Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bố Trí Cạm Bẫy

Phiên bản Dịch · 2433 chữ

Họng súng run run!

Một người nhiều năm lăn lộn tại các sàn thi đấu ở Scotland, tay cầm súng lục của cảnh sát không ngờ lại run rẩy trước Sở Thiên. Nhưng chuyện lại sờ sờ trước mặt mọi người, ngay cả bản thân Văn Băng Tuyết cũng không hiểu tại sao mình lại e ngại người thanh niên này, có lẽ lực lượng mình chưa đủ.

Có lẽ là do hiểu rằng, giơ súng lên là chết!

Sở Thiên chỉ cười, tản mát ra sự lười biếng, không thèm quan tâm. Nhìn sự hồi hộp để phòng của Văn Băng Tuyết, nhàn nhạt nói:

- Đường đường là Đội trưởng Đội chống xã hội đen dũng mãnh phi thường, sao giờ lại cần phải đàn bà ra mặt? Khí thế lúc ở quán rượu Vân Hạc đâu, dũng khí khi mật báo cho chính phủ Triều Tiên chạy đi đâu rồi?

Tiếu Thanh Băng nhăn nhúm khuôn mặt, còn chưa kịp mở miệng, Văn Băng Tuyết đã đáp lại:

- Những chuyện này không quan tới Đội trưởng Tiếu. Nổ súng bắn thành viên “Ti Cơ” ở sân bay là tôi, thu thập tư liệu khắp nơi mật báo với Chính phủ Triều Tiên của cũng là tôi, nếu như anh muốn giết người giải hận vậy anh hãy giết tôi đi.

Sở Thiên cầm lấy chiếc ghế bên trái ngồi xuống, nhẹ nhàng nói ra:

- Giết cô, cô còn chưa đủ tư cách! Nếu như tôi thực sự muốn giết cô, cô còn có thể ở đây mà kêu gào. Chả lẽ cô không để ý mấy tên đồng bọn canh phòng phòng bệnh bỏ đi đâu sao? Mặt khác, bỏ súng xuống đi, miễn cho gặp phải họa sát thân.

Thấy sát khí hiện ra trong lời của Sở Thiên, Văn Băng Tuyết mặt trắng bệch, thân thể tiêu chuẩn mềm mại run nhè nhẹ, hai tay cầm chặt súng tiến lên nửa bước, lo lắng và phẫn nộ của nói:

- Bọn họ đã chạy đi đâu rồi hả? Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, tôi muốn lấy mạng anh! Lấy mạng anh!

Sự từng trải củaTiếu Thanh Băng nhiều hơn so với Văn Băng Tuyết, biết Sở Thiên nếu quả thật tới giết mình, sợ rằng sớm đã thành động thủ đem mình ném ra ngoài cửa sổ, sao lại dây dưa nói chuyện linh tinh?

Vội quay sang Văn Băng Tuyết đang mất đi lý trí, quát:

- Băng Tuyết, buông súng! Đây là mệnh lệnh! Buông súng!

Văn Băng Tuyết lo lắng của đáp lại:

- Boss, hắn.

Tiếu Thanh Băng lại lần nữa lớn tiếng quát lớn:

- Buông.

Văn Băng Tuyết không cam lòng hạ súng xuống, mắt lóe ra lửa giận.

Sở Thiên chẳng có vẻ sợ hãi gì, lấy một quả táo từ trong rổ ném cho Tiếu Thanh Băng. Bản thân cũng cầm lấy quả tuyết lê mà cắn. Nhưng cũng không quên phá tan bầu không khí nặng nề, tươi cười nói:

- Đội trưởng Tiếu, thử táo Thủy Tinh cung xem. Nghe nói nước nhiều thịt non, rất có lợi cho việc lên da non đấy.

Tiếu Thanh Băng bắt lấy quả táo, không biết Sở Thiên muốn chơi đùa kiểu gì, lạnh lùng nói:

- Sở Thiên, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Nếu như muốn giết tôi hãy động thủ đi, hà tất phải cho tôi đâm đầu vào mưu quỷ kế? Quả táo này tôi ăn không nổi, ăn vào lại có độc thì sao, vết xe đồ của Triệu Bảo Khôn đâu.

