Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Vân Hỏa thành ,Cổ Xuyên quốc

Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

Vân Hỏa thành ,một trong mười năm đại thành của Cổ Xuyên quốc ,diện tích trăm vạn dặm ,xung quanh được bao phủ bởi vô số đại sơn liền kề nhau ,dễ thủ khó công ,vị trí lại giáp ranh biên giới giữa Cổ Xuyên quốc và Man Hoa quốc nên là thành trì này có vị trí trọng yếu trong quân sự quốc phòng. Nếu Vân Hỏa thành thất thủ thì Cổ Xuyên quốc ngay lập tức sẽ mất đi một phần ba giang sơn của mình. Vì vậy ,hệ thống phòng thủ của Vân Hỏa thành cực kỳ chắc chắn ,quân khu có trên mười cường giả Linh Hải cảnh cùng mười vạn đại quân ,thành chủ và phó thành chủ càng là cường giả Ngưng Thần cảnh.

Cổ Xuyên quốc ,Man Hoa quốc ,Thiên Huyền quốc ,Đại Nguyệt quốc ,Binh Trì quốc ,Thái Lộc quốc ,Thừa Vận quốc ,Bất Độ quốc là Bát Đại Quốc Độ của Nam Ngọc đại lục. Bát đại quốc chia Nam Ngọc đại lục ra làm tám phần ,riêng phần mình tự trị .Mỗi quốc gia đều sở hữu mênh mông vô tận cương vực ,cường giả tầng tầng lớp lớp ,môn phái quốc gia nhỏ phụ thuộc càng nhiều vô số kể. Trong tám quốc gia ,Cổ Xuyên quốc xếp hàng trung thượng ,không yếu cũng không mạnh ,xưa nay cũng ít xảy ra chiến tranh loạn lạc ,đây là một cái hiền hòa quốc gia nhưng không hề e ngại chiến tranh ,sẵn sàng vẩy máu nếu bị đe dọa xâm lược.

Hiên tại trên một con đường tại Vân Hỏa thành ,có hai cặp thiếu niên nam nữ đang chậm bước đi dạo ,nam thanh nữ tú ,họ vừa đi vừa vui đùa ,tạo thành một khung cảnh thanh xuân tịnh lệ vô cùng. Bỗng chốc một âm thanh có chất giọng khàn khàn hào sảng vang lên.

“Lạc Trần ,cũng đã đi dạo được một lúc rồi ,không lẽ lại đi dạo đến hết ngày? Kiếm chỗ nào đó mới lạ chơi đi”

Lạc Trần nghĩ nghĩ ,cái Vân Hỏa thành này ,bọn hắn đã quá quen thuộc rồi ,còn nơi nào mới sao? Sau một hồi suy tư ,hắn đưa ra chủ ý.

“Phía Đông Bắc có một khu rừng nhỏ hay là chúng ta đến đấy luyện tập?”

Mặc dù chưa thật sự bước vào còn đường tu hành những hắn vẫn không quên chăm chỉ rèn luyện bản thân ,ngày nào hắn cũng tự rèn luyện thân thể và ý chí chịu đựng của mình ,nhìn hắn có vẻ hơi thư sinh nhưng thật ra quyền lực của hắn đã đạt gần nghìn cân rồi ,vượt xa quyền lực của một người bình thường ,căn cơ càng tốt thì tu hành càng thuận lợi mà.

Nghe lời đề nghị của Lạc Trần ,Nhược Hi và Tiểu Linh cũng động tâm ,Trung Tiếu càng không nghĩ nhiều ,trực tiếp nao về phía trước ,vừa chạy vừa hô:

“Gia đi trước đây ,ai đến sau là đồ con rùa”

Thấy vậy ,Lạc Vô Trần cũng cạn lời ,nhưng hắn chợt nhận ra có gì đó sai sai ,đột nhiên hắn hô to:

“Thằng đần này ,ngươi đi đâu thế hả ,rừng phía Đông Bắc là ở bên này cơ mà”

Phía Đông Bắc ,một khu rừng nhỏ ,lúc này đang là ban trưa ,thái dương treo cao ,vì là đầu thu lên khí hậu khá mát mẻ .Dưới những tán cây ,chim chóc ,thú vật chạy nhảy tưng bừng ,bắt đầu quy trình cuộc sống quen thuộc mỗi ngày của chúng. Có lẽ vì là huyền huyễn thế giới lên cây cối ở khu rừng này to lớn lạ thường ,che kín mặt đất ,khiến ánh nắng không thể nào xuyên qua những tán cây ,tạo bầu không khí hơi ẩm ướt tăm tối ,mặc dù gọi là khu rừng nhỏ nhưng thật ra là nó không hề nhỏ chút nào ,phóng tầm mắt cũng chẳng thấy phần cuối ,cả chim thú cũng sinh động lạ thường.

Lúc này ,sự suất hiện của mấy thanh thiếu niên đã phá vỡ bầu không khí thường nhật ở khu rừng này.

Không chần chờ ,Lạc Trần không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc rìu lớn ,lưỡi rìu dày dài chừng ba thước ,cán rìu dài tầm hai mét ,cả chiếc rìu trông có vẻ khá đồ sộ so với thân hình của hắn. Lạc Trần tiến lên trước một gốc cây cổ thụ cao chọc trời ,ngước lên thì chỉ thấy những tán cây rộng vô cùng như muốn áp sập luôn cả một vùng trời. Có vẻ việc cũ đường quen, hắn dùng sức ,gân tay nổi lên trông cực kỳ mạnh mẽ ,khác hẳn vẻ bề ngoài siêu nhiên tiên khí của hắn lúc bình thường ,hắn hít thở thật sâu ,dồn lực vào chân trụ và hai cảnh tay ,bổ thật mạnh ,lực bổ nghìn cân với tốc lực cực nhanh ,mơ hồ có tiếng xé gió.

