Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Đài Đối Chiến (ii)

Phiên bản Dịch · 7945 chữ

Trọng tài cuối cùng cũng đếm tới không, Pak Ni Ma không đứng lên. Vì thế, trọng tài tiến tới nắm tay người Việt Nam, hô lên:

- Việt Nam thắng!

Cùng lúc đó, hai bác sĩ của Sa gia lên võ đài đưa Pak Ni Ma xuống dưới trị liệu. Bang Triều Tiên thấy đồng bọn bị trọng thương đều không khỏi phẫn nộ.

Sa Cầm Tú dường như sớm đã dự liệu được cảnh tượng này. Tay phải vẫy nhẹ. Mấy chục binh lính vũ trang kín mít liền đứng sừng sững hai bên. Họ không có bất kỳ động tác thừa nào, nhưng ai cũng hiểu rằng họ đang gây áp lực cho những người Cao Ly đang tức giận bất bình kia. Như nói thẳng vào mặt những người Cao Ly đó rằng có gan đánh bạc thì phải có gan nhận thua, không được gây rối.

Bên sườn võ đài có treo một bảng đen, ghi lại tình hình đặt cược của tất cả các lão đại. Người Cao Ly thua cuộc đã mất đi tất cả cơ hội. Còn số tiền cược của bang phái Việt Nam từ hai đã biến thành bốn. Điều này cho thấy rằng ở trận sau, dù thắng hay thua thì người Việt Nam cũng vẫn giữ được hai tấn hàng.

Sau khi người Việt Nam thắng lợi, anh ta được tất cả các anh em trong bang Việt Nam lần lượt ôm chúc mừng, giống như hoan nghênh một anh hùng, cho thấy tinh thần đoàn kết gắn bó trong bang xã hội đen chủ nghĩa xã hội.

Cây thăm số hai nằm trong tay một người trung niên lão luyện của Đông Doanh. Tuy thời tiết khá lạnh, nhưng người này mặc cái áo để hở nửa ngực. Bắp thịt săn chắc như là sắt vậy. Anh ta ăn mặc tuy lỗ mãng, nhưng khuôn mặt lại không thô lỗ chút nào. Ngược lại có khí chất lạnh lùng và nho nhã. Nhưng đôi mắt thì tóe ánh sáng lạnh, khiến người ta nhìn vào mà rùng mình.

Người Đông Doanh nhìn quanh các đại bang xã hội đen. Lúc này, anh ta cũng không vì muốn khoe khoang tinh thần võ sĩ đạo mà ngu ngốc chọn một đối thủ mạnh như Đồng Sáo, nhưng cũng không chủ ý chọn một kẻ trông như quả hồng chín là Sở Thiên để nắn. Suy nghĩ một lát, anh ta đưa mắt về phía bọn anh Húc, lịch sự nói: Y

- Xin phiền bên Hồng Kông!

Trên mặt anh Húc nở nụ cười phóng khoáng không kiềm chế, giật phăng cái áo đen đặt vào tay bộ hạ. Sau đó xắn tay áo đi lên võ đài. Sở Thiên chưa từng chứng kiến thân thù của anh Hủc, vì thế hào hứng cầm trái nho lên, định vừa ăn vừa xem, không để ý Dương Phi Dương đang ngáp dài.

Anh Húc tùy ý chọn một vị trí giữa võ đài, xuống tấn. Chiêu thức kết hợp với nụ cười chiêu bài của anh ta rất dễ sản sinh hình tượng của một tên giang hồ lưu manh. Tóc dài che mắt, khuôn mặt góc cạnh, khí thế dũng mãnh của một kẻ lòng dạ thâm trầm. Sau khi đứng vững, anh ta liền ngoắc ngắc ngón tay với người Đông Doanh, cười nói:

- Không cần nhiều lễ nghĩa giả dối như vậy, ra tay đi.

Người Đông Doanh hơi tức giận, nhưng vẫn lịch sự cúi chào.

Trọng tài khẽ thổi còi, sau đó đứng ra thật xa đợi đến giờ bắt đầu thi đấu. Đây không phải là một cuộc thi quyền. Đây là một sân đấu võ tự do nên không cần thiết phải lo lắng đến những tư thế chân tay không phù hợp. Chỉ cần không chết người, chỉ cần có người ngã xuống là trận đấu này coi như đã kết thúc viên mãn.

Anh Húc và người Đông Doanh đều tiến dần ra giữa sân, cuối cùng đều đứng lại nhìn chằm chằm vào đối phương. Không ai dám tùy tiện ra đòn trước, việc quan sát đối thủ kỹ lưỡng trước khi xuất chiêu của các cao thủ quyết định thắng thua cho trận chiến. Vì vậy, hai người đều đứng giữa sân không nhúc nhích, nhưng mồ hôi đều toát ra ướt cả trán.

Mồ hôi của người Đông Doanh chảy vào hai mắt, nhưng lại không dám lau. Áp lực do anh Húc gây ra cho gã không cho phép gã có một động tác thừa nào. Thời gian như ngừng lại. Áp lực tỏa ra từ hai người này khiến trọng tài đứng gần đó cũng toát mồ hôi đầy mặt. Chẳng dám thở mạnh.

- Tên của ta là Dã Điền Đại Xuân!

Người Đông Doanh bất chợt kỳ quặc thốt ra một câu, khiến anh Húc hơi ngẩn người ra. Ngay lúc anh ta ngây người ra, trong nháy mắt, Dã Điền Đại Xuân tiến lên trước vài bước, tay phải tung cú đấm vào bụng anh Húc. Đợi khi anh ta tinh ra định tránh né thì không kịp nữa, vội dùng hai tay chộp lấy cổ tay của Dã Điền Đại Xuân theo bản năng. Sau đó lùi một mạch ra đằng sau cho tới khi cơ thể chạm vào lan can võ đài mới dừng lại.

Dã Điền Đại Xuân thừa dịp đôi tay anh Húc đang không rảnh, tay trái nhanh chóng đánh về phía ngực anh Húc. Anh Húc cũng phản ứng cực nhanh, rút tay phải ra chộp lấy cổ tay lão. Không dám lơ là chút nào. Hai người dùng lực giằng co với nhau. Anh Húc khẽ cắn môi. Cười nhạt nói:

- Mày nham hiểm thật!

Dã Điền Đại Xuân cúi về phía trước nói:

- Kết quả mới là quan trọng.

