Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Bí mật của Lạc Vô Trần.

Tiểu thuyết gốc · 2170 chữ

Chương 5: Bí mật của Lạc Vô Trần.

Một ngày này lại qua, không có gì quá lớn ngoài ý muốn, Lạc Vô Trần nằm trên giường suy tư, mắt nhìn trần nhà, sắp xếp lại một chút suy nghĩ. Lúc này hắn chợt thả lỏng tinh thần, nhắn mắt thần du, hắn đang đi vào sâu trong thức hải của mình. Đúng thế, không sai, hắn đang đi vào thức hải của mình, đây là điều không tưởng đối với một phàm nhân còn chưa chính thức tu luyện, đây chính là bí mật lớn nhất của hắn, phải biết dù là tu đạo giả cảnh giới chưa đủ cao cũng không thể mở ra được thức hải a. Lạc Vô Trần còn chưa chính thức tu hành chứ đừng nói tới cảnh giới gì. Hơn nữa thức hải của hắn cũng khủng bố vô cùng, dù là chí cường giả cũng sẽ phải run rẩy sợ hãi nếu biết hình dạng thức hải của hắn, không sai, họ chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.

Thức hải của Lạc Vô Trần giống như một phương chí cao vũ trụ, hỗn độn mà cổ lão tang thương vũ trụ. Ở đây tràn ngập hỗn độn khí lưu, tùy tiện mỗi một sợi hỗn độn khí nếu là bộc phát ra bên ngoài cũng đủ trong nháy mắt đập nát thập vạn thần sơn ,càng chưa kể xa xa còn có dị tưởng cực kỳ khủng bố đang diễn hóa, thần ma gào khóc, vạn tiên quỳ lạy, vô số thế giới hủy diệt rồi lại tái tạo, vô tận vũ trụ đang không ngừng luân hồi tịch diệt rồi lại tân sinh. Đây rõ ràng không phải là thứ mà một thiếu niên phàm nhân có thể sở hữu. Cũng may Lạc Vô Trần cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể điều động sử dụng cỗ lực lượng này, nếu không đừng nói nho nhỏ một cái Tiêu Thanh Nhi, cho dù bảo hắn quét ngang thiên địa này, hắn cũng dám tự tin san bằng hết thảy. Có lẽ chính vì có thức hải khủng bố quá sức tưởng tượng này nên hắn mới có ý chí tinh thần mạnh đến như vậy. Cũng như việc hắn luôn cảm thấy trực giác của mình mạnh quá mức, nguyên do chắc cũng vì thứ này. Mặc dù không thể chân chính biến nó thành lực lượng cho mình sử dụng nhưng chỉ cần lợi ích gián tiếp nhận được là việc phóng đại tiềm thức linh cảm, cũng đã khiến hắn thỏa mãn rồi, làm người cũng không thể quá tham lam a. Dù sao thứ gì của mình sớm muộn cũng sẽ là của mình thôi, sẽ có một ngày cái thức hải này hoàn toàn thuộc về hắn, để hắn tùy ý sử dụng. Nhìn xung quanh một chút, cảm thán một hồi, Lạc Vô Trần tiếp tục tiến tới chỗ sâu.

Không để ý tới, có lẽ vì chưa chính thức kịch lịch con đường tu đạo nên Lạc Vô Trần không nhận ra trạng thái hiện tại của mình có bao nhiêu nghịch thiên, hắn hiện tại đang ở dạng linh hồn. Người bình thường linh hồn chỉ là một đốm sáng nhỏ như đom đóm, tu đạo giả mạnh hơn thì linh hồn lớn như một ngọn đèn, chỉ khi đạt tới cảnh giới Ngưng Thần cảnh thì mới bắt đầu ngưng tụ được hình dáng linh hồn, mới sơ bộ tiếp xúc tới sự huyền diệu bí ẩn của linh hồn nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy mà thôi. Còn trạng thái linh hồn của Lạc Vô Trần đã có thể so với thực thể tồn tại, không, phải nói là vượt xa khỏi thực thể tồn tại mới chuẩn xác.

Chỉ thấy hiện tại, Lạc Vô Trần đang khoác một thân đế bào, đầu đội đế quan, xung quanh càng có vô thượng đại đạo vờn quanh diễn hóa ba ngàn hỗn độn thế giới, đủ mọi dị tượng kinh khủng nhất không ngừng xuất hiện, trông hắn như một tôn thiếu niên Thần Vương đang dạo chơi vạn giới. Đừng nói chí cường giả, cho dù Chân Tiên hạ phạm dùng tiên thức dò xét cũng sẽ kinh hãi không thể tin nổi. Chỉ có thể nói, Lạc Vô Trần thiếu niên phàm nhân này cũng quá nghịch thiên đi.

