Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Bán Đấu Giá Đầy Sóng Gió

Phiên bản Dịch · 1938 chữ

Buổi trưa, tại hội trường đấu giá Tô Phú Bỉ.

Một thanh niên mang phong thái đĩnh đạc, thứ phong thái khiến người ta cảm khái đó làm nổi bật vẻ phi phàm của anh ta. Sở Thiên đã nhận ra anh ta chính là Tiểu công tử Lý Hoán Hoằng của Lý gia đang dẫn theo nữ thư ký hăng hái đi tới, trên mặt vẫn còn mang theo dư âm của thị trường chứng khoán Mỹ. Đôi mắt đằng sau gọng kính màu kim đủ sắc bén. Những kẻ bám theo anh ta nịnh bợ nhiều như cá diếc sang sông.

Ngay cả mẹ Thẩm cũng kéo Thầm Thiến Thiến đứng dậy, vẻ mặt vốn lạnh lùng kiêu ngạo như băng lúc này trở nên rạng rỡ phơi phới sắc xuân. Đợi cho Lý Hoán Hoằng tới gần, cô ta liền tươi cười bước tới nghênh đón, giọng nói dịu dàng như gió xuân:

- Lý công tử, hôm nay tôi cứ tưởng lão gia sẽ đích thân tới chơi cho vui, chẳng ngờ lại là cậu tới, không ngờ cậu lại dùng tuệ nhãn của mình để chọn bảo vật.

Trên mặt Lý Hoán Hoằng là nụ cười không mặn không nhạt, khách khí đáp lại:

- Dì Thẩm chê cười cháu rồi. Cháu chỉ tới xem có thứ gì lạ mắt hay không mà thôi, cố tìm vài thứ quý hiếm cho lão gia vui lòng.

Sau đó lại nhìn sang Thầm Thiến Thiến khen:

- Đây là Thiến Thiến phải không? Đúng là càng lớn càng xinh, tươi đẹp hơn hoa!

Sở Thiên đứng bên cạnh không nhịn nổi nữa, nước Thiên Vân trong miệng phun ra như hoa.

Hành động vô lễ đó khiến mẹ Thẩm cực không hài lòng, lại thấy Sở Thiên hoàn toàn không có ý xin lỗi, liếc mắt nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường miệt thị, đả kích nói:

- Bọn trẻ bây giờ thật không biết lễ phép. Mới tí tuồi đầu đã nghe trộm người ta nói chuyện. Những kẻ này sau này lớn lên ắt cũng chẳng có tiền đồ gì đâu.

Trên mặt Lý Hoán Hoằng cũng lộ vẻ khinh miệt, nhưng lại không nói gì thêm.

Đường Hoàng đã nhìn thấy sự bất mãn của hai đại gia tộc quyền quý đối với Sở Thiên, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Hắn cứ càng ngang ngược càn rỡ thì càng tốt, đắc tội với Lý gia và Thầm gia càng nhiều càng hay. Đến lúc đó, bản thân xử hắn cũng dễ dàng hơn. Dù sao, chẳng ai tin tên tiểu tử này lại có năng lực đối kháng với ba đại gia tộc quyền quý, đặc biệt là Lý gia.

Sự việc dường như đang phát triển theo chiều hướng Đường Hoàng đã mong đợi. Khi Lý Hoán Hoằng dẫn cô thư ký xinh đẹp ngang qua người Sở Thiên, lối đi quá chật chội khiến Sở Thiên và cô thư ký khẽ chạm vào nhau. Cũng chỉ một lát như vậy, cô thư ký lập tức khoa trương hét ầm lên, sau đó dùng độ cao đủ cho cả hội trường nghe thấy hét:

- Đồ khiếm nhã!

Cả trăm ánh mắt lập tức đổ dồn lại.

Trung tâm của sự kiện là Sở Thiên có vài phần oan uổng. Tay phải hắn không biết từ khi nào đang mắc vào chiếc quần tất lưới của cô ta. Hắn muốn rút ngón tay ra mới đặt tay lên đùi cô ta. Giờ lại bị cô ta mắng lớn là khiếm nhã, khuôn mặt non trẻ lập tức đỏ bừng lên, vội mở miệng giải thích:

- Tôi không cố ý. Tôi không cố ý đâu.