Đúng lúc này, anh Húc hét lớn một tiếng, một cổ lực bộc phát, đẩy cổ tay Dã Điền Đại Xuân về phía trước, cơ thể thuận đà lăn qua một bên. Lực của Dã Điền Đại Xuân đều dồn cả vào cổ tay, thu lại không kịp, nắm tay đấm vào lan can võ đài, lực lớn đến nổi làm lan can hơi rung lên.

Anh Húc một lần nữa đứng vững vàng như núi cao sông rộng, khiến người ta thoạt nhìn cảm giác như muốn đánh bại anh ta khó như phải lay đổ núi. Đôi mắt chiếu tia sáng quắc như kiếm, anh ta nói:

- Tên nham hiểm kia. Ngoài việc giở trò âm mưu quỷ kế, mày còn biết làm gì? Hôm nay, ông nội sẽ dạy mày biết thế nào là đánh nhau.

Giọng điệu của anh Húc đã chọc giận Dã Điền Đại Xuân, gã xông tới như con trâu điên. Anh Húc vừa dùng chiếc khăn màu đỏ buộc vào tay phải, không lùi mà tiến tới, tay trái để dành ra phòng đỡ cánh tay gã. Tay phải nắm thành quả đấm, tấn công vào nách, “Bịch, bịch!” Cả hai người đều trúng chiêu bật lùi về phía sau.

Dã Điền Đại Xuân không ngờ sức lực của anh Húc lại bá đạo như vậy. Phải biết rằng gã là cao thủ Karate cửu đẳng, muốn trừng trị một người trẻ tuổi thế này không thành vấn đề. Nhưng sau cú đối đầu vừa rồi, gã phát hiện mình cũng không có ưu thế gì. Trong lòng không khỏi âm thầm hối hận vì đã lựa chọn anh Húc. Sớm biết thế thì đã chọn Sở Thiên.

Sở Thiên đang ném từng quả nho vào miệng, nhai tóp tép. Hắn đương nhiên đã nhận ra thế lực của hai người này là ngang nhau, nhưng hắn tin rằng anh Húc chắc chắn sẽ thắng. Bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của anh Húc đều là do ẩu đả ngoài đường phố mà nên. Mặc dù không có hệ thống gì, nhưng năng lực ứng biến rất cao.

Dã Điền Đại Xuân bước vòng quanh võ đài, đợi thời cơ ra đòn. Sau một tiếng hét to. Gã lại phát động công kích trước. Những bước chân vững chãi khiến võ đài phát ra tiếng động thình thịch. Cơ thể chém xéo trên không, tứ chi co lại chuẩn bị xuất chiêu, lão xoay tròn một trăm tám mươi độ rất đẹp mắt. Đùi phải chắc nịch quét ngang từ một góc độ cực kỳ hiểm.

Anh Húc cũng là một tay lão luyện từng trải qua trăm trận chiến. Chọn đúng thời cơ tốt và dùng lực hợp lý, anh ta nghiêng người, hai lòng bàn tay đẩy về phía đôi chân cứng như sắt và mang theo kình phong uy mãnh lạ thường kia. Sau khi chân tay hai người đập vào nhau, một tiếng động nặng nề phát ra, cả hai đều bị bật ra sau ba bước. Ai dè anh Húc vừa dừng chân liền thừa dịp Dã Điền Đại Xuân vẫn đang giật lùi về phía sau, tung tiếp một cú đá giò lái thật mạnh.

Không tránh né nổi, Dã Điền Đại Xuân cấp tốc lùi ra sau tránh.

Chẳng ngờ anh Húc lập tức rút chiêu về, mượn lực xoáy ban nãy, đổ người về phía trước. Nắm tay trái thò ra hai ngón, khoảng cách được thu ngắn lại hai tấc. Ngón tay điểm vào yết hầu Dã Điền Đại Xuân. Lực tấn công lớn tới mức khiến gã gần như nín thở.

Nín thở sẽ khiến tất cả các động tác chậm lại. Dã Điền Đại Xuân cũng không ngoại lệ. Chi trong nháy mắt, tay trái anh Húc đột nhiên ấn đầu Dã Điền Đại Xuân xuống, tay phải bắt lấy chân trái đang chuyển động của gã, đồng thời đầu gối thúc lên, “Đốp” một tiếng, đầu của Dã Điền Đại Xuân đập mạnh vào đầu gối anh Húc.

Hiển nhiên, anh Húc đã dùng toàn lực vào cú đánh này. Bởi vì sau khi va chạm, Dã Điền Đại Xuân chẳng kịp lau cái trán giàn giụa máu tươi, nghiêng nghiêng ngả ngả lăn biêng ra đất. Anh Húc giơ một ngón tay ra khẽ lắc lắc, tò vẻ hết sức coi thường Dã Điền Đại Xuân.

Dã Điền Đại Xuân lồm cồm bò dậy, anh Húc chỉ im lặng chờ gã. Sau đó, anh ta rút ra một điếu thuốc lá nhưng phát hiện không có bật lửa. Sở Thiên khẽ mỉm cười, rút một chiếc bật lửa từ chỗ ngồi của hắn ném qua. Tuy hai người cách xa nhau hơn mười thước, nhưng lực ném ra vừa vặn tới chỗ anh Húc. Anh Húc chộp lấy, cười cười, sau đó châm lửa hút.

Dã Điền đứng lên, kêu gào xông vào anh Húc. Anh Húc lui ra phía sau vài bước, nhả một đám khói thuốc, rồi khom người, thúc khuỷu tay thật mạnh vào người Dã Điền.

“Bịch” một tiếng, Dã Điền ngã trở lại chỗ cũ, miệng phun ra một ngụm máu tươi, không đứng dậy nổi nữa.

Anh Húc lắc đầu, khinh miệt thốt ra vài từ:

- Bệnh phu Đông Á!

Ngay lập tức. Chẳng đợi trọng tài tuyên thắng, anh ta liền ngậm thuốc lá nhảy xuống võ đài. Nụ cười phóng đãng sảng khoái khiến các lão đại không còn dám coi thường người Hồng Kông này nữa, cũng bắt đầu tính toán phân lượng của băng nhóm Hắc Dạ do toàn các thanh niên hợp thành này.

Người có cây thăm số ba chính là anh Húc, vừa rồi đã thi đấu rồi, nên đến lượt số bốn ra sân. Đó không phải là ai khác mà chính là tổ chức có thể lực lớn nhất -tổ chức Đột Đột. Nặc Đính nhìn Sở Thiên bằng ánh mắt hết sức khiêu khích, đích thân đi đến cạnh Sa Khôn, thì thầm xin được nam nữ hỗn họp đối chiến.