Du hành một hồi lâu, vì thời gian trong thức hải và ngoại giới bất đồng nên hắn cũng không vội, mới lại hắn hiện tại không thiếu nhất chính là thời gian. Có lẽ vì thức hải quá lớn, lại không thể tùy ý điều động khống chế nên Lạc Vô Trần mất không ít thời gian để đến nơi mình muốn nhưng không sao hắn cũng đã quen thuộc nơi này, sớm muộn cũng tới nơi mà thôi.

Đúng lúc này, cách không quá xa hắn hiện lên một mảnh vực sâu, vực sâu hắc ám lớn vô hạn, phóng tầm mắt không thấy phần cuối. Tinh hà vô tận ở trước mặt vực sâu này thì cũng chẳng khác gì một hạt bụi nhỏ bé ở trước mặt vô tận vũ trụ cả. Vực sâu dạng hố đen, không ngừng xoay tròn tạo hấp lực thôn phệ vạn vật xung quanh.

Xe nhẹ đường quen, Lạc Vô Trần lao thẳng vào trung tâm vực sâu hắc ám.

Trước mắt bỗng tối đen nhưng hắc ám qua nhanh, hiện trước mắt hắn là một không gian hư vô. Ở nơi này chỉ tồn tại bốn thứ ,đó chính là Lạc Vô Trần ,một quyển sách rách nát, một thanh hắc kiếm bị gãy và một thanh huyết thương đã vặn vẹo uốn cong không ra hình dáng gì. Ba thứ đồ vật này nhìn thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thấy gì đặc biệt, tùy tiện vất ra chợ làm đồng nát cũng chẳng ai thèm ngó tới, bất kỳ là quyển sách hay thanh kiếm hay thanh thương cũng đã cũ nát không chịu nổi. Nhưng mà đồ vật ở trong tận cùng thức hải khủng bố của hắn có thể đơn giản được sao? Còn được che giấu bảo vệ tầng tầng lớp lớp nữa, suy nghĩ thế nào thì cũng không phải phàm vật, hơn nữa thần khí mạnh nhất thường không phải dạng thường thường không có gì lạ không phải sao? Mà đây cũng chính là biện pháp hy vọng giúp hắn mạnh lên ở hiện tại, tiếc là cho dù thử đủ mọi cách, hắn cũng không nhìn ra huyền diệu gì.

Lại một buổi tối đi qua, hắn cũng đã cố gắng tìm hiểu huyền diệu của mấy đồ vật trong thức hải của mình nhưng tiếc là kết quả vẫn khiến hắn thất vọng. Được rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, nhất thời nôn nóng vội vàng cũng chẳng giải quyết được gì, huống chi quyền chủ động cũng chẳng tại hắn, đi được bước nào chắc bước ấy. Giờ phải lo bữa sáng cùng làm sao dỗ dành cô em gái bé bỏng của mình trước đã. Không nghĩ nhiều, hắn bật người dậy đi ra khỏi phòng, chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Linh, rồi tiếp tục ra đập đá, đúng là chỉ đập đá mới khiến hắn sảng khoái cả người, quên hết lo âu. Chỉ là đập nhiều có chút hơi đau tay, mới lại quyền lực của hắn hiện tại đã rất mạnh, bình thường tảng đá đã không chịu nổi sự giày vò của hắn.

Lạc Tiểu Linh trằn trọc cả một đêm không ngủ được, trong đầu nàng chứa đầy hình ảnh ca ca đáng ghét của mình, nàng cứ nhắm mắt là mơ tới cảnh hôn môi của hai người ,xong rồi ngại ngùng tỉnh giấc, rồi lại tức tối, suýt thì đâu vào đấy rồi, suýt nữa thì ca ca của nàng sẽ thành phu quân của nàng rồi a. Hơn nữa ca ca làm một lần rồi sao không tiếp tục làm lại lần nữa, còn giả vờ như chưa chuyện gì xảy ra, thật là đáng ghét mà, không lẽ lại phải để một thiếu nữ như nàng phải chủ động, việc này xấu hổ chết, đánh chết nàng cũng không làm. Lăn qua lăn lại thì đã chập sáng rồi, bưng một con mắt thâm đen như mắt gấu trúc do hậu quả của việc thức thông một đêm, nàng đi ra khỏi cửa phòng, phóng tầm mắt thì thấy một bàn ăn thịnh soạn, hôm nay còn nhiều hơn mấy món nàng thích.

