Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm.

Tiểu thuyết gốc · 1887 chữ

Gần trưa 24 tháng 2.

Sau khoảng thời gian buổi sáng, Bùi Kiên phải chịu đựng Nguyễn Văn Củ nói đến những lời mình từng nói, vỗ ngực từng mặc vest như mình từng mặc.

Bùi Kiên có xúc động muốn đấm!

Nhưng nghĩ lại cha Văn củ trả tiền công, Bùi Kiên im lặng cho xong chuyện, mà không biết rằng ai đó nghĩ hắn dùng mắt chó nhìn người khác.

Mà đúng thế thật!

Bùi Kiên khinh thường Văn Củ, cũng là khinh thường mình khi xưa.

“Nghỉ tay đê.”

“Ừ đặt nốt viên rồi nghỉ.”

“…”

Nghe đến mọi người kháo nhau nghỉ, Bùi Kiên đứng dậy đi theo.

Phụ xây nghỉ trước thợ gần mười phút, vì trộn vữa trộn đủ thôi, vữa xi măng không để qua giờ nghỉ được.

Bùi Kiên đi vào khu bếp thấy một người đàn bà gầy, gò má cao, tóc búi sau đang lúi húi chuẩn bị đồ.

Nhăn mặtx7.

Bùi Kiên nhìn ai cũng nhăn nhó mà khó hiểu.

Ông Năm phải thúc giục mọi người nhanh vào chỗ, cơm xong còn đi nghỉ.

Lề mề X6.

Bùi Kiên nhìn động tác của mọi người càng khó hiểu.

Thức ăn không ngon?

Không thể!

Đậu phụ nấu thịt heo, đậu phụ lướt ván rất vàng, thịt heo săn lại, trên còn có hành lá cùng màu đỏ của cà chua.

Ngoại quan pơ phệch!

Khoan đã, canh đâu?

Chỉ thấy giờ này người đàn bà bưng ra nồi rau bắp cải luộc, cùng vài cái đĩa.

Đầy đủ rồi, lý do nhăn nhó lề mề đây?

“Bà ấy là vợ ông Năm, tên Nguyễn Thị Cải, nấu xong cơm đi về chăm lợn chứ không ở lại.”

Anh Siêu nghiện lương thiện rất chủ động nói chuyện, Bùi Kiên gật đầu ngồi xuống chiếu, mở lời khách sáo mời mọi người ăn cơm.

Đến khi được đưa bát cơm, gắp một miếng rau ăn trước ý tứ một cái, vì thấy ai cũng gắp rau ăn.

Không vấn đề gì!

Nhưng ăn miếng đậu Bùi Kiên hiểu lý do nhăn nhó và lề mề ở đây.

Zê lều mặn vãi nồi!

Ngó lên thì thấy con mắt nào cũng soi sói và nghiền ngẫm, cái đệch, đến Văn Siêu tính tình cởi mở như vậy, cũng không nói trước để hắn chuẩn bị tâm lý, ắt hẳn mọi người nhìn thấy ai đó cũng chịu khổ giống mình tâm lý sẽ vui?

“Hê hê, hơi chát.”

“HAHAHA”x7.

Mọi người vừa ăn vừa bàn chuyện rôm rả.

Bùi Kiên ăn một miếng thịt gần hết bát cơm, vừa nhồm nhoàm nhai vừa nhìn mọi người vui vẻ ăn cơm.

Ông Năm ngồi kẹp thằng Củ vào giữa, bà Cải ngồi cạnh bên. Bộ ba Anh, Em, Nhổ xúm lại bàn chuyện quốc tế. Bản thân Bùi Kiên ngồi giữa anh Siêu và ông Nhân.

Mọi người giống như một gia đình tình cảm ấm áp, trừ Văn Củ.

Khoan đã!

Cái đệch!

Năm Anh Em Siêu Nhân Nhổ Củ Cải?

“Hâu ly xít!”

Đang ăn, Bùi Kiên cố nuốt cho trôi rồi thốt ra một câu như vậy, mọi người đều ngó sang hỏi thăm, hắn liếc một vòng một lượt, nhận ra tất cả họ Nguyễn, tên đệm là Văn.

Vậy là thắc mắc hỏi đến: “Cả nhà mình là họ hàng, cùng nhau đi làm ạ.”

Anh Siêu rất nhiệt tình giới thiệu thêm:

“Đúng rồi, anh gọi ông Nhân là bác, gọi ông năm là chú, bố nhà anh là thứ hai, ba ông kia thì anh em họ đằng nội!”