Loại đối kháng này chỉ cần hai bên đồng ý, về cơ bản không có vấn đề gì. Sa Khôn và vài công chứng viên thảo luận một lát bèn gật đầu. Nặc Đính được chấp thuận xong liền trở về chỗ ngồi, dặn dò bọn Ám Hồng vài câu liền phất tay ra hiệu cho kẻ minh đồng thân sắt là người Đồng Sáo và kẻ bịt mặt là Thiên Kiều lên võ đài.

Người Đồng Sáo đứng chắn ngang ờ giữa như một cái thùng sắt dựng sừng sững ở đó. Khí thế hùng mạnh khiến các lão đại trong lòng đều sinh ý sợ hãi. Thậm chí có người đang tính toán, nếu bị gã này chọn có nên trực tiếp từ bỏ quyền thi đấu hay không. Thiên Kiều - Kẻ mang mạng che mặt lại giống như một cô gái nhỏ, khiến người ta không khỏi thương yêu.

Ánh mắt Thiên Kiều nhìn thẳng vào Sở Thiên, thản nhiên nói:

- Soái quân!

Sở Thiên tự tin sẽ đánh bại người Đồng Sáo. Thiên Kiều tuy nham hiểm quỷ quyệt, nhưng hắn tin rằng thân thủ của Dương Phi Dương đủ để ứng phó. Vì thế, hắn ném quả nho vào miệng, quay đầu nhìn Dương Phi Dương, giọng điệu thản nhiên nói:

- Phi Dương, ả che mặt kia để em ứng phó, có vấn đề gì không?

Dương Phi Dương chần chờ một chút, nhìn cô gái thần bí trên võ đài, biết có lẽ đó chính là Thiên Kiều mà Sở Thiên căm hận thấu xương, vì thế lắc đầu trả lời:

- Thiếu soái yên tâm. Cho dù ả có là Thiên Kiều bất tử, em cam đoan sẽ bắt ả phải nợ máu trả máu.

Sở Thiên khoát tay nói:

- Đừng giết ả trên võ đài, nhưng có thể khiến ả tàn phế.

Dương Phi Dương hiểu ý gật đầu.

Một võ đài hai mươi mét vuông mà có tới bốn người đứng, hiển nhiên có phần chật chội.

Sở Thiên đã tưởng tượng ra một Đồng Sáo Nhân khủng khiếp. Nhưng khi đứng gần gã, hắn vẫn cảm thấy tim đập nhanh. Giống như khi đi trong rừng mà gặp phải một con gấu chó.

Thứ mùi khủng khiếp của dã thú đủ khiến tất cả mọi sinh vật đều run rẩy, thậm chí chết vì khiếp sợ.

Sở Thiên biết giờ phút này không thể dao động, phải giữ tâm hồn bình lặng. Ánh mắt hắn nhìn ra xa xôi, ngạo nghễ đối mặt với Đồng Sáo đang chuẩn bị để công kích bất cứ lúc nào. Khí thế ôn hòa bình thản lan tỏa, còn dần dần bao bọc lấy người Đồng Sáo hung hãn.

Không hành động mà vẫn có tác dụng, không dung hòa mà lại là dung hòa.

Cô gái ngồi trong lòng tư lệnh bóc một quả nho đút vào miệng Long Thái, bĩu cánh môi nho nhỏ, để lộ ba phần ngang ngạnh, bảy phần kiêu kỳ, nhìn Sở Thiên bình thản không nhúc nhích mà ngứa mắt, lẩm bẩm:

- Tên tiểu tử kia cứ đứng đó bất động, chẳng lẽ không biết giả vờ ghê gớm sẽ bị sét đánh sao?

Đôi tay béo múp của Tư lệnh Long Thái luồn vào ngực cô gái, thường thức cảm giác mềm mại, cười thích chí nói:

- Họ không hành động thì chúng ta hành động vậy. Ha ha ha! Tên tiểu tử đó e rằng đã quá khiếp hãi, đang nghĩ phải thua làm sao cho đỡ xấu hổ, rồi còn tiện xuống đài.

Sa Cầm Tú liếc bọn chúng một cái khinh bỉ.

Trong lúc chúng nói chuyện, Dương Phi Dương và Thiên Kiều đã động thủ.

Sở Thiên đã không xem nhẹ Thiên Kiều, nhưng phát hiện đã đánh giá cao Dương Phi Dương. Thế công của Phi Dương tuy rằng linh hoạt, sắc bén nhưng lại không uyển chuyển lưu loát. Mỗi khi thay đổi động tác đều hơi chậm lại một chút. Điều này khiến Thiên Kiều luôn có thể tránh được đòn.

Phi Dương làm sao vậy nhĩ? Chẳng lẽ là do tối qua ngủ không được ngon giấc? Sở Thiên khẽ nhíu mày. Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quặc nhưng cũng không dám quá mức lo lắng. Bởi vì khí cơ của Đồng Sáo Nhân từ đầu tới cuối vẫn khóa chặt lấy gã. Lúc này gã còn chưa ra tay có nghĩa là đang chờ đợi một cơ hội chí mạng.

Vài phút đồng hồ lại trôi qua. Cuộc chiến giữa Dương Phi Dương và Thiên Kiều đang đến hồi gay cấn. Nhưng không ai nhận ra, Dương Phi Dương vốn dĩ chiếm ưu thế đang dần dần tụt xuống thế hạ phong. Trên môi Thiên Kiều nở nụ cười đắc ý, chuyển từ trạng thái phòng thủ sang chủ động, tấn công Dương Phi Dương.

“Đốp!” Chưởng tay hai người đập vào nhau. Xung lượng khiến Thiên Kiều thụt lùi nửa bước. Dương Phi Dương thì bị đẩy ra sau tới bốn năm bước, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch, thậm chí vã mồ hôi trán. Cô bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên, tứ chi dần dần mệt mỏi, ngay cả hít thở cũng bắt đầu khó khăn. Ị I /

Sa Cầm Tú hơi sửng sốt, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

Sắc mặt Sở Thiên cũng trở nên lo lắng.

Thiên Kiều nhìn Dương Phi Dương đang thở dốc, khom người, đưa tay trái ra định bóp vào cổ Phi Dương. Dương Phi Dương né sang một bên theo phản xạ.

Chẳng dè động tác chậm hơn so với mệnh lệnh của não. Vai phải liền bị Thiên Kiều nắm chặt.

Dương Phi Dương chém tay trái về phía cổ Thiên Kiều. Thiên Kiều khẽ cười, lắc mạnh vai trái của Phi Dương khiến chiêu thức của cô bị rối loạn. Đồng thời tay phải xuất khấu chi, giã mạnh vào bụng Dương Phi Dương. Đòn mạnh này khiến Dương Phi Dương hoàn toàn mất hết sức lực. Cơ thể mềm nhũn ra.