Đường Hoàng phản ứng cực nhanh, không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, châm chọc khiêu khích nói:

- Đứa háo sắc nào trêu ghẹo con gái nhà người ta chẳng nói là không cố ý. Ngươi sờ đùi thư ký của Lý công tử ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trừ phi chính cô ấy làm chứng cho ngươi, không thì bọn ta đều đã tận mắt nhìn thấy, ngươi còn định chối à?

Sở Thiên còn chưa kịp giải thích, mẹ Thẩm cũng lộ vẻ mặt căm ghét, cứ như là kẻ bị sờ đùi chính là cô ta vậy, sau đó phụ họa nói:

- Đúng đấy, chẳng lẽ cô thư ký còn vu cáo hãm hại ngươi hay sao? Cô ta với ngươi không thù không oán gì thì sao lại muốn hại ngươi kia chứ? Nhất định là ngươi sàm sỡ người ta. Ôi trời, Lâm gia ơi là Lâm gia!

Thẩm Thiến Thiến cũng nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt băn khoăn.

Tô Dung Dung thì nói đỡ cho Sở Thiên:

- Rất xin lỗi! Nhưng quả thực là anh ấy không cố ý.

Ánh mắt sắc bén của Lý Hoán Hoằng quét trên người Sở Thiên. Ánh mắt xét đoán đó vừa hay thể hiện được vẻ cao ngạo của một công tử nhà giàu, dường như hoàn toàn không biết kẻ trước mặt đây chính là ân nhân cứu mạng anh trai của anh ta. Mãi lâu sau anh ta mới nhàn nhạt mở miệng nói với thư ký xinh đẹp bên cạnh:

- Bàn tay nào của hắn vừa sờ cô? Tôi sẽ cho người chặt đứt nó.

Thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng, nữ thư ký lấy lại bình tĩnh, lại thấy Sở Thiên không giống một kẻ háo sắc cho lắm. Ít ra thì cô gái bên cạnh hắn cũng là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, biển đeo trước ngực cũng là của Lâm gia quyền quý, bèn xua tay nói:

- Thôi bỏ đi! Nể mặt Lâm gia, chúng ta chẳng thèm giây vào cái loại người này. Đi thôi, cuộc bán đấu giá sắp bắt đầu rồi.

Lý Hoán Hoằng rất không muốn nhưng vẫn gật gật đầu.

Chút bão táp nhỏ dường như đã lắng xuống, nhưng ai cũng cảm nhận được sự bực bội của Lý Hoán Hoằng. Người thanh niên kỳ tài trong lĩnh vực tài chính này cũng là một tay chơi lão làng ở trong giới làng chơi. Những người trong tầng lớp thượng lưu đều được biết, nữ thư ký của tiểu công tử Lý gia chính là tình nhân của anh ta. Hơn nữa, chưa có cô gái nào kéo dài hơn ba tháng. Sở Thiên sờ thư ký của anh ta khác nào tát vào mặt anh ta?

“Keng, keng, keng!”

Ba tiếng vang lên. Toàn bộ hội trường đấu giá lập tức trở nên yên lặng.

Sau vài câu khách sáo, việc đấu giá chính thức được bắt đầu. Theo thông lệ, trước khi vật quý giá nhất được đưa ra đấu giá, phòng đấu giá sẽ chuẩn bị trước một vài vật quý giá khác đưa lên đấu giá trước. Sở Thiên cũng dừng việc ăn uống không ngừng nghỉ lại, chuyên tâm chăm chú nhìn xem thứ gì được nhân viên đấu giá lấy ra đầu tiên.

Rất nhanh, một cây kiếm dài giản dị được đưa lên.

Tuy cây kiếm này thoạt nhìn chẳng khác gì những cây kiếm giả bán trên vỉa hè, nhưng sau những lời thiên mã hành không của nhân viên đấu giá, những lời rất êm tai khiến người ta động lòng, cây kiếm này lập tức được gán cho một lịch sử uy phong thần thánh, được Thương Vương đích thân rèn đúc, từng được Chu Vũ Vương cầm trẽn tay, được múa bởi Đường Thái Tông, được chém bởi Chu Nguyên Chương, còn được Nguyên Huân khai quốc dùng để... Đào khoai lang nữa chứ.