“Hừ, xem ra đáng ghét ca ca còn có chút lương tâm”

Không nghĩ ngợi nhiều, nàng vốn là một cái ăn hàng, đặc biệt là đồ ca ca nàng làm ăn ngon thực sự, ăn mãi không chán. Nhân lúc bữa sáng còn chưa nguội, nàng phải giải quyết mau mới được, ăn xong thì tìm ca ca tính sổ sách tiếp cũng không muộn.

Hắt xì

Lạc Vô Trần hơi rùng mình, hắn đột nhiên lạnh cả lưng, trong lòng có dự cảm xấu. Điều này làm hắn càng thêm quyết tâm ra sức rèn luyện, xem ra mình vẫn cần cấp thiết trở lên mạnh mẽ hơn, dự cảm của hắn trước nay chưa hề sai, bão táp sắp ập đến rồi. Ânn, đúng vậy, bão táp đối với mình hắn thôi thì đúng.

Hằm hằm khuôn mặt đáng yêu càng khiến Lạc Tiểu Linh có một loại phong cách xinh xắn dễ thương khác. Nàng đi ra góc sân, mắt nhìn chằm chằm người ca ca đang tập trung luyện tập của mình.

Dự cảm của Lạc Vô Trần lúc này mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tai họa của hắn sắp ập đến rồi. Giờ thì hắn cũng minh bạch vì sao mình lại có linh cảm xấu rồi, hắn chầm chậm dừng lại quyền pháp, nhắm nhẹ mắt, mặc cho phong ba bão táp chuẩn bị kéo đến.

Thấy người ca ca của mình vậy mà bộ dạng này, xem ra nhà vẫn có nóc a. Nhưng mà biết điều là một chuyện. Tội chết có thể tha tội sống không thể, một đêm tích tụ tức giận cũng đã đến lúc thể hiện ra ngoài, Lạc Tiểu Linh thầm nghĩ như vậy.

Lạc Tiểu Linh lên tiếng, giọng nói đáng yêu hơi cố ra vẻ gắt gỏng:

“Hửm, Lạc Vô Trần, ngươi có biết sai?”

Biết ngay mà, lại bài này, nam nhi đại trượng phu co được dãn được, có gì mà phải sợ? Chưa nghe câu gặp cường quyền thì phải phản kháng quyết liệt sao? Phải thể hiện cho họ biết rằng mình cũng không phải loại hồng mềm có thể tùy tiện nhào nặn. Một hồi độc thoại nội tâm qua đi, Lạc Vô Trần lên tiếng đáp:

“Tiểu Linh đại nhân, ta biết sai”

“Hửm, sai cái gì, nói ta nghe chút”

“Khụ khụ, ta sai vì tùy…tùy ý ôm nàng, còn ý định chiếm tiện nghi của nàng”

“Cái gì, ngươi sai lớn như vậy, còn không biết làm gì để đền tội sao”

“Dạ vâng, thưa Tiểu Linh đại nhân”

Lại một bài quen thuộc đi qua, Lạc Vô Trần đành lên đường mua đồ phục vụ cho muội muội của mình. Tiện nghi cha mẹ của hắn không tại, nhưng họ để lại một khoản tiền không nhỏ cho bọn hắn, đủ cho hai anh em xa hoa sinh hoạt nên hắn cũng không lo lắng về chuyện tiền nong. Hắn biết muội muội có thuộc tính ăn hàng nên hắn cũng không quá lúng túng, trực tiếp ra chợ mua đồ vật muội muội thích ăn, nấu đồ ăn muội muội ưa thích, trực tiếp nuôi béo muội muội bé bỏng của mình là được. Không cơn giận nào mà một bữa ăn không giả quyết được cả, nếu có thì hai bữa là được.

Nhìn ca ca của mình đi ra chợ mua đồ mà cứ như nghĩa sĩ một đi không trở lại vậy, Lạc Tiểu Linh không khỏi che miệng cười khúc khích. Nàng càng nhìn càng yêu thích, đời này ca ca chỉ có thể thuộc về nàng ,nàng cùng lắm là có thể chia sẻ một chút chút ít ít thật ít cho Nhược Hi tỷ tỷ mà thôi, còn nữ nhân khác đừng hòng tơ tưởng cái gì. Lạc Tiểu Linh nàng cũng không phải dạng vừa, nàng cũng có không ít con bài chưa lật, đừng nhìn vẻ bề ngoài đáng yêu vô hại của nàng mà nghĩ bản thân nàng cũng vậy. Nếu coi thường nàng thì đến lúc chết rồi cũng đừng thắc mắc tại sao mình lại chết.

Không thể không cảm thán, đôi huynh muội họ Lạc này thật nghịch thiên a, một người so một người còn muốn nghịch thiên.

Bạn đang đọc Đồ Thiên Ký sáng tác bởi Zero0123456789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zero0123456789
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.