Mắt Thiên Kiều hàm chứa đắc ý, nhấc bổng thân hình Dương Phi Dương ném mạnh vào lan can võ đài. Dương Phi Dương không còn chút lực nào mà phản kháng, định giơ tay chống vào lan can nhưng lại yếu ớt không còn sức. Trong giây phút này, thân thể mềm mại của cô quật mạnh vào lan can, sau đó ngã xuống, liên tiếp phun ra hai ngụm máu tươi.

Khả Nhi đứng dậy kinh hãi hét lên:

- Phi Dương!

Sở Thiên thấy thế thì thất kinh, trong lòng đau đớn. Hắn cũng không nhịn được nữa, muốn nhảy tới cứu Dương Phi Dương. Chẳng dè, Đồng Sáo dũng mãnh dường như xem thấu dụng ý của hắn, bước lên trước hai bước thật mạnh, dùng khí thế mạnh hơn nữa khóa chặt Sở Thiên, khiến hắn không thể động đậy.

Sở Thiên bất đắc dĩ phải dừng bước. Lúc này, Thiên Kiều bước ngang qua Sở Thiên đi về phía Dương Phi Dương. Ánh mắt đắc ý khiến Sở Thiên chợt lóe lên một suy nghĩ trong đầu. Hắn cuối cùng cũng nhớ ra đã gặp Thiên Kiều khi nào. Chính là sau khi bị quân Hồng Y tập kích, tối đó được Sa cầm Tú đưa về Trúc Lầu, sau đó phái vài bác sĩ tới kiểm tra cho bọn họ.

Còn Thiên Kiều chính là nữ bác sĩ đeo khẩu trang. Sở Thiên còn nhớ lại chuyện Khả Nhi sợ bị tiêm nên nhào vào ngực của mình. Dương Phi Dương lúc đó đã tiêm một mũi chống viêm. Hắn còn nhớ cả âm thanh dễ chịu mà Phi Dương phát ra sau mũi tiêm. Nghĩ đến đây, Sở Thiên đầu lập tức hiểu ra mọi chuyện. Rốt cục đã hiểu vì sao Phi Dương không được bình thường.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sa cầm Tú cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, cuối cũng không nhịn nổi nữa, quay người đi đến bên cạnh Khả Nhi, thì thầm hỏi:

- Dương Phi Dương hít thuốc phiện sao?

Mặt Khả Nhi kinh hãi, kiên quyết lắc đầu.

Ánh mắt Sa cầm Tú lộ vẻ bân khoăn, lẩm bẩm nói:

- Tình hình vừa rồi của cô ấy chính là triệu chứng cơn nghiện phát tác.

Lúc này, Thiên Kiều đang nâng gương mặt mơ màn2 của Dương Phi Dương, quệt những giọt máu chảy từ bên miệng Phi Dương trên mặt đất để thị uy, trên mặt tươi cười đắc ý, nói:

- Thiếu soái, tôi biết anh là người có tình nghĩa; Nên tôi lại tặng cho anh một món quà nữa. Yên tâm! Tôi không giết cô ta đâu. Nhưng sẽ bè gãy sống lưng cô ta.

Bẻ gãy sống lưng có nghĩa là sẽ bại liệt cả đời.

Ngắm khuôn mặt tinh tế của Dương Phi Dương, hơi thở của Sở Thiên trở nên nặng nề hơn. Nỗi thống khổ của nhân sinh lại sắp tái hiện trước mắt hắn. Nếu Dương Phi Dương chung thân bại liệt, cả đời hắn sẽ không được bình yên. Cho dù có dùng máu tươi của tất cả bọn tố chức Đột Đột cũng không thể rửa sạch nổi đau thương căm phẫn của hắn.

Sở Thiên nghiến răng nói:

- Thiên Kiều, ngươi thật độc ác!

Thiên Kiều vuốt mặt Dương Phi Dương, cười nói:

- Thế thì đã sao?

Trên chỗ ngồi, anh Húc đã nhận ra Sở Thiên không chỉ bị người Đồng Sáo vận khí cơ khóa chặt, hơn nữa còn bị Thiên Kiều dùng Dương Phi Dương uy hiếp. Nếu không thì vẻ mặt sẽ không bất an như vậy. Anh ta nhìn Nặc Đính và Ám Hồng cách đó không xa. Quyết định giúp Sở Thiên, bèn la lớn:

- Giết Nặc Đính giết cho ta.

Tiếng gào này lớn như sấm đánh bên tai. Không chỉ khiến tất cả ánh mắt khán giả đều đổ dồn về phía anh Húc, ngay cả người Đồng Sáo và Thiên Kiều cũng khiếp hãi trong lòng, sợ Nặc Đính có gì bất trắc. Chúng hơi nghiêng đầu nhìn về phía Nặc Đính, phát hiện kẻ vừa hét to là anh Húc cũng không có hành động gì.

Trong lúc bọn chúng quay đầu đi, khí cơ đang khóa chật Sở Thiên của người Đồng Sáo lập tức suy yếu. Một cơ hội tốt! Sở Thiên đương nhiên không thể bỏ qua.

Như một mũi tên nhọn, cơ thể hắn lao về phía Thiên Kiều và Dương Phi Dương. Nhân lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, Sở Thiên đã tới trước mặt Dương Phi Dương, tay phải dùng hết sức,' khôn khéo đánh vào yết hầu Thiên Kiều.

Động tác đút nho vào miệng Tư lệnh Long Thái của cô gái nhỏ chậm lại. Cô ta hơi ngạc nhiên về sức bộc phát và tốc độ khủng khiếp của Sở Thiên. Điều đó hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của cô ta. Nhưng cô ta vẫn không coi trọng Sở Thiên. Một cô gái cả cơ thể và tâm hồn đều chưa đủ thành thục thường dễ bị những biểu hiện bề ngoài mê hoặc.

Thiên Kiều rốt cục cũng sực tỉnh, nhưng đã quá muộn, căn bản không kịp bẻ gãy xương sống Dương Phi Dương. Hơn nữa, đòn tấn công linh hoạt sắc bén của Sở Thiên đang chuẩn bị lấy mạng ả. Bất đắc dĩ, ả đành đẩy cả thân hình Dương Phi Dương vào Sở Thiên, tự mình thì nhảy về phía sau. Khóe miệng Sở Thiên mỉm cười, đưa tay ôm lấy Dương Phi Dương.