Oanh ,rầm rầm rầm

Tiếng rìu và thân cây va chạm nghe phá lệ chói tai nhưng lại có một loại mỹ cảm lạ thường ,gần đấy chim thú cũng giật nảy cả mình ,thi nhau cắm đầu chạy ra hướng xa. Nhìn Lạc Vô Trần đã tập trung luyện tập ,ba người Tiểu Linh ,Trung Tiếu ,Nhược Hi mặt hiện lên vẻ quái lạ ,thanh niên Vô Trần này cực kỳ chăm chỉ rèn luyện thân thể thì bọn họ không lạ gì nhưng mà những bài luyện tập của hắn thì họ xem bao nhiêu lần cũng cảm thấy quái dị .Rõ ràng có những bài tập rèn luyện thân thể bày bản mang lại ích lợi nhiều hơn ,nhưng Vô Trần cứ nhất nhất cứng đầu luyện tập theo cách của riêng mình. Cách của hắn thì chỉ đơn giản có hai cái mà thôi ,một là “bổ củi” ,hai là “đập đá”.

Bổ củi thì hắn thường lấy chiếc rìu lớn bổ mạnh vào cây cao cho đến khi cây đổ mới ngừng hoặc liên tục bổ củi khô cho đến khi mệt rã rời. Còn đập đá thì hắn lấy tay không đập mạnh vào tảng đá cứng cho đến khi tảng đá nát vụn. Không hiểu sao ,hắn cực kỳ thích vận động như vậy ,càng luyện càng hăng ,không biết mệt mỏi là gì.

Không nghĩ ngợi nhiều ,ba người còn lại cũng tự mình chọn một chỗ trống rồi bắt đầu luyện tập những bài tập của riêng mình .Họ rất chuyên tâm nỗ lực vì việc này là để đánh vững căn cơ trước khi bước vào còn đường tu luyện.

Oanh rầm rầm rầm ,oanh rầm rầm rầm,…Có vẻ không chịu nổi áp lực bổ củi liên tục của thằng nhóc dưới chân mình ,chiếc cây cũng đến biên giới sắp gục ngã ,rồi thì cái gì đến cũng sẽ đến ,sau một tiếng ầm to ,chiếc cây cũng đã sụp đổ hoàn toàn ,trời đã chuyển chiều tà ,báo hiệu một ngày cũng sắp kết thúc.

Thở một tiếng thật mạnh ,Lạc Vô Trần sảng khoái thu hồi cây rìu ,một thân đầy mồ hôi ,làn áo cũng dính sát cơ thể để lộ những đường cong hoàn mĩ như tượng tạc ,điển hình của mặc áo thì trông có vẻ thư sinh hơi gầy nhưng bên trong lại là những múi cơ hoàn mĩ đầy lực lượng ,không phải lực lượng kiểu đô con mà là theo kiểu đầy tiên khí mĩ cảm ,uy phong mà không mất tao nhã.

Thấy vậy ,ba người khác cũng dừng tay ,sau một hồi hàn huyên thì ai về nhà lấy. Trên đường về nhà ,thấy Tiểu Linh có vẻ cứ nhìn chằm chằm vào mình ,băn khoăn một hồi thì hắn lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy ,Tiểu Linh”

“Ca ca ,thật ra ca không cần lo lắng cho muội ,nhà chúng ta giao hảo với Vân gia mà ,ca có thể chuyên tâm tu luyện ,không cần lo cho muội đâu”

Sau một buổi suy nghĩ ,Lạc Tiểu Linh cũng có quyết định của mình.

Nhìn em gái một lát ,hắn cũng biết nhưng không thể nào mà không lo lắng ,chẳng biết vì sao luôn có âm thanh thì thầm nhắc nhở vang lên trong đầu hắn rằng không nên tin tưởng bất kỳ ai cả ,không lẽ thiên sinh hắn tính đa nghi? Không suy nghĩ nhiều ,đa nghi cũng được ,cẩn thận một chút không phải điều gì xấu ,không sợ nhất vạn ,chỉ sợ vạn nhất mà.

Nghĩ như vậy ,Vô Trần đưa nhẹ tay phải ,búng nhẹ lên trán Tiểu Linh một cái ,làm Tiểu Linh đau trợn mắt ,bĩu cái môi anh đào mọng nước nhỏ nhắn ,biểu thị mình đang nho nhỏ bất mãn.

“Được rồi ,tuổi còn nhỏ không cần nghĩ nhiều ,việc khác đã có người lớn lo”

“Hừ ,mới 15 tuổi đầu mà…”(Tiểu Linh thì thầm)

“Hửm ,cái gì??Muội vừa nói cái gì??”

Không thèm để ý đến anh trai nữa ,Tiểu Linh chạy thật nhanh hướng về nhà. Nhìn em gái mình ,hắn lắc nhẹ đầu ,hắn âm thầm quyết định hiện tại suy nghĩ nhiều cũng không giúp được gì ,dứt khoát ngày mai đến phủ thành chủ thăm hỏi thành chủ một chút là được ,dù sao lâu ngày cũng không tới chơi phủ thành chủ rồi.

Hazzzz ,thở ra một hơi ,hắn thong dong cất bước về nhà.

Bạn đang đọc Đồ Thiên Ký sáng tác bởi Zero0123456789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zero0123456789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.