Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền truyện: Hiện thực tàn khốc.

Tiểu thuyết gốc · 1808 chữ

Trên đường vẫn cảm xúc đấy, nhìn người con gái đang mệt mỏi úp mặt trong lòng mình khi mình lái xe, ông Dửng tan đi những nhọc lòng công việc, những đè nén khi ở nhà.

“ Ơ quả mơ có hột, A quả cà có hạt, Ư Ư tương tư như 1 chén trà, Ực ỰC nuốt cái hết bà tương tư.”

Xong việc, ồ là đỡ mệt, hai người có lẽ người no tương tư, kẻ cạn tương tư.

Họ không nói chuyện.

Mất một lúc, như nhớ ra chuyện khoái trá, thú vị, quan trọng của đêm nay, ông Dửng hỏi:

“ Bây bê, gặp mặt người kia ở đâu vậy.”

Thanh Ngà mỉm cười trả lời:

“Đát đy, là ở cầu Nhật Tựu.”

Tí thì quên giới thiệu cô gái hay mệt của những người khác, bạn nhậu trong miệng của ông Dửng khi giải thích với vợ, Tòn Thị Thanh Ngà.

Sau khi nghe lời tư vấn của cô bạn khuê phòng, Ngà dù đưa ra quyết định, nhưng sâu trong nội tâm không thể thiếu một vạn chữ tâm tư, vạn chữ này đủ để chảy một dòng sông toàn nước.

Nhưng thôi được rồi, một vạn chữ sẽ để dành khi khác.

Khụ khụ.

---

Gần mười hai giờ đêm, ngày 12 tháng 12.

Ông Dửng nhìn Bây bê của mình đứng xa mười mét trước xe, nói chuyện gì đó mà ông chính là đạo diễn với người đàn ông trung niên chạc tuổi mình, lại nhìn kẻ kia nắm tay níu kéo, cái ôm đầy tình cảm.

Ông Dửng giận +1 +1 +1….

Nhưng khi nhìn kẻ kia dường như muốn hôn lên đôi môi ấy, cái đôi môi vừa… chậc chậc, vừa chỉ địa điểm này cho Ổng.

Khoái cảm +100 +100 +100…

=)))))).JPG

Phía trước xe, Bùi Kiên gân cổ lên chất vấn:

“Cha em không thích anh có lẽ vì ổng chưa biết anh, hãy cho anh đối mặt ông ấy như hai người đàn ông, Được không?”.

Nghe hai chữ ‘người tốt’, Bùi kiên thấy không ổn, nhưng không sao cả, cuộc đời hắn đã được bảy người con gái khen tốt, hắn cũng có sức miễn dịch.

Khi nghe hai chữ chia tay, Bùi Kiên gần như sụp đổ, lạc lõng và tuyệt vọng.

Để đến cuối cùng nghe được rằng bố em không thích anh, hi vọng lại bùng lên.

Bùi Kiên tự an ủi mình:

Không phải sao, con nhà ông bỏ nhà vì lý do abc xyz tôi đã được cô ấy kể lể khóc lóc.

Trong những khách thuê nghe tâm sự, đến cuối cùng cũng chỉ có tôi khuyên con gái ông quay đầu về con đường tốt, thậm chí còn dự định nuôi cô ấy.

Phần đàm phán ngoại giao này, là thằng đàn ông, mày sẽ làm được.

Vả lại, mày nắm tay, ôm ấp, hôn hít con gái người ta cũng đâu có nói gì?

Bùi Kiên tự tin +1 +1 +1…..

Mặt sưng húp bước tới xe i10.JPG

Thanh Ngà nhìn người đàn ông quay lưng bước đi trước mặt, Tòn Thị Thanh Ngà của những người khác cảm thấy có điều gì đó ấp ủ trong cổ họng, nghẹn Nghẹn, khó chịu, có cảm giác như thứ gì muốn trớ ra.

Nàng lại nghĩ tới cái níu kéo vừa rồi, cái ôm đầy tình cảm, nàng Ngà của những người khác đã phần nào hiểu được nội tâm của đối phương.

Để đến cuối cùng khi nhớ lại cái hôn kiểu Pháp vừa rồi, bất giác nước bọt màu nước gạo chảy ra từ đôi môi đỏ thắm.