Dương đông kích tây! Giết mười Thiên Kiều cũng không quan trọng bằng việc cứu Dương Phi Dương.

Người Đồng Sáo phản ứng nhanh nhẹn lạ thường, Sở Thiên vừa mới ôm được Dương Phi Dương, người Đồng Sáo liền sải bước lao vào Sở Thiên. Nắm đấm cứng như đanh của gã đấm vào tấm lưng đang hở của Sở Thiên. Gió rít từ cú đấm của gã làm da Sở Thiên đau nhói, hắn cũng không thể xoay người lại chống đỡ. Bởi vì như thế khác nào đưa Dương Phi Dương trong lòng ra đỡ đòn.

Hắn không thể để những người bên cạnh hắn bị tổn thương thêm nữa. Vì thế, Sở Thiên ôm Dương Phi Dương, dồn lực vào đôi chân, lao vào Thiên Kiều đang ở trước mặt. Thiên Kiều tính toán hơn người, đã đoán được tình cảnh của hắn lúc này, cũng biết khí lực của hắn đã dùng kiệt, không thể công kích. Vì thế ả ta nở nụ cười nham hiểm, tay hóa thành đao chờ đợi chém vào Dương Phi Dương.

Trước có Thiên Kiều âm hiểm, sau có Đồng Sáo Nhân dũng mãnh. Hai mặt đều có địch khiến Sở Thiên bỗng cảm thấy hết sức khốn đốn. Nhưng hắn từ nhỏ vốn sinh tồn trong một môi trường hết sức ác liệt. Phản ứng đương nhiên nhanh hơn sức tưởng tượng của người thường. Vì thế, trong chiêu thức lôi đình của người Đồng Sáo, hắn ôm Dương Phi Dương đột nhiên biến mất.

Người Đồng Sáo thấy bọn Sở Thiên biến mất, lại gặp Thiên Kiều đứng ngay trước mặt, kinh ngạc muốn thu tay về. Ai dè lao quá nhanh, khó lòng phanh lại được. Mà Thiên Kiều cũng không tính đến biến cố này, lúc định tránh né thì nắm đấm to như cái chảo cát của Đồng Sáo Nhân đã đánh vào vai trái của ả ta.

Bụp!!!

Thiên Kiều như con diều đứt dây đập vào lan can. Nếu không vì Đồng Sáo đã thu hồi tám phần lực, chỉ sợ cô ta giờ đã bay ra khỏi võ đài đi gặp Thượng Đế rồi. Người Đồng Sáo thấy đánh nhầm phải Thiên Kiều, cũng chẳng còn tâm trí tìm kiếm Sở Thiên nữa, vội chạy tới xem tình hình bị thương của Thiên Kiều.

Phun ra một ngụm máu tươi, Thiên Kiều ôm vai trái, thở hổn hển mấy hơi. Khi tỉnh táo lại, cô ta bèn đưa mắt tìm bọn Sở Thiên. Liếc sang trái liền phát hiện Sở Thiên đang ôm Dương Phi Dương nằm trên sân. Ả ta cực kỳ tức giận nhưng cũng thầm tò mò không hiểu bọn họ lấy lực ở đâu mà có thể tránh sang bên sườn được?

Cao thủ có lợi hại tới đâu cũng không thể tự sinh ra lực trong lúc khí lực đã cạn.

Sở Thiên khẽ mỉm cười. Hoá ra trong lúc nguy cấp, hắn chợt nhớ tới sợi dây thép trong tay áo Dương Phi Dương. Vì thế, nhanh như chớp, hắn bắn sợi dây thép ra bám chặt vào lan can rồi kéo mạnh. Nhờ vào cỗ ngoại lực này, hai người bèn có thể biến mất trước mắt Đồng Sáo Nhân và Thiên Kiều. Lúc ngã xuống đất, hắn bèn âm thầm thu dây thép về.

Dương Phi Dương khẽ hé đôi mắt đẹp, định nói gì đó nhưng không thể mở miệng. Cơn nghiện phát tác và thân thể trọng thương gần như đã tiêu hao toàn bộ lý trí của nàng. Sở Thiên nhẹ nhàng ôm cô đứng dậy, hôn nhẹ vào mặt cô, dịu dàng nói:

- Phi Dương, cố lên! Anh còn muốn cưới em.

Lời nói của Sở Thiên như có ma lực, khiến đôi mắt như nước hồ thu của Dương Phi Dương trở nên dịu dàng trìu mến. Những giọt nước mắt hạnh phúc trào ra từ khóe mắt, rớt trên tấm thảm đỏ long lanh trong suốt. Có được lời hẹn ước cả đời của Sở Thiên, dẫu phải chết cũng không ân hận.

Sở Thiên lau nước mắt cho cô, hét lên:

- Bác sĩ, đưa người bị thương xuống.

Hai bác sĩ nhanh chóng chạy tới khiêng Dương Phi Dương đi. Khả Nhi sợ cô có gì bất trắc liền đi theo canh chừng bên cạnh.

Đã đến lúc nợ máu phải trả máu rồi!

Sở Thiên không còn phải lo lắng cho Dương Phi Dương nữa, trở lại võ đài. Thân hình cao ráo hiên ngang toát ra một vẻ đẹp mạnh mẽ. Đôi mắt sâu thẳm và bình lặng. Như một người hoàn toàn mới, không còn cô đơn, không còn ảm đạm, mà hơn thế nữa là một cỗ sát khí, lẫm liệt vô cùng.

Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền nhìn nhau thầm gật đầu, trong mắt đầy cảm phục. Người thanh niên này gặp phải kiếp nạn vẫn không hề nóng vội. Chỉ riêng việc thong dong bình tĩnh trên võ đài cũng đủ chứng minh anh ta là một nhân tài trăm năm có một. Nếu được rèn luyện thêm vài chục năm nữa, e rằng không ai sánh bằng.

Sở Thiên chắp tay sau lưng, nhìn Thiên Kiều và Đồng Sáo Nhân trước mặt, cười thâm hiểm, nói:

- Thiên Kiều, muốn rời võ đài không? Nếu ngươi không đi, ta rất có thể sẽ khiến ngươi bại liệt cả đời. Thành thực mà nói, ta từng căm hận không ít phụ nữ. Nhưng khiến cho ta nổi sát tâm thì chỉ có một mình ngươi.