Sở Thiên nở nụ cười cởi mở, lấy chiếc khăn tay cạnh bàn lau miệng, nhàn nhạt nói:

- Đội trưởng Tiếu, anh một mực cho rằng là tôi giết Triệu Bảo Khôn phải không? Không phải ngày đó, ông chủ Ngưu đã nói rằng ông ta muốn hạ độc tôi? Anh xem lại mình đi, một chuyện đơn giản thì anh lại quá đa nghi, làm phức tạp hóa vấn đề.

Văn Băng Tuyết hừ lạnh, cố tình gán tội cho người khác mở miệng:

- Không chừng ông chủ Ngưu đã bị anh mua chuộc, bằng không ông ta có động cơ gì mà giết người? Nói cho anh biết, sự kiện quán rượu Vân Hạc còn chưa kết thúc, Triệu Bảo Khôn đã bị đầu độc chết, ông chủ Ngưu thì bị nổ chết. Mười mấy cảnh sát cũng bị trọng thương trong vụ nổ, án giết người này, tổ trọng án sẽ đi đến cùng.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, vứt khăn tay vào thùng rác, lắc đầu nói:

- Thế thì sao? Chưa nói các người không có chứng cứ, ngay cả có chứng cứ cũng không nhất định có thể bắt tôi. Nhưng, các người muốn biết đáp án, tôi có thể nói cho các người biết hung thủ là ông chủ Ngưu, cũng là người của bố vợ Đội trưởng Tiếu.

Vừa nói xong, Tiếu Thanh Băng cùng Văn Băng Tuyết thừ người ra, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ, người hiền lành, chăm chỉ ông chủ Ngưu là người của Hắc đạo Sở tài phán? Điều này sao có thể? Nhưng nếu như ông chủ Ngưu thực sự là người của Tưởng Thắng Lợi, như vậy có thể giải thích mọi chuyện, động cơ giết người, hung thủ giết người.

Sở Thiên biết bọn họ khó tiếp thu, nhàn nhạt của vạch trần:

- Quán rượu Vân Hạc là căn cứ huấn luyện bí mật của Tưởng Thắng Lợi, nếu như không tin, thì tổ trọng án có thể trở lại quán rượu Vân Hạc đào sâu xuống ba tấc đất sẽ thấy, đương nhiên, nếu như các người muốn nhấc lên quan hệ với Tưởng Thắng Lợi.

Tiếu Thanh Băng bỗng nhiên cảm giác mình không nhìn thấu cha vợ, tất cả cho rằng ông lão hòa ái dễ gần lại cố chấp với Hắc đạo Sở tài phán, vì truy cầu danh lợi cùng cuồng nhiệt, nếu như những lời Sở Thiên là thật, như vậy sẽ phải xem lại mục đích và tôn chỉ của hắn rồi. Có thể làm cho một ông lão hiền lành buộc thuốc nổ vào người làm sao có thể lấy danh lợi ra giải thích.

Văn Băng Tuyết không nghĩ xa như vậy, cô chỉ xem qua chuyện này hai lần. Nghiến răng nghiến lợi chửi:

- Đê tiện!

Sở Thiên không để ý đến cô, vỗ tay. Bình tĩnh nói:

- Hiện tại tôi đã nói cho các người biết chân tướng, các người cũng nên trả lời tôi mấy vấn đề chứ? Là ai đưa tin tình báo cho Chính phủ Triều Tiên, và cách khiến họ tin tưởng? Chỉ cần các người thành thật nói cho tôi biết, sai lầm đã phạm phải sẽ được tha thứ!

Văn Băng Tuyết đứng dậy, khồng để Tiếu Thanh Băng ngăn cản, nói như súng liên thanh:

- Là tôi! Là tôi báo cho Chính phủ Triều Tiên nơi để tài liệu. Năm đó tôi ở Scotland huấn luyện, quen biết với hai người Triều Tiên. Bọn họ đều là người trong ngành tình báo. Tôi biết tần số liên lạc của bọn họ.