Bùi Kiên gật đầu. Thì ra là vậy, thảo nào nét mặt những người này có sự tương tự.

Nhắc đến, người Đại Nam có truyền thống tương thân tương ái. Có miếng ăn thường sẽ gọi người nhà đi cùng, cũng là truyền thống tốt.

Sau giờ ăn, bà Cải bê đi mâm bát, một nửa nồi thịt đậu còn thừa, cùng cái nồi không lúc trước đựng nước rau luộc.

Không có cách, thứ gì đó mặn hơn cả mặn, tiêu thụ không hết, lại mặn quá nên nước rau hết sạch.

Mọi người ra đầu lều nghỉ, mỗi người một cục gạch lót đít bắt đầu nói chuyện.

Bùi Kiên muốn đi tu luyện nên chốn đến một góc, cả sáng vận động nặng rất tốt cho việc tiêu thụ linh khí của hắn, người hiện tại cũng rất mệt có cảm giác thoát lực, nhưng đây là do Bùi Kiên lăn xả vào làm, mong muốn dùng việc này nâng cao sức khỏe.

Cảm giác thoải mái lại ùa đến, nhưng không nhiều khi ở chùa, có lẽ hắn ở đây chưa lâu nên linh khí chưa kịp di chuyển đến.

Tu luyện một cái hết luôn hai tiếng nghỉ không ngủ, nhưng Bùi Kiên tinh thần càng phấn chấn, mệt mỏi lúc sáng làm việc cũng gần như hết sạch.

Đến chiều hai giờ, tất cả thức dậy bắt đầu tiếp tục công việc.

Thực ra những người kia đã dậy từ 13h30 rồi, họ lại uống nước chè và chuyện phiếm về gia đình cùng với công việc.

Đến chiều cái xới hai người vẫn làm việc trong yên lặng.

Có tiếng điện thoại phá vỡ bầu không khí, Văn Củ rút điện thoại ra nhìn thì đây là số lạ. Bản năng tắt máy tiếp tục công việc, một tiếng điện thoại lại reo, lại là một số lạ khác, nhưng Văn Củ biết kẻ gọi có thể là một người.

Hắn không muốn gặp, vậy là nhờ Bùi Kiên nghe giúp:

“Bạn này, nghe hộ cuộc điện thoại nói mới mua sim được không?”

Bùi Kiên nheo mắt:

“Ai gọi?”

“Đòi nợ vay online!”

“Tưởng ông già bạn trả hết rồi?”

“Hết đâu mà hết, lên trường lôi cổ tôi về thôi! Chỗ này vay thêm bắt đáy IFAN coin, bạn hiểu không, ngã ở đâu phải đứng lên ở đó, nghe hộ tí đi, bao giờ coin lên tôi bao? Âu cơ?”

“Đưa đây!”

Bùi Kiên e hèm hai tiếng sửa giọng, việc văn vở đối với đòi nợ onine này hắn rất quen thuộc, còn sở hữu cả bầu trời kiến thức, cho nên giả giọng người khác mua sim là không cần thiết.

“Alo, ai nhỉ?”

Bùi Kiên giọng trầm xuống, chỉ nghe bên kia có giọng nữ lanh lảnh đanh đá.

“Alo anh, hợp đồng của mình vay bên FE sắp đến hạn thanh toán đó anh. Mình thanh toán cho em đi anh, anh xem….”

Bùi Kiên ngắt lời:

“Ầy dà đây là đang ở trại cai nghiện, có gì nói đi.”

“Anh trại cai nghiện hả, anh cai nghiện anh cũng vay tiền bên FE được hả anh, anh xem lại…”

“Đang cai nghiện nha, vậy ha, cai nghiện xong rồi trả.”

Tắt điện thoại, trả lại cho Văn Củ trong sợ ngỡ ngàng của hắn, Bùi Kiên nhếch mép đi làm việc.

Cậu em, mới ra đời thôi! Còn nhiều kiến thức cần học hỏi lắm! Khi anh mày vay một lúc mười app, không biết chú còn nghịch bắn bi ở đâu đây!

Nhưng làm chưa được bao lâu thì tiếng điện thoại lai vang lên, thấy Bùi Kiên ngẩng mặt xem lại, Văn Củ cười làm lành đi lại gần.

“Bạn giúp thêm một chút!”