Thiên Kiều xoay xoay vai trái bị đau, thầm kinh ngạc vì sao Sở Thiên liên tục bị công kích như vậy mà vẫn không rối trí. Đồng thời cũng quyết định phải lấy mạng tên tiếu tử này càng sớm càng tốt. Vì vậy, ả lạnh lùng khích hắn:

- Cám ơn! Tuy chưa tặng được quà cho ngươi, nhưng người phụ nữ của Sở Thiên nhiễm ma túy dường như cũng khá tốt.

Đôi mắt của Sở Thiên thoắt hiện sát khí bừng bừng. Khóe môi bật ra một nụ cười lạnh như sương băng, học anh Húc xắn áo lên, lạnh lùng nói:

- Kể từ ngày hôm nay trở đi, tao sẽ là cơn ác mộng của tổ chức Đột Đột. Bất kể bọn mày còn sống hay đã chết đều sẽ phải vì tao mà đau khổ.

Thiên Kiều suy nghĩ một lát, vỗ vỗ vai Đồng Sáo Nhân:

- Bẻ gãy tứ chi của hắn. Sau đổ ném ra khỏi võ đài.

Ả ta không phải là ham sống sợ chết, nhưng cho rằng một minh người Đồng Sáo là đủ đối phó với Sở Thiên, vết thương của ả ta tuy không nặng, nhưng trên võ đài cũng không giúp đỡ được gì, ngược lại còn trở thành vật hy sinh cho Sở Thiên giam chân người Đồng Sáo.

Sở Thiên cũng chẳng lấy làm lạ việc Thiên Kiều rời đi. Bằng sự thông minh của ả, ả đương nhiên phải biết như thế nào là có lợi nhất.

Người Đồng Sáo nhìn chằm chằm vào Sở Thiên với nụ cười méo mó. Đôi mắt phát sáng như một con dã thú. Nắm tay nắm chặt lại kêu rắc rắc, gã làm một động tác bóp nát.

Giọng nói Ồm Ồm khàn khàn phát ra:

- Tiểu tử, ta sẽ bóp nát tất cả các khớp xương của ngươi, từng tấc từng tấc một. Rắc rắc rắc!

Sở Thiên khẽ động lòng, nghĩ đến nỗi thống khổ trước khi chết của Diêu Phong Tử, các khớp xương toàn thân bị bóp nát, chậm rãi nói:

- Người ở Trúc Lầu cũng bị ngươi bóp nát khớp xương sao?

Đồng Sáo Nhân tiến lên trước hai bước, khí thế bức gần tới Sở Thiên, quát lên bằng giọng nói khiêu khích:

- Chỉ có ta mới có khả năng bóp hoàn mỹ như vậy!

Sở Thiên cố nén căm giận, nhìn Đồng Sáo Nhân, giơ một ngón tay về phía gã, lạnh lùng đáp lại:

- Hôm nay ta sẽ trả cái hoàn mỹ đó lại cho ngươi.

Đồng Sáo Nhân cười nham hiểm. Ngay cú đấm đầu tiên, nắm đấm của gã đã vô cùng xảo quyệt, nhằm thẳng vào cổ trái yếu ớt của Sở Thiên. Cú đấm này vừa nặng vừa mạnh, ra tay tàn độc, hơn nữa còn có phần bất ngờ. Không biết cú đấm này đã từng đập vỡ bao nhiêu cái đầu của những người lơ là chủ quan.

Sở Thiên vốn có vài phần kiêng dè kẻ minh đồng da sắt này. Nhưng sau khi Dương Phi Dương bị thương, hắn liền nảy sinh ý định “Phải thắng”. Ý nghĩ này đã gây dựng cho hắn một lòng tin. Khi đã xác minh chính người Đồng Sáo là hung thủ bóp chết Diêu Phong Tử, sát cơ và tiềm năng của hắn liền lập tức bộc phát.

Cô gái của Tư lệnh Long Thái nhìn người Đồng Sáo dũng mãnh và đầy cơ bắp, hơi thở dần trở nên hổn hển, cơ thể cũng lập tức có phản ứng, thầm nghĩ một nhân vật như thế này mà ở trên giường thì không biết sẽ mây mưa điên đảo như thế nào. Ít ra cũng hơn nhiều so với Tư lệnh Long Thái nung núc mỡ, chỉ kiên trì được có nửa phút.

Sở Thiên liên tục tránh được các cú ra đòn chớp nhoáng của người Đồng Sáo. Người Đồng Sáo cũng không thèm để tâm. Gã giống như một kẻ ẩn chứa sức lực vô biên, không ngừng phát tiết ra. Cú đấm linh hoạt, sắc bén nhanh như cuồng phong bão táp, không tiếc sức lực. Hai nắm tay của gã ngày nào cũng phải luyện tập với túi đá cứng trong vòng năm tiếng, chống đẩy tám trăm lần với vật nặng hai trâm cân. Hai nắm đấm cứng và chắc nịch như sắt đá có uy lực khủng khiếp. Gã thậm chí từng có kỷ lục đấm thủng tường, đập nát cả trăm cân đá cứng.

Nắm tay trái của người Đồng Sáo nhằm vào ngực Sở Thiên. Sở Thiên né sang một bên tránh được, sau đó đấm một cú vào mũi hắn thăm dò. Thân thủ nhanh nhẹn khiến Sở Thiên thành công dễ dàng. Cú đấm trúng vào sống mũi Đồng Sáo Nhân. Cú đánh bằng một lực mãnh liệt như vậy mà chẳng có chút tác dụng nào. Người Đồng Sáo chỉ hơi bị lui về phía sau vài bước, sống mũi vẫn không hề hấn gì-

Sở Thiên vội vàng thu tay về và tránh ra xa. Quyền phong của người Đồng Sáo đã nhằm vai trái hắn đánh tới. Không kịp né tránh, chỉ có thể lấy nhu thắng cương để tiêu tán đại bộ phận lực của cú đấm này. Vai trái của hắn dành nhịn đau nhận một phần lực mạnh mẽ của cú đấm. Đồng thời tay phải một lần nữa linh hoạt và sắc bén tấn công vào mắt người Đồng Sáo.

Hai ngón tay thon dài lần lượt đâm trúng vào mí mắt vừa kịp khép lại của Đồng Sáo Nhân. Đúng như Sở Thiên đã đoán trước, mí mắt gã cứng như tảng đá, căn bản không thể đâm vào nổi, vì thế đành hóa chỉ thành chưởng, đập vào mặt Đồng Sáo Nhân để mượn lực giật lùi lại đằng sau khi gã mở mắt ra tấn công.