Nàng rất thích cảm giác được yêu thương từ nhiều “phía” như thế này.

Thanh ngà khoái cảm +100 +100 +100….

Chảy nước dãi đục.JPG

Bùi Kiên tới gần xe, nhìn người đàn ông trong xe, nhíu mày nghĩ đến mặt cô người yêu.

Tha thứ hắn vì là người từng trải, thấy được khá nhiều mặt trái xã hội, bởi vì có chút kiến thức đã từng được chứng kiến, hắn bỗng có cảm giác không ổn xông lên đầu.

Thế kỷ 21 trên mạng hay có câu nói:

” Sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ.”

Thấy ông bố vợ tương lai có xe, khả năng cao nhà to, dáng vẻ lại đững đạc, vốn muốn níu kéo bằng được Thanh Ngà nay Bùi Kiên giám níu kéo bằng cả mạng sống.

Nhưng hắn lại cảm thấy trời hay trêu người mà thì thầm:

“Sẽ không phải chuyện nhà Gia Bảo nữa a???”

Bùi Kiên mở cửa, ngồi ghế sau.

Mặt hắn trang nghiêm, mắt ếch đang sưng nhau lại nhìn xa xa quang cảnh đêm tối những ánh đèn đường, Bùi Kiên chuẩn bị diễn thuyết.

Bỗng ông Dửng cất tiếng nói đột ngột:

“Cảm giác thế nào???”

Bùi Kiên: hỏi chấm!

“Cảm giác hôn môi bây bê của tôi ấy???”

“À cháu….”

“Xin lỗi, tôi thích ăn hành lá!”

Bùi Kiên: hỏi chấm!

Trên cuộc đời này còn có câu chuyện mở đầu có tính logic cao đến thế sao, tha thứ Bùi Kiên ít học kiến thức ngắn, tóc xoăn, hắn hiểu không được.

Trầm mặc mười giây, một người nhăn mặt suy nghĩ thâm ý, một người cười cười đầy ẩn ý.

Tiếng mở cửa xe phá tan bầu không khí cổ quái này, Tòn Thị Thanh Ngà ngồi vào ghế lái phụ, mặt cười tươi nhìn Bùi Kiên, quay sang đánh tiếng với ông Dửng:

“Đát đy???”

“Ưhm”. Đáp lời, ông Dửng nghiêng người quay lại nói với Bùi Kiên.

“Anh bạn, hiểu sao???”

Hiểu cái chim, ông không tự biết nhìn nhận vấn đề sao, con gái ông có thể giống mẹ, nhưng tuyệt không giống ông, cái này tôi nói.

Bùi Kiên nghĩ thì nghĩ như thế, tất nhiên nói không thể như thế, hắn nở nụ cười thân thiện nói:

“ Cháu không hiểu lắm, chú có thể nói cụ thể được không ạ, chú muốn cháu làm gì thì mới đồng ý để cháu với Ngà tìm hiểu nhau???”

(._.)X2

Ông Dửng quay sang ghế phụ nhìn Thanh Ngà, thấy được cùng suy nghĩ từ đối phương. Để đảm bảo lời nói và việc làm kèm theo cả hành động, ông Dửng nhẹ nhàng vươn tay chạm cổ kéo Thanh Ngà mệt mỏi vì thấy thứ “thiếu kiến thức’ dựa vào lòng mình, kẻ sau dù hơi khững lại rồi cũng bản năng mà phối hợp.

“Nhóp nhép” tiếng vang trong chiếc xe.

Lần này sự mệt mỏi có vẻ dồn dập.

(._.) X1

(^O^) X1

(◉ω◉) X1

Ông DỬng quay đầu lại lần nữa, lại là câu hỏi cũ:

”Anh bạn, hiểu sao?”

Không có câu trả lời, vì Bùi Kiên không muốn trả lời, cũng vơ vét không nổi lực lượng ở đâu để trả lời.

Mắt ếch lần này không đỏ, nó trùng xuống vô cảm, khuôn mặt hắn giờ âm u đầy tử khí.

Tự dằn lòng bỏ qua khung cảnh mà hắn chưa từng một lần được làm vai chính, bước ra khỏi ghế sau một cách vô thức, coi như không nghe thấy ai đó nói với lại gì đó “… muốn tranh gái trước xem lại mình…”, “ à có hứng thú thờ ri…. Êy êy??”.