Sở Thiên chậm rãi gật đầu, nở một nụ cười đầy sâu xa khiến Tiếu Thanh Băng cảm giác được sự lạnh lẽo vô hạn, vội vã nói:

- Băng Tuyết chỉ là người chấp hành, tôi mới là người chủ mưu, anh đem tất cả ân oán đồ lên người tôi, là tôi cùng Triệu Bảo Khôn liên hợp, là tôi nghĩ ra cách dùng Chính phủ Triều Tiên đối phó anh.

Sở Thiên bình tĩnh, không để ý đến anh ta kêu gào cái gì. Nhìn văn Băng Tuyết nhàn nhạt:

- Tốt. Hiện tại tôi cần cô giúp một việc, tôi muốn cô mật báo cho tình báo Triều Tiên, nói cho đặc công của bọn chúng, ba hôm nữa tôi sẽ tới nghĩa trang Vân Hạc bái tế anh em đã chết.

Văn Băng Tuyết mí mắt thẳng tắp thấp giọng quát:

- Anh muốn làm gì?

Lúc này, Sở Thiên mới nhìn sang vẻ mặt đang tái nhợt của Tiếu Thanh Băng, vẻ mặt nghiêm trọng. Chậm rãi nói:

- Chính phủ Triều Tiên phái ra tổ ám sát Bồng Tử hầu như đã dốc toàn bộ lực lượng, tin tưởng bọn họ sẽ không tiếp tục vận dụng lực lượng xã hội đen thành sự không có bại sự có dư của để đối phó tôi. Sau đó, hiển nhiên sẽ bắt đầu dùng đặc công để truy sát tôi, anh biết đấy một đặc công còn nguy hiểm hơn một trăm phần tử xã hội đen. Bởi vì tôi không bao giờ biết hành tung của họ, không bao giờ biết họ có dùng thuốc nổ để ám sát, hay bao giờ họ ra tay. Họ luôn nấp trong bóng tối nhìn tôi.

Nói đến đây, Sở Thiên dừng lại. Tiếu Thanh Băng lạnh lùng đem mục đích của hắn ta vạch trần:

- Cho nên anh nghĩ để Băng Tuyết báo cho phía Triều Tiên, họ sẽ cử đặc công tinh anh tới, và rơi vào bẫy của anh. Anh muốn lôi đình nhất kích tiêu diệt đặc công bọn họ khiến nguyên khí đại thương, sau này có muốn đối phó anh nữa cũng không đủ lực...

Sở Thiên không che dấu trả lời:

- Không sai! Tiên phát chế nhân!

Văn Băng Tuyết lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:

- Không được! Tôi không thể giúp anh, tôi đã bắn chết thành viên “Ti Cơ”, lương tâm rất khó chịu, nếu như đưa đặc công Triều Tiên vào cạm bẫy, không nói về sau tôi có bị trả thù hay không, nhưng lương tâm, nguyên tắc làm người của tôi không cho phép làm điều này.

Sở Thiên vẫn rất bình tĩnh, tiến lên trước nửa bước nhìn thằn vào mắt cô, lạnh lùng nói:

- Lương tâm? Nguyên tắc? Cô tình nguyện để đặc công Triều Tiên đến ám sát đồng bào của mình, cũng không muốn lại để cho đồng bào của cô giải quyết đặc công? Khi bọn chúng đang mài dao sắc chờ lấy đầu tôi, cô sao không nói đến lương tâm, nguyên tắc?

Văn Băng Tuyết cứng họng, không biết nói cái gì cho phải!

Sở Thiên tiếp tục bức bách, nhẹ nhàng nhưng tràn đấy lực lượng nói:

- Huống chi việc này là các người làm ra! Tôi đối với các người đã nhân nghĩa hết sức, Tưởng Thắng Lợi muốn mạng của tôi, tôi đã để cho ông ta rời khỏi Hongkong. Đội trưởng Tiếu hai lần bán đứng tôi, tôi vẫn để anh ta sống tốt, cũng không động đến sợi tóc của người nhà các người.

- Có phải các người muốn tôi giết người hoặc là cưỡng ép người nhà các người mới thấy tôi giống xã hội đen.