Bùi Kiên nhăn nhó, làm việc kiếm tiền là phụ, nâng cao sức khỏe mới là chính, cứ thế này rất ảnh hưởng đến tâm lý, có thể gây lười biếng.

Nhưng nhìn nụ cười xu nịnh kia, lòng hư danh được đẩy lên, vậy là hắn lại nhận điện thoại:

“Alo?”

Bùi Kiên sửa giọng trầm hơn, bên trong còn có vẻ già cỗi.

Đầu dây bên kia lần này vẫn là giọng nói khi nãy, nhưng lại đòi cho một app khác, nghe giọng Bùi Kiên như vậy, người ta đổi giọng nhanh chóng.

“Alo, à chú là bố của Củ à chú?”

“Ông nội nó luôn chứ bố gì!”

“Chào ông, con là nhân viên bên BNV, ông có thể nói tên cho tiện xưng hô được không ạ!”

“Không cần tên đâu, cứ xưng ông con được rồi!”

“Vâng, bây giờ hiện tại bên con còn cách nào liên hệ với Củ không? Tại bên ngân hàng á có thông tin rất quan trọng cần liên lạc với Củ ạ!”

“Ừm có gì nói đi cháu, có gì nói đi ừm có gì ông truyền lời lại ha!”

“Dạ ông nói với Củ giùm con, là liên hệ gấp với ngân hàng BNV giùm con, là Củ sẽ biết ạ.”

“Mà cháu nói qua cho ông thằng Củ nó nợ thế nào để ông về nói với nó!”

“Ông nói với Củ thì Củ sẽ trình bày với ông ha, tại vì cái này bí mật thông tin của Củ, nên là ông hỏi Củ ha.”

“Chết chết thật, cái thằng này nó lại nghiện ngập cái gì không biết!”

“Rồi rồi, có gì ông nhắn với Củ giùm con ạ. Con chào ông…tút tút”.

Không có gắt gỏng, không có dọa dẫm, đì một cái người ta phải gọi là ông, Văn Củ tròn mắt tiếp thu kiến thức mới nhận về điện thoại.

Pass.

Đã học được!

Một lúc, khi Bùi Kiên vác bao xi về thì thấy Củ đang vò đầu, thật ra có xe rùa để chở xi măng, nhưng vác như vậy cũng là luyện thể.

Củ vò đầu vì rõ ràng áp dụng theo cách của Bùi Kiên, nhưng không hiểu sao đầu dây bên kia vẫn tổng sỉ vả hắn, thậm chí đe dọa sẽ có một biệt đội đi săn lùng.

Bùi Kiên nghe đến thắc mắc của Củ mà nhếch mép đắc ý.

Điều này cần kiến thức, trải nghiệm và kinh nghiệm. Bùi Kiên cũng không phải một sớm một chiều là hiểu được. Ngày trước hắn cũng bị đe dọa rất nhiều, thậm chí bọn kia còn gọi về cho ông bà già hắn.

Sau bao lần ngậm đắng nuốt cay nghe ba mẹ quát mắng, Bùi Kiên mới tổng hợp được một số kịch bản, dùng để đối phó tụi khủng bố điện thoại này.

Không nhiều!

Đối phó năm mươi cái app đều được!

Tất nhiên sau này vì phiền nên cha mẹ hắn cũng trả, nhưng nếu sống một mình, Bùi Kiên tự tin văn vở có thể được một ngàn năm, mà tụi kia không làm gì được.

Kết thúc công việc lúc tối, Bùi Kiên cầm trên tay số tiền đầu tiên kiếm được, bằng sức lao động chính đáng sau khi nghỉ việc tại công ty cũ.

Thật ra ở công ty cũ cầm đồng lương cũng chẳng xứng đáng, nghĩ lại cũng xấu hổ, tất cả chỉ là ông sếp tạo điều kiện mà thôi!

Người tốt!

Đây là lần đầu tiên Bùi Kiên trao chữ “Tốt” gắn lên thân một ai đó, trước đó không có khái niệm tốt xấu này.

Trở về khi cơm nước đã xong xuôi, Bùi Kiên ngồi xuống ăn tự nhiên với Thanh Tâm, hiện tại có tiền trong người, mặc dù ít ỏi, nhưng cũng tươi sáng tự tin hẳn.

Bạn đang đọc Đô Thị Tu Chân - Đi Tìm Bản Ngã sáng tác bởi ThanhAnAnAn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhAnAnAn
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.