Không khí cả hội trường náo nhiệt chưa từng có. Ngay cả Sở Thiên cũng bị nó làm cho động lòng. Chinh chiến vô số trận, uống cả biển máu, trải qua vạn năm tang thương, được cả trăm người truyền tay nhau, đều là những nhân vật kiệt xuất của lịch sử. Có thể dùng lời lẽ để biến một cây kiếm trở nên vĩ đại như vậy, khoa trương như vậy, e rằng chỉ có nhân viên đấu giá mới làm được.

Cánh đàn ông đều sôi sục khí thế, hào khí ngất trời.

Các mỹ nữ thì ánh mắt mơ màng say sưa.

Nhân viên đấu giá trịnh trọng hô lớn:

- Cây kiếm của lịch sử, giá quy định tám trăm ngàn!

Sở Thiên chán chường, yếu ớt giơ biển:

- Tám trăm mốt!

Cái giá được đưa ra lập tức thu hút ánh mắt khinh bỉ của mọi người, thầm nghĩ chắc hẳn đây là một thằng nhà quê mới ra thành phố mới có thể đưa ra một cái gìá ngượng mặt như vậy. Nhân viên đấu giá cũng hơi xấu hổ, ánh mắt quét qua Sở Thiên đang lơ đãng và tấm biển trên bàn, cố lấy lại giọng nói dễ nghe, lặp lại:

- Cây kiếm lịch sử giá quy định tám trăm nghìn, hét giá phải tăng ít nhất năm mươi nghìn.

- Một triệu!

- Hai triệu!

- Bốn triệu!

Trong lúc Sở thiên trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, cây kiếm lịch sử này cuối cùng đã được Thẩm gia dùng cái gìá cao năm triệu cướp được. Nhìn mẹ Thẩm và Thẩm Thiến Thiến mặt mày hớn hở, hắn không khỏi buồn bực tự hỏi Thẩm gia dùng giá cao như vậy mua nó để dùng vào việc gì? Dùng để trừ tà trừ ma hay là treo trên thuyền để đạp gió rẽ sóng?

Không đợi Sở Thiên suy nghĩ xong, nhân viên bán đấu giá thừa lúc mọi người đang hưng phấn, lập tức sai người lấy ra một bộ giáp toàn thân. Tuy nói là bao trùm toàn thân, nhưng có nhiều vết nứt, chỗ rách, chỗ bẹp vân vân, khiến nó trông cứ như đống sắt vụn không hơn không kém. Chỉ e mua về bày trong nhà cũng thấy chướng mắt.

Giọng nói uyển chuyển, dễ nghe, trầm ấm của nhân viên đấu giá lại vang lên, thêm vào những câu chuyện truyền thuyết không rõ moi từ đâu ra, nhân viên đấu giá lại nói:

- Tương truyền cuối đời Minh đầu đời Thanh, Thủy tộc xuất hiện một nhân vật anh hùng tên Trương Thiên Túng, là một anh tài trăm năm có một. Trên thông thiên văn địa lý, dưới tường cầm kỳ thư họa, văn võ song toàn, giàu ngang cả nước.

Đôi mắt Sở Thiên khẽ hé mở. Thời gian trôi đi sẽ có nhiều thứ bị quên lãng, nhưng ký ức đã trải qua tại Tam Đô Quý Châu thì không thể quên, đặc biệt là nhân vật thiên tài Trương Thiên Túng trong hầm mộ kia, còn cả câu chuyện lịch sử về aông đang dần bị quên lãng vẫn khắc đậm trong tim. Hắn lập tức vểnh tai nghe những lời hoa mĩ của nhân viên đấu giá.

Cho dù là một mớ sắt vụn, nhưng dưới lời trần thuật trời cao biển rộng của nhân viên đấu giá, nó cũng được khoác cho một lóp hào quang đẹp không gì sánh nổi. Thêm vào đó là vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng của anh ta. Khiến người ta càng phải kinh ngạc là khi nói muốn đem bộ giáp này ra đấu giá, bộ dạng khi thì không cam lòng, khi thì kích động của anh ta khiến người ta càng thêm động lòng.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 298

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.