Sát khí Sở Thiên tuôn ra, từ từ đi tới gần Tiếu Thanh Băng, nhanh như cắt chém vào cổ anh khiến anh ta bất tỉnh. Văn Băng Tuyết thấy thế kinh hãi, đang muốn giơ súng lên nhưng Sở Thiên nhanh hơn nửa nhịp đè cổ tay xuống, tịnh thuận thế dùng chân quét cô ngã xuống dường bệnh. Lực đạo mạnh mẽ khiến cô khó nhúc nhích.

Sở Thiên vỗ tay theo nhịp. Mấy anh em Hắc Dạ ngoài cửa đi vào, thô lỗ bỏ Tiếu Thanh Băng vào bao tải theo ý Sở Thiên. Những anh em xã hội đen này bình thường chịu không ít sự tức giận của Đội chống xã hội đen, ngày hôm nay có cơ hội chà đạp Đội trưởng Đội chống xã hội đen là Tiếu Thanh Băng, tự nhiên không lưu tình của đem anh ta giống như lợn rừng mang đi.

Văn Băng Tuyết lo lắng của rống giận:

- Các người, các người muốn làm gì?

Sở Thiên cúi đầu nhìn toàn thân của Văn Băng Tuyết, tay không chút khách khí cầm lấy khuôn mặt tinh xảo của cô, nhàn nhạt nói:

- Đương nhiên là ném anh ta từ sân thượng bệnh viện xuống. Ai bảo các người khiến cho tôi gặp rắc rối nhưng không chịu bù đắp, dùng cái chết của anh ta để giữ tôn nghiêm của tôi. Về phần cồ, có mấy phần tư sắc, sẽ đưa đến quán bar Phong Nguyệt tiếp khách.

Văn Băng Tuyết bị Sở Thiên trêu đùa, lại bị tay hắn nắm gương mặt. Trong lòng vừa phẫn nộ vừa nhục nhã, biết Tiếu Thanh Băng cũng bị ném từ trên sân thượng xuống, vô cùng run sợ, không ngừng giãy dụa gào thét:

- Mau thả ta ra! Mau thả Đội trưởng Tiếu! Bằng không ta thành quỷ cũng không tha cho anh.

Đương nhiên, Sở Thiên sẽ không cho cô cơ hội làm gì, hung hăng đè thân hình của hoa khôi cảnh sát dưới thân mình, nhẹ nhàng thở vào tai cô, làm cô tê dại. Còn không có hành động tiếp theo, điện thoại đã vang lên. Mở điện thoại ra nghe thấy giọng nói của một anh em Hắc Dạ:

- Thiếu soái. Đã đặt người ở trên sân thượng rồi!

Sở Thiên nhàn nhạt của nói:

- Được, chờ mệnh lệnh của tôi!

Nhìn Văn Băng Tuyết, bình tĩnh của nói:

- Đội trưởng Tiếu đã ở trên sân thượng, bây giờ cô hãy nghĩ cho kỹ? Nếu cô báo cho đặc công Triều Tiên tới nghĩa trang Vân Hạc, tôi sẽ thả Tiếu Thanh Băng ra, Còn không, cô vẫn cứ giữ lại lương tâm, nguyên tắc cho mình, còn anh ta sẽ bị gió thổi xuống đất đấy.

Mặt Văn Băng Tuyết trắng bệch, cắn môi trầm tư.

Sở Thiên bỗng nhiên buông cô ra. Cầm lấy điện thoại chậm rãi đi ra ngoài cửa, Văn Băng Tuyết bất chấp chỉnh lại quần áo, vội vàng hét lên:

- Tôi đồng ý.

Sở Thiên gật đầu, lấỵ điện thoại ra gọi:

- Đưa Đội trưởng Tiếu về chỗ chờ.

Đầu bên kia cung kính đáp lại:

- Vâng.

Văn Băng Tuyết đuổi tới cạnh Sở Thiên, lo lắng mở miệng nói:

- Tôi đã đồng ý rồi! Vì sao anh còn muốn mang Đội trưởng đi.

Sở Thiên cười khẽ, đáp lại:

- Sau khi chuyện thành công. Tự nhiên thả người.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.