Bùi Kiên bước đi trên cầu chậm rãi, mắt không tiêu cự, không cảm xúc, thử hỏi giờ còn thứ cảm xúc gì sẽ xuất hiện trên gương mặt lồi mắt ếch đó nữa.

Hết, Không thể có, quá quá sức chịu đựng của một con người rồi, chính thức hết điểm tựa cả về vật chất và tinh thần.

Nơi có thể chân chính gọi là nhà thì không thể về, công việc không làm giàu được nhưng ít nhất mang đến những người bạn, những đồng lương ít ỏi vẫn đủ sống thì vừa mất.

Mà không công việc đồng nghĩa với mất đi chỗ ở nữa cơ, giờ đến người yêu cũng bận bịu mệt mỏi dựa vào đùi người đàn ông khác.

Mất bạn, mất việc, tiền hết, tình yêu xa rời Bùi Kiên.

Không nhà, không người thân, không còn bè bạn.

Quá cơ cực, bần cùng rồi, nếu có ông trời, ngài quá ác với hắn.

Nếu hắn là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết, thì thứ chó tác… khụ khụ, thì nhân vật vĩ ngạn nào đang trêu đùa hắn.

Bùi Kiên tuyệt vọng, tâm linh hắn đã chết, thật, lần này không cửa bật nữa rồi, bỗng dưng toàn phố xá mất điện, như báo trước tương lai của hắn.

Bóng tối vô tận.

Bùi Kiên vô thức đi ra mép cầu, trèo lên lan can tròn 15cm, đứng chơi vơi như ma quỷ nhập mà không ngã.

Tuân theo quy trình đào thải cặn bã của thiên địa tự nhiên, Bùi kiên bước về phía trước một bước.

Bên dưới hai mươi mét là dòng nước siết như bộ mặt của xã hội này.

Vội vã và không ngừng nghỉ.

---

Đại kết cục trên cầu có cái kết thật viên mãn, viên mãn tới “hai” lần.

Tòn Thị Thanh Ngà của những người khác và ông Dửng vui vẻ bỏ mặc lại chàng thanh niên, mà ai nhìn cũng biết sắp không điên thì cũng thành tật kia lại một mình.

Đêm nay hai tâm linh cùng chung nhịp đập, nó sẽ là con số nhân khủng khiếp.

Rồi sau đó, họ trở về với ‘Thanh Xuân’.

---

Cũng trong lúc này, đối diện nhà nghỉ Thanh Xuân, nơi ngõ nhỏ song song với trục đường chính của khu công nghiệp, một chiếc xe ford mười sáu chỗ chở đầy người đang đỗ, trên tay bọn họ đều đeo nhẫn bạc có viên rubi màu tím.

Trong xe, người ngồi ghế cuối đang nghe điện thoại từ thủ đô, kẻ này đeo nhẫn vàng với viên rubi màu đỏ.

“ Anh Sơn, bọn em đã đến và đợi sẵn, không chỉ có chúng ta, vậy còn những lực lượng nào nữa, dạ em hiểu, chào anh!”

Cúp điện thoại, kẻ nghe điện thoại nhìn những gương mặt thân thuộc phía trước đang nhìn ngó lại đây, dù bản chất họ không cùng lý tưởng và sự nghiệp, kẻ ngồi ghế cuối có chút bồi hồi, liệu đêm nay ai còn ai mất.

Điều chỉnh lại tâm trạng, hắn nói trang nghiêm túc sát:

“Đối tượng chuẩn bị qua qua đoạn đường này, từ đây tới cầu Nhật tựu đầy đủ chim lợn của chúng ta, dù trả giá thế nào, dù có chết, cũng phải đoạt được mạng đối phương. Rõ chưa?”

“Rõ!” x15

.

“Cuối cùng, xin đặc biệt nhắc nhở, khi tất cả chìm vào bóng tối, CUỘC...THANH...TRỪNG...BẮT....ĐẦU”.

Bạn đang đọc Đô Thị Tu Chân - Đi Tìm Bản Ngã sáng tác bởi ThanhAnAnAn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhAnAnAn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.