh cầm chìa khoá, ra khỏi cửa muốn đi xung quanh để cho đầu óc thư giãn, một phần là tìm cảm hứng cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo.

Ánh dương dịu dàng phủ lấy sườn nhan góc cạnh, thân hình cao một mét chín phá lệ nổi bật giữa cánh rừng thông bạt ngàn, bên tai líu lo tiếng chim hót, cuộc sống an nhàn, tự tại nhưng lại tẻ nhạt.

Vương Thanh thả hồn theo gió, không biết bản thân đã đi quá xa cho đến khi anh khựng lại thì đã băng qua rừng thông rộng lớn, hiện tại trước mặt anh là một khu nghĩa địa nhỏ, rãi rác vài nấm mộ ngổn ngang, không trật tự. Nhưng thứ khiến anh phải chú ý là người trong tấm hình trên tấm bia mộ đối diện còn rất trẻ, gương mặt đó nhìn rất quen, lại không thể nào nhớ ra đã từng gặp ở đâu, kể cả cái tên cũng có cảm giác quen thuộc đã từng nghe qua – Phùng Kiến Vũ. Trên bia còn khắc ngày tạ thế 30/6/2016, vậy ngày hôm nay là đám giỗ của cậu ấy. Vương Thanh vẫn còn đang lơ mơ nhớ lại xem mình đã gặp người này ở đâu, thì ở phía sau lưng anh có tiếng bước chân ngày càng gần, cho đến khi người phía sau đưa tay vỗ vai anh, Vương Thanh mới giật mình từ trong mớ suy nghĩ tỉnh lại.

Quay lưng lại phía sau thì thấy bà chủ cho anh thuê nhà trọ, trái ôm phải mang một đống đồ, nào là nhang, trái cây, đèn cầy toàn là những thứ dùng để cúng bái.

-Sao cậu lại ở đây? _ Không đợi Vương Thanh mở miệng, bà chủ đã hỏi trước.

-Con đi dạo xung quanh, đi một hồi lại đến đây, cô cầm theo những thứ này làm gì vậy? _ Vương Thanh hỏi ra nghi vấn trong lòng.

-Hôm nay là đám giỗ đầu của Kiến Vũ, cô mang đồ ra cúng nó. _ bà chủ vừa nói, vừa để đồ trong tay xuống sắp xếp trước bia mộ.

-Cô biết cậu ấy? Tại sao cậu ấy lại mất lúc trẻ thế?

-Căn nhà cậu đang ở, trước đây là nó thuê, kể ra cũng tội, haizz _ Bà chủ lắc đầu thở dài, mỗi lần nhắc đến Phùng Kiến Vũ là bà lại cảm thấy thương.

……………………………

Chuyện phải kể về một năm về trước.

Bầu trời về đêm ở ngoại ô thành phố phá lệ yên tĩnh, ánh trăng nhu hoà nhẹ nhàng toả ra ánh sáng mờ nhạt dẫn đường, trên con đường mòn dẫn về khu nhà trọ, thân ảnh nhỏ nhắn của Phùng Kiến Vũ lẻ loi, chân tự giác muốn bước thật nhanh về nhà nghỉ ngơi, hôm nay phải tăng ca đến tận khuya mới được về, cậu sắp mệt chết rồi.

Đứng trước của nhà, Phùng Kiến Vũ đưa tay vào túi cầm lấy chìa khoá tra vào ổ. Bỗng phía sau đầu có cảm giác đau đớn ập đến khiến cậu cảm thấy choáng váng, theo bản năng Phùng Kiến Vũ đưa tay ra sau ôm đầu, cảm nhận lòng bàn tay ẩm ướt, dựa theo ánh đèn đường mờ nhạt, nhìn kỹ, đó là máu. Quay lại thì thấy trước mặt là một người đàn ông trung niên, quần áo xộc xệch, nhếch nhác, đôi mắt nhỏ đỏ au hằn lên những tia máu, trên tay cầm khúc gỗ. Phùng Kiến Vũ giật mình, theo bản năng lùi về phía cánh cửa, người đàn ông thấy thế tiến đến gần, đưa tay muốn lục lọi tiền và những vật có giá trị trên người cậu, trực giác nói rằng phải phán kháng. Nhưng vết thương trên đầu cậu đang chảy máu, khiến cho trước mặt cậu mông lung, trong lúc dằn co cùng với người đàn ông, cậu trượt chân ngã, đầu đập vào cạnh của bồn cây trước nhà, lâm vào hôn mê. Người đàn ông kia thấy cậu bất tỉnh,, vội vã lục lọi trên người cậu lấy những thứ đáng tiền, rồi bỏ đi.

Phùng Kiến Vũ do mất máu quá nhiều, dẫn đến tử vong, khi cậu trút hơi thở cúi cùng chiếc đồng hồ trên cổ tay trái cũng dừng lại lúc …... một giờ.

………………………………

Trở lại với thực tại, Vương Thanh ngẩn người theo bà chủ nhà trở về căn trọ nhỏ, trên suốt dọc đường anh cứ nghĩ đến cái người con trai mang tên Phùng Kiến Vũ kia, cậu có đôi mắt thật đẹp, đặc biệt là có lệ chí nơi mắt trái, từ trước đến nay anh chưa bao giờ gặp con trai có nốt ruồi lệ. Thật đăc biệt ……

Bây giờ đã là mười một giờ rồi, mà Vương Thanh vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế sofa trong phòng khách, trong đầu anh không thể nào xua đi hình ảnh của Phùng Kiến Vũ, có cảm giác gì đó rất lạ đang nảy sinh trong lòng, là hồi hộp, đúng là hồi hộp, nhưng mà tại sao, Vương Thanh không thể lý giải.

Vương Thanh bước về phòng ngủ, vẫn như thường lệ rất nhanh lại đã ngủ say.

Đồng hồ điểm một giờ cũng là lúc Phùng Kiến Vũ đến gặp Vương Thanh, cậu vẫn như mọi khi lười nhác cuộc tròn mình trong lồng ngực ấm áp của ánh:

-Thanh theo em được không?

Mặc dù không hiểu tại sao Phùng Kiến Vũ lại hỏi như vậy, nhưng Vương Thanh vẫn rất vui vẻ đáp ứng, hôn nhẹ vào đỉnh đầu cậu:

-Được.

Đâu ai biết rằng chỉ một chữ “được” lại thay đổi cả tương lai của Vương Thanh.

………………………….

Rất nhiều ngày sau đó, mọi người mới phát hiện Vương Thanh đã từ trần, nhưng lại không ai thấy được bên cạnh thân xác anh có hai linh hồn đang mỉm cười nhìn nhau rất hạnh phúc.

Cứ ngỡ cái kết bí ẩn chỉ tồn tại trong những cuốn tiểu thuyết, mấy ai ngờ được, có một ngày tự mình lại viết cái kết cho chính bản thân. Và Vương Thanh khi còn sống cũng không bao giờ dám nghĩ đến có một ngày chuyện hoang đường này lại xảy ra với anh …..

“Mộng” là một minh chứng, Vương Thanh viết nó theo cảm hứng, theo suy nghĩ của bản thân mà anh đâu biết từng hành động, từng câu nói lại là từng chi tiết trong cuốn tiểu thuyết đó.

Đây là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất của Vương Thanh và cũng là cuốn tiểu thuyết cuốii cùng mà anh viết.

Bạn đang đọc Đoản Văn Thanh Vũ của Hà Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BấtLươngNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.