Khi người Đồng Sáo mở to mắt, Sở Thiên đã nhảy ra lan can phòng thủ. Chờ đợi khí lực của người Đồng Sáo bị tiêu hao, chờ đợi yếu điểm của người Đồng Sáo bị lộ ra. Liên tục tấn công vẫn không tìm ra được yếu điểm của gã, hắn quyết bình tĩnh chờ đợi yếu điểm đó tự xuất hiện, sau đó sẽ tấn công như vũ bão để quật ngã người Đồng Sáo.

Trên chỗ ngồi, Ám Hồng nhếch miệng cười, tao nhã nhấp vài ngụm trà ngọt đáng giá mấy ngàn tệ. Thiên Kiều ngồi bên cạnh đang chậm rãi ung dung xử lý vết thương, đăm đăm nhìn gương mặt tươi cười hấp dẫn phi phàm đó, khẽ nhíu mày. Một chút thản nhiên và lãnh đạm lạnh lùng trên mặt Sở Thiên khiến ả ta hơi khó chịu.

Phụ nữ luôn có vài phần trực giác không thể giải thích nổi.

Một tiếng hét to chấn động toàn bộ võ trường. Võ đài rung lên kịch liệt, người Đồng Sáo với sinh lực vô tận tung người bay lên không trung. Chân phải dồi dào sinh lực quét một đường cong vô cùng khí thế, mạnh như núi Thái Sơn đè xuống, bổ vào Sở Thiên đang đứng ở mép võ đài. Khí thế phát ra khiến trọng tài cũng phải hơi thấy run.

Sở Thiên nhìn động tác chuyển động của bả vai gã là đoán ra được thế đòn. Vì thế, khi gã bố ra, Sở Thiên liền né nhanh như cá trườn. Thiết cước của người Đồng Sáo bổ thẳng xuống cũng không hề chậm lại, tiếp tục khoe khoang nguồn công lực có thể nghiền nát mọi thứ, cứ thế đập vụn lan can bằng gỗ. Vụn gỗ bay ra đầy trời.

- Đã quá! Dũng mãnh quá!

Cô gái trong lòng Tư lệnh Long Thái hưng phấn hét to. Cảm nhận được khí thế nuốt chững sơn hà đó, cô ta đã trở thành kẻ ũng hộ cho người Đồng Sáo, chỉ muốn nhào vào ôm lấy gã ngay lập tức, hiến tấm thân non nớt cho gã. Đúng là một cô gái bao đê tiện, tôn thờ bạo lực ngược đãi, thật là hết thuốc chữa.

Tư lệnh Long Thái nhìn cô gái không hài lòng, ấn đầu cô ta xuống thân dưới.

Những mảnh gỗ vụn bay tứ tung. Người Đồng Sáo hạ tay trái khẽ phủi những mảnh vụn bắn vào đũng quần, cũng chính động tác không dễ phát giác này lại bị kẻ nhạy bén là Sở Thiên phát hiện. Hắn chợt mỉm cười, vốn cho là yếu điếm của Đồng Sáo Nhân nằm ở trên đầu, giờ hắn mới phát hiện ra đã tưởng tượng thái quá về sự lợi hại của người Đồng Sáo.

Người Đồng Sáo thấy Sở Thiên cứ tránh né hoài, cho rằng hắn đã không còn biện pháp nào nữa rồi. Vì thế, gã nhe nanh cười độc ác, bước hùng hổ tới trước mặt Sở Thiên, khóa các động tác của hắn từ bốn phương tám hướng. Nào ngờ, lần này Sở Thiên không hề có ý định chạy trốn, ngược lại còn nhìn gã cười cười, trong mắt có sát khí thoáng hiện.

Nặc Đính đang hút điếu xì gà khá dài, nhả một đám khói thuốc, nói với Ám Hồng:

- Nhiều người cứ cho rằng người Đồng Sáo chỉ là một cỗ máy biết đánh nhau, chỉ biết dũng mãnh đánh bại đối thủ. Bọn họ đã không chú ý tới trí khôn của người Đồng Sáo. Nếu không có cơ mưu khi đối chiến, sao có thể thắng trăm trận hắc quyền mà không bại, sao ta lại dám dựa vào gã để kiếm tí tiền sinh hoạt phí kia chứ.

Ám Hồng gật gật đầu, bóc vỏ một quả nho đưa cho Thiên Kiều.

Khi còn cách Sở Thiên hai mét, Đồng Sáo Nhân cũng cười. Nếu vừa rồi Sở Thiên chạy thoát, gã còn chưa chắc có thể đánh trúng Sở Thiên. Nhưng khi đã đứng ở khoảng cách này, thần tiên cũng khó lòng cứu được Sở Thiên. Vì thế, gã tiến lên trước vài bước, hét lên một tiếng lớn, xương khớp toàn thân liên tục phát ra những tiếng kêu giòn vang, nắm đấm mạnh mẽ nhằm vào yết hầu Sở Thiên.

Cổ họng đáng lẽ chính là chổ gã đấm tới. Gã đã tinh toán cẩn thận vị trí cơ thể và khoảng cách giữa bọn họ.

Gã tin tưởng tuyệt đối vào sự chính xác của các tính toán đó.

Động tác của gã và tốc độ của cú đấm này cũng không thể nào chậm hơn bất kỳ ai.

Cú đấm này của gã tất nhiên còn có dự phòng. Cú đấm này được tung ra, hai mét chu vi lân cận đều nằm dưới sự khống chế của cú đấm uy lực này.

Gã đã phát huy toàn bộ trí khôn, kinh nghiệm và kỹ xảo tích lũy được.

Nhưng cú đấm này của gã đã không trúng.

Trong phạm vi uy lực của cú đấm này đạt tới, tất cả bỗng nhiên đều là chỉ là hư không, trống rỗng, không có gì cả.

Không ánh sáng, không có ai, không có phản ứng, không có hiệu quả, không có gì hết.

Sở Thiên đáng lẽ đã phải trúng chiêu thì lại một lần nữa biến đâu mất. Trong giây phút này, cảm giác của Đồng Sáo Nhân giống như bỗng nhiên trượt chân rơi từ nóc một tòa nhà cao trăm trượng xuống, rơi vào một khoảng không khiến người ta phải tuyệt vọng, có sức lực cũng chẳng để làm gì, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.

Người Đồng Sáo phát hiện dưới thân gã bỗng mọc thêm ra một cái chân, đá mạnh vào giữa đũng quần gã. Tuy lực đó không đủ để làm vụn đá vỡ gạch, nhưng lại khiến gã chấn động vô cùng, còn toát mồ hôi lạnh. Bởi vì sức mạnh toàn thân gã dường như trong nháy mắt đã bị hút cạn bởi một nguồn lực thần bí, không thể tin nổi, không thể kháng cự.

Trong giây phút đó, ngay đến một đứa trẻ cũng có thể đánh ngã gã.

Gã chưa từng gặp cảm giác này, gã biết mình đã gặp một đối thủ đáng sợ trước nay chưa từng gặp. Còn đáng sợ hơn cơn ác mộng của bất kỳ ai, Sở Thiên đã có thể tìm ra yếu điểm của gã trong một thời gian ngắn như vậy, đồng thời còn tấn công thành công nữa.

Đáng sợ hơn nữa là gã đã cảm giác được rằng Sở Thiên sẽ ra đòn chí mạng vào gã. Chân trái mang lực mạnh mẽ lại một lần nữa đạp thẳng vào đũng quần gã. Gã cắn răng đưa đôi tay ra chống đỡnhưng vẫn chậm nửa nhịp. Ngay sau đó, một cỗ lực cực lớn đánh vào yếu điếm của gã, khiến Đồng Sáo Nhân lập tức mất cả ý thức.

Sở Thiên lấy chân trái làm trụ, nhanh nhẹn tung cú đá cuốn, chân phải thuận đà đá vào đôi tay đang khép của Đồng Sáo Nhân, rồi lại tung ra một cú chẻ chân trên không đẹp mắt. Từ một cú đá xoay tới cú đá chẻ chân trên không, động tác lưu loát uyến chuyến. Chiêu thức bá đạo máu me tạo hiệu ứng thị giác đẹp mắt cho người xem, cũng tạo cho người Đồng Sáo một cảm giác hoảng hốt.

Người Đồng Sáo đã hoàn toàn không thể kháng cự, cũng không thể né tránh. Công lực và kỹ xảo mà gã đã nhiều năm khổ luyện, kinh nghiệm và khí khôn mà gã tích lũy từ vô số lần quyết chiến sinh tử đều bổng chốc biến thành con số không, tất cả đã hoàn toàn hết hiệu nghiệm.

Lúc này, chỉ có một thứ mà gã có thể làm được. Đó là chết, chờ chết!

Rắc rắc! Hai cánh tay to run rẩy, đầy mồ hôi bị đạp tung ra, giao nhau trên không. Đôi tay cường tráng đã bị bẻ gãy, sau đó lập tức rũ xuống. Trong tim Sở Thiên chứa chất đầy thù hận. Đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Khi người Đồng Sáo ngã xuống, hắn cúi người ra trước kéo lại, sau đó nắm chặt đôi tay gã. Như nắn một cái bong bóng cá, hắn bóp nát xương cốt của gã.

Gậy ông lại đập lưng ông.

Rắc, rắc, rắc!

Âm thanh vỡ vụn của xương liên tục vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của người Đồng Sáo. Vì người Đồng Sáo không ngã xuống, cũng không nhận thua nên trọng tài không thổi còi phân định thắng thua. Mặt bọn Thiên Kiều cắt không còn giọt máu, đôi tay nắm chật lấy nhau kêu lên rắc rắc, đau khổ tận cùng mà chẳng thể làm gì được.

Có loại người nào là loại người các vị lão đại này chưa từng gặp qua. Vốn cho rằng Sở Thiên phải đấu với người Đồng Sáo không chết thì cũng bị trọng thương. Nào ngờ người Đồng Sáo chẳng những bị Sở Thiên tìm ra yếu điểm để đánh bại, lại còn bị hắn bóp vỡ khớp xương nữa. Thủ đoạn mạnh mẽ này khiến các vị lão đại đều sinh lòng khiếp sợ.

Thiên Kiều lần đầu tiên cảm thấy tâm thần hoảng loạn, hơi hối hận đã không cho nổ tan xác Sở Thiên khi ở Trúc Lầu.

Sau một lát, Sở Thiên ném người Đồng Sáo như ném một con chó lên tấm thảm trên nền võ đài. Nhìn người Đồng Sáo đã tàn phế, hắn khinh bỉ vỗ vỗ tay, nói:

- Áo Kim Chung Thiết Bố đao thương không chọc vào được cũng chẳng có gì là ghê gớm. Cứ tưởng mang một cái áo là vô địch thiên hạ rồi ư? Đúng là chuyện hài.

Cô gái trong lòng Tư lệnh Long Thái ngóc đầu lên. Người Đồng Sáo vốn khiến cô nàng rạo rực đang nằm trên đất sống dở chết dở. Còn kẻ bị cô ta xem thường là Sở Thiên thì đang dượng oai múa võ trên võ đài. Kết cục đầy kịch tính này khiến cô ta không khỏi lẩm bẩm:

- Sao có thể? Sao có thể thế được!

Thớ thịt trên mặt Tư lệnh Long Thái giật giật, miễn cưỡng cười nói:

- Chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Thực ra trong lòng lão cũng có vài phần hoảng sợ. Lão luôn không có cảm tình với những kẽ trong bang nhóm xã hội đen, cho rằng họ chỉ đơn thuần là hù dọa dân chúng. Thủ đoạn của Sở Thiên đã khiến lão phải tự xem xét lại mình. Liệu có phải là lão đã quá tự đại không.

Sở Thiên nhảy xuống võ đài. Vài vị bác sĩ bước tới khiêng người Đồng Sáo đi, Ám Hồng và Thiên Kiều bước tới xem xét. Nhìn tình cảnh thảm hại của người Đồng Sáo, biết cả đời này gã không còn dùng tay được nữa, trong lòng đau đớn không tả xiết. Sở Thiên nhìn vẻ mặt của bọn chúng thì mỉm cười, đối phó với những kẻ tàn nhẫn buộc phải dùng biện pháp tàn nhẫn.

Thiên Kiều nhảy tới, hung hãn nhìn Sở Thiên chằm chằm:

- Mày sẽ phải trả giá!

Sở Thiên khẽ hừ nhẹ, trả lời rất khiêu khích:

- Nhớ kỹ, tao sẽ là cơn ác mộng của chúng mày!

Trên mặt anh Húc nở nụ cười phóng đãng không kiềm chế, ném bừa quả dưa vàng về phía Sở Thiên. Sở Thiên bắt trái tay, đón lấy, cười thân thiện, sau đó vừa gặm vừa đi tới phòng y tế thăm Dương Phi Dương. Sau cuộc chiến vừa rồi, hắn đủ biết sẽ không có bang phái nào tìm hắn thách đấu nữa.

Bạn đang đọc Đô Thị Thiếu Soái của Nhất Khởi Thành Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Razer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 247

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.